Kỷ Thế Phàm và Trịnh Hạ Nghiên vui vẻ bên nhau trong 3 ngày tới mà chẳng quan tâm điều gì khác, phía Ba của Tống Linh Nhi cũng nhận được tin tức , tức giận hỏi cô .
"Chuyện này là thế nào? "
"Ba.
Con đã gặp cô ta rồi, cô ta hứa sẽ rời xa Thế Phàm.
"
"1 năm qua, con bị nó lừa như vậy mà còn cười được sao? Nó đâu? "
"Con ...!không liên lạc được với Anh ấy "
"Con thật là.
Tại sao con phải khổ vì hắn như vậy chứ hả/"
"Ba, cô ta đã hứa sẽ rời xa Thế Phàm rồi, con cũng đã mang thai.
Sau khi cô ta rời đi, Thế Phàm sẽ quan tâm con hơn thôi, Ba đừng làm gì cả.
"
Tống Linh Nhi ngăn cản Ba mình ra tay, cô tin Trịnh Hạ Nghiên nói được làm được.
Về phía Trịnh Hạ Nghiên, cô đã nhận được tin nhắn từ Huỳnh Minh Duệ rằng Mẹ cô đã được đón đi thành công, thời gian bình yên như vậy cũng nên dừng lại rồi.
"Đang nghĩ gì thế? "
"Không có ...! chỉ là không biết những ngày tháng như này sẽ còn được bao lâu thôi.
Kỷ Tổng, vợ anh cũng đang có thai rồi, hợp đồng của chúng ta cũng đã 1 năm, anh đã suy nghĩ lại việc tôi nói lần trước không? "
"Em vẫn còn giữ ý định đó? "
Kỷ Thế Phàm tức giận vì cô chưa rõ được hành động của anh , chẳng lẽ cô không có ý gì với anh sao ..
"Bỏ đi.
Anh chưa nghĩ thì thôi.
Tôi đi ngủ trước !'
Kỷ Thế Phàm nắm tay kéo cô lại trao cô nụ hôn mãnh liệt, trong suy nghĩ Trịnh Hạ Nghiên muốn phản kháng nhưng lần cuối rồi nên cô cũng mặc tất cả cuốn theo anh.
Cả hai hầu như quan hệ gần tới sáng, Trịnh Hạ Nghiên thức dậy trước và chuẩn bị hành lý rời đi.
Trước khi đi cô đặt trong phòng một lọ tinh dầu ai ngửi được sẽ ngủ nhiều ngày liền, nhìn Kỷ Thể Phàm lần nữa và đẩy hành lý rời đi.
Bên ngoài đã có Huỳnh Minh Duệ đợi sẵn đưa cô đến sân bay .
"Bác gái anh đã sắp xếp bên đó đẩy đủ rồi, đây là thông tin "gia đình mới" của em.
"
"Cảm ơn Anh, Minh Duệ sư huynh.
Chúng ta đi thôi!"
Trịnh Hạ Nghiên rời khỏi Việt Nam di cư đến Los Angeles.
Trong một lần tình cờ, cô cứu mạng được chủ tịch của một doanh nghiệp lớn bên LA, vì muốn trả ơn người đó đưa ra đề nghị muốn nhận cô làm "con nuôi" vì không có con cái, và cũng vì biết được năng lực của cô, ban đầu cô từ chối nhưng vì tình hình hiện tại cô chấp nhận.
Mượn sự việc này để cô và mẹ có thể thay đổi tương lai sau này.
"Tạm biệt, Kỷ Thế Phàm !"
Hai ngày sau, Kỷ Thế Phàm đau đầu tỉnh lại cảm giác như đã ngủ một giấc dài.
Bên cạnh đã không còn hơi ấm, anh liên tục gọi Trịnh Hạ Nghiên nhưng không lời phản hồi.
Cảm giác lo sợ kéo đến, anh chạy đi tìm cả khu nghỉ dưỡng nhưng không thấy một bóng dáng, gọi điện thoại cô thì thuê bao, nhìn trên bàn thì có một bức thư và một hợp đồng để lại .
[Kỷ Thế Phàm, lúc anh đọc được bức thư này thì tôi đã không còn ở đây rồi.
Xin lỗi vì đã ra đi mà không nói, nhưng mà như vậy mới tốt cho cả hai.
Tôi biết hợp đồng của chúng ta đã bị bại lộ, ở cùng anh nơi đây đối với tôi là những ngày vui vẻ nhất nhưng mà dù vui vẻ cỡ nào cũng phải quay về với thực tại.
Anh có gia đình riêng của anh, tôi có cuộc sống của tôi.
Cảm ơn anh đã xuất hiện giúp đỡ tôi vào thời điểm tôi gục ngã nhất.
Tôi đã nhờ Thư Ký Lưu chuẩn bị lại hợp đồng và đã ký tên trước, mong là anh đừng cố chấp tìm tôi và hãy cố gắng hạnh phúc với gia đình nhỏ của mình.
Một lần nữa cảm ơn anh.
- Trịnh Hạ Nghiên]
Kỷ Thế Phàm điên cuồng trở về chung cư tìm cô nhưng cả phòng đều trống không, đến bệnh viện tìm thì được báo Mẹ cô đã xuất viện, chạy đến ngôi nhà cũ của cô thì đã được bán lại cho người khác.
Qủa nhiên là cô đã sắp xếp hết tất cả, tại sao cô lại không cùng anh đối diện.
Cho dù xảy ra việc gì, anh cũng vẫn ở bên cô mà cô lại không để tâm một chút đến cảm xúc của anh .
"Chồng .."
"Để anh một mình .."
Tống Linh Nhi không nghĩ là Anh lại đau buồn vì Trịnh Hạ Nghiên như vậy, chẳng lẽ tình cảm Vợ Chồng bấy lâu không bằng những tình cảm vụn vặt đó sao ..
Tống Linh Nhi thất vọng rời khỏi phòng, bỏ lại Kỷ Thế Phàm một mình đau khổ.
Trịnh Hạ Nghiên cũng đã thành công đến LA định cư, tạo một thân phận mới cùng cuộc sống mới, cái gì nên quên thì không nên nhớ, đã nhớ rồi thì không thể quên.
Tự do mà cô mong muốn lại phải lừa gạt tình cảm mới đổi lại được, không biết làm sao cô trả hết nghiệp đây ..