Buổi liên hoan nghệ thuật diễn ra vô cùng thành công, cũng nhờ sự khổ luyện bao ngày của Tưởng Tuyết Hy đã giúp cho Thái Mễ lại thêm một nguồn vốn đầu tư dồi dào.
"Cô Tưởng, rất vui vì lần gặp gỡ này.
Sau này có cơ hội, chúng ta nhất định sẽ gặp lại để trao đổi nhiều hơn." Tổng giám đốc Venci với chòm râu dài, nét cười ôn hòa chìa tay về phía trước.
"Ngài Venci, là tôi phải cảm ơn ông mới đúng."
Trong thời gian hai tháng, Tưởng Tuyết Hy học hỏi được rất nhiều thứ.
Giữa biển người trọn ra một cá thể xuất sắc nhất, hoàn hảo nhất đã không phải chuyện dễ dàng gì.
Mỗi người một cách cảm thụ âm nhạc khác nhau, lần thắng cuộc này của Tưởng Tuyết Hy, cũng một phần do may mắn.
Nhiều người ở buổi liên hoan nghệ thuật đã từng nói với cô, nét cảm thụ và truyền đạt của cô vô cùng đặc biệt.
Đầu tiên là thành tâm cảm thụ, phải hiểu hết ý nghĩa của bài nhạc, sau đó dùng phương thức riêng của bản thân, diễn tả nó một cách hoàn thiện nhất.
Nghe thì đơn giản như vậy, nhưng rất ai có thể làm được trọn vẹn.
Thiên phú là trời sinh ban tặng, không thể cưỡng cầu.
Cũng may mắn Tưởng Tuyết Hy được thừa hưởng gen di truyền tốt từ mẹ và ông ngoại, cộng với việc trước kia học hành tử tế ở Anh, mài giũa kiến thức dần dần, cuối cùng ông trời không phụ lòng người, vì vậy mới có được Tưởng Tuyết Hy của ngày hôm nay.
"À đúng rồi." Venci tươi cười nói.
"Thật may cho hai người, vài ngày tới là lễ Guy Fawkes Night, không biết hai người có hứng thú không?"
Tưởng Tuyết Hy nhìn sang Thái Từ Nghiêm, nháy mắt ra ám hiệu với anh.
Thái Từ Nghiêm không bày tỏ nhiều thái độ trước hành động này của cô, khẽ gật đầu với Venci, lịch sự đáp.
"Tất nhiên rồi, chúng tôi chắc chắn sẽ tham gia."
Đêm ngày mùng năm tháng mười một, giữa khung cảnh sương mù lạnh buốt của thành phố, lễ hội bắn pháo hoa diễn ra mang lại không khí vô cùng sôi động và náo nhiệt, nhà nhà đốt lửa cắm trại, pháo hoa nổ đồm độp giữa trời đông, ánh lửa bập bùng, hoàn toàn không có cảm giác gọi là rét buốt xương nữa.
Đây là lần đầu tiên Tưởng Tuyết Hy và Thái Từ Nghiêm đi chơi lễ hội cùng nhau.
Đám trẻ con chạy loạn trên đường, trên tay cầm những hình nộm ông già và đồng xu đựng đầy túi, còn có rất nhiều vũ công hò reo nhảy múa.
Tưởng Tuyết Hy và Thái Từ Nghiêm đang đi trên đường, bất dưng bị kéo vào một vòng tròn lớn, chốc lát đứng im như phỗng.
Rất nhanh, sự nóng nhiệt của không gian xung quanh đã giúp cô dần trở nên hòa nhập, một tay kéo lấy cánh tay Thái Từ Nghiêm, khẽ xoay một vòng, nét mặt cười rạng rỡ.
Người đàn ông không có cách nào từ chối, phối hợp vô cùng nhịp nhàng.
Ánh lửa bập bùng nóng bỏng bao lấy hai người, từng đốm lửa nổ tanh tách, từng đốm, từng đốm nhỏ bay lên cao, tản ra xung quanh như đom đóm.
Đột nhiên đống lửa gần đó cháy hết thanh gỗ, rơi bộp xuống đất, gần sát chân Tưởng Tuyết Hy.
Thái Từ Nghiêm nhanh tay kéo cô về phía mình, trong chốc lát cả người cô va vào lòng anh.
Gương mặt cô bỗng chốc đỏ bừng lên, không biết vì đống lửa bên cạnh hay vì xấu hổ, gương mặt nhỏ nhắn cứ thế nóng ran như thiêu đốt.
Cô nhìn chăm chăm vào mắt anh, bất chợt nhận ra trong đáy mắt anh cũng toàn là cô.
Hai người cứ như thế, đứng im bất động.
Ánh lửa phủ một mảng sáng lên gương mặt anh, khiến sự nghiêm nghị và lạnh lùng đó càng thêm mê người.
Không gian đẽo gọt từng đường nét trên gương mặt anh, trong chốc lát, Tưởng Tuyết Hy cảm thấy mê mẩn.
Cô dường như đang đắm chìm vào khoảnh khắc đó, khoảnh khoắc hai cánh tay rắn chắc của anh bao bọc lấy eo cô, cảm giác nhiệt độ từ lồng ngực anh truyền đến.
Tim anh đập rất nhanh, cả cô cũng vậy.
Không gian ngày một nóng lên, hơi thở nam tính của anh vấn vít vào hô hấp cô, hai hơi thở dường như hòa quyện, bện chặt lại.
Từng sợi thần kinh Tưởng Tuyết Hy như căng ra.
Thái Từ Nghiêm im lặng không nói gì, cánh môi mỏng khép hờ, ánh mắt anh dừng lại ở bờ môi căng mọng của cô.
Cánh môi hồng nhuận vì bị cô mím chặt đến ướt át, trong một khoảnh khắc, anh đã thử tưởng tượng khoảnh khắc bản thân cúi xuống, thấp thêm một chút, đem vị ngọt ngào ấy mân mê mà nuốt trọn.
Không gian xung quanh vẫn ồn ã như vậy, những người reo hò ca hát vẫn không ngừng giòn tan bên tai, xung quanh là tiếng rao bán pháo hoa, còn có cả tiếng trẻ em nô đùa vui vẻ.
Nhưng chỉ riêng cô và anh, đứng im một chỗ, cả hai không nói lời nào, lẳng lặng quan sát đối phương.
Trong đầu Tưởng Tuyết Hy chợt nghĩ đến động thái của hai người bây giờ rất giống phần mở đầu của một bộ phim thần tượng nào đó.
Còn cô là nữ chính, một nữ chính có số hưởng nhất đêm nay.
Có rất nhiều ánh mắt của phụ nữ và những cô gái trẻ từ bên ngoài nhìn hai người họ, đa phần đều là ngưỡng mộ và ganh tị.
Vì nam chính quá điển trai, hơn nữa còn ôm ấp một người con gái như thế này, quả thật khiến người ta phải liên tưởng xa xôi.
Tiếng reo hò một lần nữa được đồng thanh hô lên, giống như lời kết thúc của bài hát, Tưởng Tuyết Hy thoáng bàng hoàng, Thái Từ Nghiêm cũng nhận ra tư thế của hai người lúc này không tự nhiên cho lắm, kéo tay cô giơ lên cao, Tưởng Tuyết Hy hiểu ý, ngay lập tức nhón chân xoay một vòng rồi cúi gập người kết thúc.
Qua rất lâu sau đó, hai người lại được những người dân ở đây nhiệt tình mời ăn uống rồi uống rượu chúc mừng.
Tưởng Tuyết Hy ngồi trên bàn nữ, Thái Từ Nghiêm ngồi cùng đám đàn ông, phụ nữ thì ăn bánh trò chuyện, đàn ông thì chủ yếu là uống rượu.
"Cô gái, cô và bạn trai đến đây chơi sao?" Một người phụ nữ mỉm cười nhìn cô.
Tưởng Tuyết Hy ngẩng đầu lên nhìn cô ấy.
"Chúng tôi tới đây giải quyết công việc là chính."
Người phụ nữ cười nhẹ, tiếp tục rót thêm trà cho cô, thật tâm bầu bạn.
"Bạn trai của cô ấy...!cô có biết anh ấy yêu cô nhiều thế nào không?"
Động tác uống trà của Tưởng Tuyết Hy chợt khựng lại, ngạc nhiên nhìn cô ấy.
Yêu...!Yêu cô?
"Khi cô nhảy múa, anh ấy đã lén cười rất nhiều lần, lúc cô bị thanh củi bắn vào chân, anh ấy đã hốt hoảng kéo cô vào lòng, mặc dù những biểu cảm đó diễn ra rất nhanh nhưng đều bị chúng tôi nhìn thấy hết..." Người phụ nữ không dừng lại, tiếp tục nói.
"Đàn ông khi yêu đương, thứ khó che giấu nhất là cảm xúc bộc lộ qua ánh mắt, có thể nhận ra anh ấy yêu thương cô nhường nào, cô gái...!cô phải biết trân trọng."
Tưởng Tuyết Hy như bị ai đó điểm huyệt, sau khi nghe những lời này từ cô ấy, dường như mọi âm thanh bên tai đều mờ đi, duy chỉ có những lời nói ấy vẫn còn vảng vất bên tai, khiến lý trí cô như chìm sâu trong mặt biển tĩnh lặng.
Cảm xúc bộc lộ qua ánh mắt...
Yêu thương cô...
Tưởng Tuyết Hy bất giác ngoái đầu lại nhìn, Thái Từ Nghiêm ngồi trên chiếc bàn lớn, nụ cười nhàn nhạt mà xa lạ, cảm tưởng như đối với ai anh cũng duy trì một khoảng cách khó gần như vậy.
Hiện rõ ngay trước mắt nhưng không thể chạm đến.
Thái Từ Nghiêm bắt được ánh mắt cô, cách vài mét mà nhìn cô trân trân.
Đáy mắt Tưởng Tuyết Hy xao động.
Có lẽ Thái Từ Nghiêm hiểu lầm ánh mắt đó của cô, tưởng rằng vì ban ngày luyện tập mệt mỏi nên không muốn ở lại quá lâu.
Anh nhanh chóng đứng dậy, lịch sự xin phép rồi từng bước đi đến chỗ cô.
Tim gan Tưởng Tuyết Hy như đập loạn.
Khung cảnh đẹp đẽ chiếu lên vai anh, thắp lên đó từng đốm sáng li ti, mông lung nhưng huyền ảo.
"Muốn về rồi sao?"
Tưởng Tuyết Hy cảm giác chân tay đều bủn rủn cả, chưa bao giờ đối diện với anh cô lại có cảm giác này, nhìn ánh mắt anh vẫn đang có ý chờ đợi câu trả lời của cô, Tưởng Tuyết Hy khẽ nuốt nước bọt.
"Cũng được.".