Thái Từ Nghiêm rời đi ngay sau đó.
"Hai người đã ở đâu?" Chiếc xe phóng như bay trên đường lớn, hai mẹ con vẫn duy trì cuộc điện thoại.
"Quán...!quán bar." Khương Mễ Hoa bình tĩnh kể lại.
"Túi xách và áo khoác của con bé vẫn còn ở chỗ ta, ngay cả điện thoại cũng không mang theo, chỉ bắt mỗi người...!đây chắc chắn không phải bắt cóc tống tiền, trong đây camera rất khó quan sát, ta cũng chẳng biết là ai đưa Tuyết Hy đi nữa, con xem, rốt cuộc là ai?"
Thái Từ Nghiêm im lặng một lúc, tốc độ xe dần chậm lại.
"Mẹ có thể tự về nhà được chứ?"
Khương Mễ Hoa hiểu ý con trai, nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Vô lăng quay một vòng, cả chiếc xe cứ thể vòng lại, Thái Từ Nghiêm đánh lái sang một hướng khác, không dám chậm một giây.
Người bảo vệ trực trong chốt canh, thấy tiếng động từ lớp cửa kính liền thò đầu ra nhìn, một giây sau, gương mặt lập tức hiện lên biểu cảm vui vẻ hiếm thấy.
"Đội trưởng Thái! Thật không ngờ lại gặp lại anh thế này."
Người đàn ông trong xe chỉ hạ thấp cửa kính, giọng trầm lạnh và đầy uy nghiêm.
"Phiền cậu."
Người bảo vệ còn đang buồn ngủ nên chưa phát giác ra sự nguy hiểm trong mắt anh, trong đầu chỉ thầm khen ngợi tác phong của đội trưởng Thái vẫn uy nghiêm như ngày nào.
Thanh chắn được nâng lên cao, chiếc xe việt dã to lớn chầm chậm đi vào.
Tổ chức Gabri trước nay luôn có một đội ngũ an ninh bảo vệ rất nghiêm ngặt.
Nhưng không đến nỗi phải tăng thêm một đội canh chừng khoa trương như thế này.
Từ xa đã thấy thân ảnh ngạo nghễ của Thái Từ Nghiêm lại gần, hai lính gác vô thức nhìn nhau, trong lòng thấp thoáng sợ hãi.
Đã nói không cho người ngoài vào, tại sao Thái Từ Nghiêm vẫn xuất hiện ở đây?
Thái Từ Nghiêm không phải người ngoài, nói đúng hơn anh là người được chào đón ở tổ chức Gabri hơn bất kỳ ai.
Chỉ là đêm nay, bộ trưởng Cố căn dặn, Thái Từ Nghiêm là người duy nhất bị cấm vào.
Hai tên lính đánh mắt nhìn nhau, thấp thỏm lo sợ, trong đầu lại không ngừng mắng chửi bảo vệ.
Người bảo vệ sau khi khóa cửa cẩn thận liền hung hăng hắt xì một cái.
Từ lúc Thái Từ Nghiêm đến đây anh đã cảm nhận nhiệt độ xung quanh mình lạnh đến đáng sợ, bất dưng rùng mình.
Suy nghĩ một hồi liền nhanh chân vào phòng tăng nhiệt độ máy sưởi.
"Tại sao lại hạ giới nghiêm?" Đứng trước mặt hai tên lính dè dặt ngáng đường, thấp giọng buông một câu.
Nếu không phải việc gì thật sự nghiêm trọng, tổ chức sẽ không tùy tiện phát lệnh như thế này.
"Đội trưởng Thái..."
Thái Từ Nghiêm nhìn cánh cửa hợp kim không động tĩnh, khẽ nhíu mày.
"Tôi hỏi lại lần cuối, tại sao hạ giới nghiêm?" Thanh âm người đàn ông đã không còn sự chờ đợi nữa.
"Tìm được một người, đội trưởng Thái..." Thừa dịp hai tên lính lúng túng chân tay, Thái Từ Nghiêm xông lên trước, sải bước đẩy cửa đi vào.
Trong căn phòng bao quanh bởi kính cường lực, đáy mắt Thái Từ Nghiêm vô cùng tức giận.
Tưởng Tuyết Hy ngồi giữa căn phòng đó, bên cạnh là máy móc và dây nguồn chằng chịt, thần trí Tưởng Tuyết Hy mơ màng, gương mặt tái mét đến đáng sợ.
Là máy phát hiện nói dối.
Thái Từ Nghiêm không vội vào căn phòng đó mà đi đến một căn phòng khác, bước chân nhanh chóng, dường như không gì có thể cản lại anh ngay lúc này.
Cản anh đưa cô rời khỏi đây, rời khỏi nơi này...
Ở một căn phòng khác, Cố An Tước vững vàng ngồi trên bàn trà, sau khi xem chi tiết đủ mọi thông tin được cấp dưới cung cấp, chuẩn bị tư thế rời đi.
"Cố An Tước, thả cô ấy ra ngoài!"
Cố An Tước nâng mắt, không ngạc nhiên với sự xuất hiện của Thái Từ Nghiêm ở đây.
Cố An Tước tiến lên một bước, giọng điệu châm trọc.
"Không ngờ anh vẫn được chào đón như thế, mệnh lệnh của tôi bây giờ còn không bằng một cái liếc mắt của anh nữa."
Thái Từ Nghiêm nhìn đống giấy tờ trên bàn, toàn bộ đều là hình ảnh của Tưởng Tuyết Hy ở buổi liên hoan nghệ thuật.
"Cô ấy không phải Tô Mặc Nhiễm."
Cố An Tước nhíu mày thật chặt.
"Thái Từ Nghiêm, anh có biết mình đang nói gì không?"
Nét mặt anh bây giờ vô cùng nghiêm nghị, đáy mắt bao phủ bởi một tầng sương lạnh, rút ra giấy tờ tùy thân của cô đến trước mặt anh ta.
"Cô ấy là Tưởng Tuyết Hy, không phải người anh muốn tìm."
Cố An Tước dường như không tin vào mắt mình, cẩn thận xem đi xem lại rất nhiều lần.
Sao có thể?
Thái Từ Nghiêm lấy lại, giọng điệu uy lực và ngang tàn.
"Tôi có quyền đưa cô ấy rời đi.
Sau này...!anh cũng không được làm phiền cô ấy nữa."
Cố An Tước ngẩn người.
Đợi Thái Từ Nghiêm ra khỏi căn phòng đó, chiếc bàn trà cũng theo đó nằm uật ra sàn, đổ vỡ tứ tung.
Khốn khiếp!
...
Tầm mắt Tưởng Tuyết Hy nhạt nhòa, cánh môi khô khốc, mọi tế bào trên cơ thể chỗ nào cũng thấy đau.
Cô khó khăn nâng mắt, dưới ánh đèn chiếu rọi là hình bóng cô mong đợi nhất.
"A Nghiêm..." Tưởng Tuyết Hy thều thào.
"Ngủ một chút đi, tôi đưa cô rời khỏi đây."
Cứ thế, Thái Từ Nghiêm ngang ngược bế Tưởng Tuyết Hy rời đi, mặc cho những ánh mắt muốn cản nhưng không cản nổi đặt lên người họ.
...
Tưởng Tuyết Hy yếu ớt nằm trên giường, mồ hôi phủ đầy trán, hai mắt nhắm nghiền.
Thái Từ Nghiêm quay người, lấy từ nhà tắm một chiếc khăn ấm, cẩn thận lau cho cô.
"Mẹ à..."
Thái Từ Nghiêm càng thêm đau lòng, xoay người rời đi, gọi một cuộc điện thoại.
Vài phút sau đó, vừa nghỉ ngơi hồi sức kết hợp uống thuốc hồi phục, Tưởng Tuyết Hy rất nhanh đã tỉnh lại.
Thái Từ Nghiêm nhìn cô rất lâu, không ép buộc hay tra hỏi gì, ngược lại càng khiến Tưởng Tuyết Hy cảm thấy khó hiểu hơn.
"Đó là nơi nào? Tại sao lại bắt tôi?"
Thái Từ Nghiêm cúi đầu, ánh mắt ngập tràn sự bất đắc dĩ.
Tưởng Tuyết Hy quan sát sự thay đổi trên gương mặt anh, nhanh chóng hiểu ra vấn đề.
"Là vì Tô Mặc Nhiễm?" Tưởng Tuyết Hy luôn cảm thấy người này và cô có liên quan đến nhau, nhưng đến bây giờ cô vẫn không biết người đó là ai, không ai nói cho cô biết sự thật.
Còn Thái Từ Nghiêm, cô biết chắc anh sẽ không nói.
"Cô giống với cô ấy, nhưng không phải cô ấy." Thái Từ Nghiêm nhìn cô, kiên định nói.
"Vậy tại sao họ vẫn muốn bắt tôi? Không đúng, muốn bắt Tô Mặc Nhiễm?"
"Tưởng Tuyết Hy..." Trong đêm lạnh, người đàn ông nhẹ nhàng gọi tên cô.
Trái tim dường như run lên.
Lúc này, Thái Từ Nghiêm lại đưa tay đặt lên má cô, đem nửa gương mặt nhỏ nhắn đặt vào tay, dịu dàng nâng niu.
Tưởng Tuyết Hy nhìn như thôi miên vào mắt anh.
"Chuyện đó của quá khứ, cô cứ quên đi." Đáy mắt Thái Từ Nghiêm như cuốn cả tâm trí Tưởng Tuyết Hy vào trong.
"Tôi sẽ bảo vệ cô khỏi đám người đó."
Lời này của anh, nhẹ như gió thoảng, mỏng manh như nắng nhưng lại khiến đáy lòng cô như muốn loạn lên, rối bời.
"Anh...!nói gì cơ?"
"Tôi nói, tôi sẽ bảo vệ em.".