Hai bên súng đối súng, người đối người.
Ánh mắt Thái Từ Nghiêm và Tưởng Tuyết Hy giao nhau.
Cô muốn né tránh ánh mắt anh, xoay đầu nhìn chỗ khác.
Cảnh sát trưởng cầm tờ giấy điều động trong tay, dõng dạc.
"Chúng tôi nhận được lệnh bắt giữ anh, Tử Hào.
Vì tội ngụy tạo tin giả, vu oan giá họa cho anh Thái Từ Nghiêm đây.
Mời anh theo chúng tôi về đồn điều tra!"
Tử Hào hoang mang, gân cổ lên phản bác.
"Vu oan anh ta? Chứng cứ đâu?"
Cảnh sát trưởng cười khẩy, phát đoạn ghi âm trong tay.
Mặt mũi Tử Hào biến sắc.
"Không phải tôi, tôi chỉ nói như vậy, tôi còn chưa kịp làm gì mà...!Đúng rồi, Tưởng Tuyết Hy, tối hôm đó em ở cùng với anh, anh không làm gì cả có đúng không?"
Tưởng Tuyết Hy dửng dưng.
"Oh, đúng là anh ta không làm gì thật."
Cảnh sát trưởng vẫn đinh ninh nói.
"Dù gì đi nữa, bằng chứng đầy đủ, anh vẫn phải theo chúng tôi về đồn."
Hai tên cảnh sát lực lưỡng bước về phía Tử Hào, anh ta cuống lên, phất tay ra hiệu cho đám đàn em.
Tiếc rằng chẳng tên nào dám lên đạn.
"Chúng mày mù hết à? Còn không nổ súng luôn đi.
Chúng mày muốn tao bị bắt đúng không?"
Tử Hào gầm gừ, nhìn hai tên cảnh sát như vận động viên cử tạ mà mặt mũi tái mét.
"Các người bị bệnh đấy à? Tôi đã nói tôi không làm...!bỏ tôi ra..."
Tử Hào điên cuồng gào thét, còn không quên lôi cả Hita vào.
"Ông ta, là ông ta! Chính ông ta làm, ông ta có thù với Thái Từ Nghiêm, có thù với Gabri, ông ta muốn tôi bỏ tù Thái Từ Nghiêm để một mình ông ta quản lý đội quân đào tạo điệp viên, tôi chẳng làm gì hết! Từ đầu đến cuối đều một mình ông ta, sao các người không bắt hả?"
Hita thầm chửi cả tám đời tổ tông nhà Tử Hào.
"Thằng ngu! Rõ ràng từ đầu đến cuối mày bị bọn nó dắt mũi, mày bảo tao làm thì là tao làm à?"
"Ông..." Tử Hào muốn phát điên.
"Nổ súng giết! Giết hết! Chúng mày có nghe thấy không hả?"
Đám đàn em khóc không ra nước mắt.
Cả người của tổ chức Gabri lẫn người của cảnh sát hợp lại.
Bọn họ mà có nổ súng thì cũng chính bọn họ chết đầu tiên.
Tưởng Tuyết Hy lúc này mới tiến lên, trong tay còn có thêm một bản ghi âm trên điện thoại nữa.
[Lấy tội gài bom của ông đổ lên đầu Thái Từ Nghiêm, còn có chiếc vòng cổ với cây súng cũ kia tưởng vứt đi kia lại chính là bằng chứng cứu ông đấy.]
Lần này đến lượt Hita mất bình tĩnh.
"Mày...!mày dám gài bẫy bọn tao?"
Tử Hào gắt gao nhìn cô.
"Sao em có thể làm như vậy?"
Tưởng Tuyết Hy đưa điện thoại cho cảnh sát trưởng, cả Tử Hào và Hita đều bị cảnh sát giữ lại, đám đàn em cũng tự động bỏ vũ khí xin hàng.
"Có trách thì trách lòng tin của các người đặt vào tôi quá lớn thôi." Cô nhìn sang Thái Từ Nghiêm, trong mặt đều là ý cười hạnh phúc.
"Lần này thì không cần đến vật chứng làm gì nữa, các người đã tự thú nhận hết rồi."
Trong bản ghi âm thứ nhất, Tử Hào thú nhận anh ta sẽ thu thập bằng chứng giả đổ tội cho Thái Từ Nghiêm.
Bản thứ hai cũng là của anh ta, nhưng tội gài bom giết Tô Tinh Diệp lại chĩa về phía Hita.
Cái này đúng là không cần vật chứng cũng có thể kết tội.
Cảnh sát trưởng phất tay, Hita và Tử Hào ngay lập tức bị lôi đi.
Trong không khí lúc này chỉ còn văng vẳng tiếng chửi rủa Hita và Tử Hào.
"Tưởng Tuyết Hy, mày là con hồ ly tinh! Dám chơi tao hả? Còn mày nữa Thái Từ Nghiêm, con sói già, mày với tao chưa xong đâu!"
Đám người dần tản đi, phút chốc chỉ còn lại Tưởng Tuyết Hy và Thái Từ Nghiêm đứng cách nhau trên sân.
Thái Từ Nghiêm mặt mày giận dữ bước đến, chả mấy chốc đã ôm chặt Tưởng Tuyết Hy vào lòng.
"Em dám lừa cả anh?"
Tưởng Tuyết Hy tim đập loạn, bàn tay nhỏ bé run rẩy bấu lấy lưng anh.
"Nếu em không làm vậy, chỉ sợ ngay cả em và anh cũng khó sống sót."
Thái Từ Nghiêm không thỏa mãn.
"Anh không đủ khả năng bảo vệ em à?"
"Anh lúc đó chỉ có một mình." Tưởng Tuyết Hy buông tay anh, chuyển sang vuốt ve chiếc cằm cương nghị của người đàn ông.
"Em cũng muốn bản thân làm chút gì đó vun đắp cho chúng ta..."
Thái Từ Nghiêm âu yếm nhìn cô, lát sau lại hôn nhẹ lên cái trán láng mịn của cô.
...
Triệu Chấn Đông nhìn theo bóng lưng Ngô Giao Nghi rời đi, có chút lưỡng lự nhưng vẫn tiến lên.
"Nghi, tôi đưa cô về nhé?"
Ngô Giao Nghi bất ngờ trước thái độ này của anh ta.
Cô nhớ không nhầm thì mình và người đàn ông này không thân lắm.
"Cảm ơn anh nhé, tôi có thể tự về được."
Triệu Chấn Đông vẫn vô cùng kiên định.
"Cô về một mình sẽ không an toàn."
Ngô Giao Nghi còn định mở miệng từ chối tiếp thì Thích Tiếu Nam đã đi đến, nhướn mày quan sát hai người họ một lượt, rồi lại hướng về phía Triệu Chấn Đông mà nói.
"Cô ấy đi cùng tôi, không cần làm phiền đến anh."
Ngô Giao Nghi phớt lờ cả hai người, xoay lưng trèo lên xe ngồi đợi.
Hai người đàn ông đứng đối mặt nhìn nhau, bầu không khí vô cùng quỷ dị.
Thích Tiếu Nam nheo mắt, phì cười.
"Anh định dùng gương mặt sát gái đó của anh nghiền nát tôi đấy à?"
"Hai người có vẻ rất thân nhau?"
"Đương nhiên!" Thích Tiếu Nam nhún vai.
"Chúng tôi là bạn tốt."
Triệu Chấn Đông nghĩ ngợi, vừa định mở miệng nói gì đó thì cảnh sát trưởng đã tiến tới, gọi anh đi.
"Đó, không làm phiền anh nữa nhé?" Thích Tiếu Nam cười cợt.
Triệu Chấn Đông ậm ừ một lúc, cuối cùng vẫn phải theo tên cảnh sát trưởng kia.
Thích Tiếu Nam đi về phía xe, vừa mở cửa ghế lái thì Ngô Giao Nghi đã đẩy cửa ghế sau, bước ra khỏi xe.
"Ý gì đây?" Thích Tiếu Nam nhíu mày, ngừng động tác.
Ngô Giao Nghi lạnh nhạt đáp.
"Tôi tự đi về."
Nói rồi xoay người đi thật, Thích Tiếu Nam sải bước đến gần, nhanh chóng túm gọn lấy cổ tay cô.
Từ hôm qua đến giờ, thái độ của Ngô Giao Nghi rất lạ.
"Đang yên đang lành, cô cáu cái gì?"
Ngô Giao Nghi nhìn anh, đến miệng cũng không buồn đôi co.
"Nếu anh đưa đón tôi chỉ là vì Hy Hy nhờ vả...!thì không cần nữa." Cô ngưng một lát.
"Cảm ơn anh thời gian qua vì đã để ý đến tôi, tiền xăng xe tôi sẽ gửi đầy đủ cho anh."
Thích Tiếu Nam nhăn mày, cảm thấy những lời này của cô cực kỳ khó hiểu.
"Cô làm trò trẻ con đấy à? Cô cho rằng tôi làm thế chỉ vì nể mặt Tuyết Hy?"
Ngô Giao Nghi im lặng, thầm thừa nhận tất cả đều đúng.
Thích Tiếu Nam vuốt mặt, sau một hồi trầm mặc liền đem cả người Ngô Giao Nghi nhét vào trong xe.
Ngô Giao Nghi nhìn thấy anh động tay động chân, theo bản năng mà phản kháng.
"Anh làm gì vậy hả?"
"Về nhà!"
Ngô Giao Nghi ra sức cạy cửa, căn bản là cửa đã khóa chốt, cô có làm cách nào cũng không thể mở ra được.
Trong đầu cô nhớ lại cách người đàn ông này vuốt ve sườn mặt của cô gái nọ ở vũ trường hôm trước, Ngô Giao Nghi lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Còn không ngờ cô lại đi tìm anh ta, lo lắng anh ta xảy ra vấn đề gì mới đến muộn.
Mải miết che dù cho người khác, cuối cùng người ướt áo lại là mình.
Thích Tiếu Nam giữ lấy bàn tay đang vô lực cạy cửa của Ngô Giao Nghi, ép cả thân người cô dán chặt lên ghế, khoảng cách giữa hai người co lại còn không đủ để nhìn rõ gương mặt của đối phương.
Ngô Giao Nghi bấn loạn, hai tai đỏ bừng lên.
Cô còn chưa kịp phản ứng, xúc cảm mềm mại nóng ran từ đâu đó trượt qua môi cô, khiến cả thái dương như căng cứng.
Thích Tiếu Nam sượt qua môi cô, cảm thấy chưa đủ, còn bồi thêm một cái véo lên gò má ửng hồng của cô gái.
Ngô Giao Nghi hoàn toàn hóa đá.
"Anh..."
"Tôi làm tất cả cho cô đều xuất phát từ tự nguyện, không cần lý do ép buộc nào cả.
Cô hiểu chưa?".