Hôm nay đáng lẽ ra Phương Lâm phải làm lại bài kiểm tra bù nhưng mà không biết vì sao người anh trai kiêm luôn hội trưởng hội học sinh quyền lực của cậu đã xin cho cậu nghỉ học đồng thời dời lại lịch kiểm tra.
Được nghỉ học với không phải đối mặt với bài kiểm tra kia Phương Lâm đáng lẽ phải vui lắm, nhưng không! Chắc chắn những người trong trường sẽ lại bàn tán họ sẽ nói cậu giả bệnh để được nghỉ.
Chẳng sao cả, dù gì cậu cũng quen rồi.
Cậu nằm nghỉ ở trong phòng y tế của trường, thỉnh thoảng sẽ có y tá đến kiểm tra sức khoẻ cho cậu.
Đến trưa cửa phòng lại một lần nữa mở ra cậu cứ nghĩ là y tá đến đưa buổi trưa cho cậu nhưng mà người đến lại là một người con trai, trên tay anh còn mang theo một tô cháo nóng hổi còn bốc khói.
"Hứa ca..."
Người đó chẳng ai khác ngoài Hứa Quý Hy làm Phương Lâm có hơi bất ngờ, Hứa Quý Hy đi đến đặt tô cháo xuống bàn bên cạnh giường của cậu.
Còn chưa đợi cậu hết bất ngờ Hứa Quý Hy sờ lên trán cậu.
"Đúng là bị bệnh thật." Anh nhàn nhạt nói còn không thèm nhìn lấy cậu một lần.
"Ăn chút gì đi."
Phương Lâm ngoan ngoãn ăn hết tô cháo, Hứa Quý Hy thì ngồi trên ghế sofa gần cửa sổ đọc sách, anh mặc áo sơ mi trắng dường như có nắng toả ra khi cậu nhìn anh.
Thật ra thì đối với Phương Lâm mối tình đầu của cậu luôn rất đẹp....
Ăn xong cậu uống thuốc theo lời dặn của bác sĩ, Hứa Quý Hy vẫn ở đó.
Cậu cũng không hỏi vì sao anh lại đích thân tới đây, là do anh giống bọn họ nghi ngờ cậu giả bệnh để trốn kiểm tra thật sao?
"Chừng nào em hết bệnh chúng ta sẽ làm lại bài kiểm tra!" Hứa Quý Hy đột nhiên nói.
Quả nhiên là vậy!
"Anh chỉ vì chuyện đó mà đến đây...?"
"Đề và kết quả kiểm tra bị mất, đây là một chuyện rất quan trọng."
Phương Lâm cúi gầm mặt xuống, cậu nhỏ giọng:
"Bài kiểm tra đó em là nhờ may mắn mới được điểm tuyệt đối..."
"Ừ, em đã nói rồi." Hứa Quý Hy lạnh lùng.
Phương Lâm sau đó mới ngẩng mặt nhìn thẳng Hứa Quý Hy.
"Nếu em là thủ phạm thì anh sẽ làm gì?"
Hứa Quý Hy vẫn đang nhàn nhã đọc sách.
"Làm theo luật, đuổi học." Anh lạnh lùng, lời nói chẳng mang một tia cảm xúc nào.
"Không có một chút khoan hồng nào sao?" Phương Lâm hỏi.
Hứa Quý Hy gấp quyển sách trong tay lại, thẳng thắn nhìn cậu: "Sẽ không!"
Có lẽ anh không biết trong lòng cậu khó chịu đến mức nào, anh không thể giả vờ ôn nhu, giả vờ dịu dàng, giả vờ an ủi như anh đã từng làm trước đây sao? Thật may mắn Hứa Quý Hy một lúc sau nhận được tin nhắn nên đã rời đi, nếu anh không đi thì sẽ thấy được giọt nước mắt của cậu rồi...
_______________
"Giai Kỳ cậu tìm được người lấy cắp đề rồi sao?" Hứa Quý Hy vừa nhận được tin nhắn lập tức chạy tới phòng nghỉ ngơi của hội học sinh nơi đám bọn họ hay tụ tập.
"Đương nhiên rồi, cậu tự tới xem đi." Giai Kỳ vừa bấm máy tính một hồi rồi xoay qua cho Hứa Quý Hy xem.
Hứa Quý Hy nhìn đoạn video được ghi trong màn hình máy tính, mày anh cau lại.
"Người này là...?"
"Tần Viễn!"
"Cậu Tần Viễn này nói là lúc đó học online nhưng tôi điều tra được ngày hôm đó cậu ta không mở camera cũng không bật mic, cả quá trình chỉ có một mình giảng viên độc thoại." Giai Kỳ nói.
Hứa Quý Hy mặt không rõ biểu tình gì.
Trầm lặng hỏi:
"Vương Minh biết chuyện chưa?"
"Đương nhiên là biết, chính cậu ta kêu tôi điều tra Tần Viễn.
À còn nữa Hứa Quý Hy, Vương Minh nói chuyện này giao cho cậu giải quyết, xử trí thế nào tùy cậu."
_____________
Buổi chiều Tần Viễn đột nhiên đến thăm Phương Lâm, từ sau chuyện lần trước cậu đã lâu không nói chuyện với y.
"Phương Lâm cậu đã thấy tốt hơn chưa?" Tần Viễn vẫn như cũ tươi cười hỏi thăm cậu.
"Tôi ổn rồi."
"Chuyện bài kiểm tra, cậu có nghĩ là do Mã Trí làm không?" Tần Viễn đột nhiên hỏi cậu.
"Cậu không nghĩ là tôi làm sao?" Phương Lâm mỉm cười ẩn ý hỏi gặng lại.
"Đương nhiên tôi tin cậu rồi, cậu sao có thể làm chuyện đó được."
"Cả trường đều có tin đồn tôi là kẻ gian lận, ăn cắp đề kiểm tra, là một tên nhà giàu ngu ngốc coi thường luật lệ cậu vẫn tin tôi sao?"
"Đương nhiên rồi." Tần Viễn hướng cậu nói.
Phương Lâm nhìn y: "Không phải tin đồn đó là do cậu tung lên hả?" Giọng Phương Lâm rất lạnh, cả ánh mắt của cậu nhìn y cũng vậy.
Tần Viễn thần sắc có chút vặn vẹo rồi lại khôi phục biểu tình mỉm cười vô hại với cậu.
"Cậu nói gì vậy? Sao tôi lại làm chuyện đó? Tôi đâu có được lợi ích gì?"
"Cậu ăn cắp đề kiểm tra để giữ được thứ hạng của mình, vô tình lần này tôi lại đạt được điểm tuyệt đối.
Giữa tôi và Mã Trí đối tượng công kích của cậu đương nhiên là tôi rồi."
Tần Viễn không nói gì, phía bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa gọi cả y và Phương Lâm lên phòng hội đồng, cả Mã Trí cũng bị gọi lên.
Hứa Quý Hy đã ở đó sẵn cùng những thành viên cấp cao trong hội học sinh chỉ trừ hội trưởng Vương Minh là đang bận dự hội nghị khoa học của các trường cao trung nên không tới được.
Không hiểu sao Phương Lâm cảm thấy hơi áp lực vừa nãy cậu vừa vạch trần Tần Viễn với dáng vẻ cao ngạo thế nào thì bây giờ tuyến mồ hôi lại không ngừng hoạt động.
"Chúng tôi đã tìm ra người lấy cắp đề kiểm tra." Hứa Quý Hy nghiêm giọng nói.
Mắt anh đảo một vòng cả ba người, khoảnh khắc anh nhìn cậu.
Phương Lâm cảm thấy mình như bỏ lỡ một nhịp tim, hô hấp cũng không thông.
"Tần Viễn là cậu!"
Đúng như dự đoán đáp án không hồi hộp lắm nhưng Phương Lâm vẫn không ngờ đây là sự thật, dù gì Tần Viễn cũng là học bá được học bổng toàn phần của trường.
Dù cho bài kiểm tra khó nhưng y cũng không đến mức lấy cắp đề chứ?
Tần Viễn ban đầu còn chối cãi nhưng khi Hứa Quý Hy đưa ra bằng chứng y cứng họng chẳng biết nói gì tiếp nữa.
"Tần Viễn cậu còn gì để nói nữa không?"
Tần Viễn đột nhiên rơi nước mắt, y nghẹn ngào: "Tôi...!Tôi rất áp lực, tôi rất áp lực thứ hạng của mình...!Tôi không phải là những thiếu gia, tiểu thư như hầu hết học sinh trường này, tôi vào trường nhờ học bổng...!Ngoài thành tích học tập ra tôi cái gì cũng thua kém bọn họ.
Nếu như thứ hạng của tôi không tốt thì tôi chẳng có gì để so sánh với họ nữa...!"
"Tần Viễn kết quả bài kiểm tra lần này của cậu sẽ là 0 điểm, đồng thời cậu bị phạt lao động công ích một năm.
Chúng tôi vẫn sẽ giữ nguyên học bổng cho cậu.
Nếu kỳ thi lần sau không tốt chúng tôi sẽ xem xét việc cắt học bổng của cậu." Hứa Quý Hy nói.
Đội trưởng đội kỷ luật Mỹ An đập bàn đứng lên phản đối: "Chỉ có vậy thôi? Hội phó cậu đùa tôi sao?"
"Cậu muốn thế nào?"
"Cậu ban đầu một mực đòi tìm thủ phạm đến lúc tìm được thì hình phạt chỉ có vậy, cậu biết ăn cắp đề thì ít nhất cũng bị đuổi học đồng thời lưu lại làm một vết nhơ trong học bạ không?"
"Đội trưởng Mỹ An, tôi đang suy nghĩ cho đại cuộc.
Tại sao trường chúng ta lại để học sinh quyết định mọi chuyện? Là để chúng ta khoan dung và thông cảm cho nhau, năng lực của Tần Viễn không phải là giả, cậu ta chỉ quá lo lắng thôi.
Lưu lại chuyện đó trong học bạ, ăn cắp và gian lận làm gì có trường đại học nào, công ty nào lại muốn nhận một người như vậy.
Nếu như vậy chúng ta thật sự đang lãng phí một nhân tài, cậu ta còn cả tương lai phía trước, cùng là bạn học với nhau tại sao chúng ta lại chặn cái tương lai tươi sáng đó lại?"
Lời Hứa Quý Hy nói từng câu từng chữ đều hợp lý, chẳng có một câu chữ nào có thể khiến người khác bắt lỗi.
Chỉ có đội trưởng kỷ luật Mỹ An là bất bình.
"Vậy còn Phương Lâm thì sao?" Mỹ An đanh giọng hỏi.
Hứa Quý Hy nhìn qua Phương Lâm, cậu đang cúi mặt xuống chẳng có một chút trạng thái vui vẻ gì khi được minh oan.
"Điểm số của Phương Lâm và Mã Trí giữ nguyên, mọi chuyện khác tôi không muốn nói đến nữa.
Giải tán đi!"
Hứa Quý Hy nói rồi lạnh lùng rời đi, Phương Lâm cũng chạy theo sau anh.
"Hứa Quý Hy dừng lại!" Cậu gọi to rồi chạy tới nắm lấy tay áo anh.
Hứa Quý Hy phiền phức nhìn cậu.
Phương Lâm cười chua xót: "Anh nói là không thiên vị mà? Anh sẽ không khoan hồng mà? Tại sao?"
"Phương Lâm suy nghĩ một chút đi, em với Tần Viễn giống nhau sao? Cậu ta không phải loại hoàng tử trong lồng kính như em, cho dù em có bị đuổi học, học bạ của em có vô số vết nhơ thì đã sao? Mẹ em sẽ giải quyết mọi thứ còn cậu ta thì khác."
"Chỉ có vậy thôi sao? Hứa Quý Hy nó không công bằng..." Phương Lâm nghẹn ngào như sắp khóc đến nơi, Hứa Quý Hy không biết vì chuyện này mà cậu đã trải qua những chuyện gì, bị dòm ngó, bị chỉ trích, cảm giác như cả thế giới như cô lập cậu.
Chưa hết ngay cả anh, người cậu đã nghĩ là người duy nhất tin cậu cũng quay mũi dùi chỉ trích về phía cậu.
"Công bằng? Đối với Tần Viễn những người như em được sinh ra đã là bất công của cậu ta rồi, em đẹp đẽ và giàu có, cả đời này cậu ta cố gắng đến mấy có lẽ cũng không đuổi kịp em.
Em chỉ tủi thân có một chút thôi mà đã cảm thấy nó không công bằng rồi."
Hứa Quy Hy gỡ bàn tay đang nắm tay áo mới mình ra, anh đang tính rời đi thì nghe thấy giọng nói mang đầy khiêu khích của cậu.
"Anh thương hại cậu ta vì cậu ta giống người mẹ nghèo khổ của anh phải không?" Phương Lâm trong lúc mất bình tĩnh thét lên.
"Em nói cái gì?" Hứa Quý Hy cũng chẳng giữ nổi bình tĩnh.
"Em nói anh thương hại cậu ta vì cậu ta giống mẹ anh, nghèo khổ còn...!Hứa Quý Hy!!!!"
Hứa Quý Hy đột nhiên nắm lấy cần cổ yếu ớt của cậu anh đè sát cậu vào tường, ánh mắt Hứa Quý Hy nhìn cậu như muốn bóp nát cậu.
Cậu chưa từng thấy anh như vậy, chưa từng thấy Hứa Quý Hy có biểu cảm này cũng như hành động này với cậu.
"Ngậm miệng lại, cậu không có tư cách nhắc đến mẹ tôi!"
Phương Lâm hô hấp mạnh trợn to mắt nhìn anh, tâm trạng của cậu đang vô cùng rối bời.
Hứa Quý Hy lấy lại bình tĩnh thì mới nới lỏng tay và buông ra.