“Cũng phải, Tiểu Triệu mới tốt nghiệp đại học, còn non lắm, mấy cô bé đơn thuần như em làm gì đủ tâm cơ và toan tính để chơi lại loại đàn ông trưởng thành, ngoài lạnh trong lạnh như thị trưởng Thẩm.
Đừng dồn hết thể xác lẫn tâm trí của mình vào mấy người như thế kẻo chậm trễ cuộc đời đấy.”Triệu Lị không nói nữa, tâm trạng cũng hơi dao động.Không thể phủ nhận rằng dạng đàn ông như thế có sức thu hút chí mạng với sinh viên trẻ như cô ấy.Kim đồng hồ chỉ năm giờ, xe của thị trưởng đã tới đài truyền hình.Mọi người thấy Thẩm Phi Bạch xuống xe.
Anh mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, thắt cà vạt màu đỏ sẫm, chiếc quần tây không một vết nhăn bao bọc lấy đôi chân dài, toàn thân toát lên sự điềm tĩnh và bình lặng.
Khí thế của anh nổi bần bật đến mức khiến người ta vô cùng áp lực.Dưới ánh nhìn của bao người, anh không nhanh không chậm đi tới, phía sau là một tốp người nối gót theo.Bóng lưng cuối cùng mà người đàn ông để lại vừa thẳng tắp vừa rắn chắc đưa suy nghĩ người ta đi xa, dường như tất cả mọi thứ xung quanh đều trở thành phông nền cho anh.Ông Trương bỗng cất cao giọng: “Tiểu Triệu! Còn đứng ngây ra đó làm gì, sao còn chưa đuổi theo?”Triệu Lỵ ngây ngẩn nhìn theo.Tuy đã thấy mặt thị trưởng trên TV nhưng xem trên TV là một chuyện, được nhìn tận mắt lại là một chuyện khác.Cô ấy cầm những vật dụng cần cho cuộc phỏng vấn và đuổi theo, các nhân viên nữ đằng sau còn đang nhỏ giọng xì xầm.“Thị trưởng Thẩm đẹp trai quá đi mất, ngoài đời đẹp trai hơn trên TV nhiều.”“Trời đất ơi, thị trưởng sao mà trông nghiêm túc quá vậy! Nhìn đôi chân dài ấy xem, nhìn cơ thể ấy xem, mỗi tấm lưng thôi cũng quá đỉnh rồi!”“Tôi muốn ngủ với anh ấy quá.”Cuộc phỏng vấn lần này được phát sóng trực tiếp trên TV.Tạ U U ở nhà làm cơm trưa, buổi tối không còn gì để ăn nên làm lẩu, mua thêm một ít đồ ăn kèm rồi lấy thịt bò trong tủ lạnh ra để ăn cùng với lẩu.Hôm nay cô ở nhà một mình, trên sô pha chỉ có mỗi chú mèo con của cô.Tạ U U cầm điều khiển từ xa bật TV lên, kênh nào cũng đang chiếu tin tức.
Cô lướt qua mấy kênh liên tiếp thì bỗng dừng lại.Trong TV, Thẩm Phi Bạch đang ngồi trên ghế sô pha tròn được cô dẫn chương trình xinh đẹp phỏng vấn.Cô xem được một lúc thì điện thoại đổ chuông, là cuộc gọi từ quản lý của cô.“Anh Vương.”Vương Tuyền hơi ngập ngừng, có vẻ như anh ấy không biết nói gì, cuối cùng vẫn hỏi một câu đầy ngụ ý: “Mấy ngày nay em và người đó sống với nhau thế nào?”Tạ U U gắp thịt bò lên cắn một miếng: “Cũng được.”Nghe cô trả lời như vậy, anh ấy lại ngập ngừng trong chốc lát mới hỏi tiếp: “Em xem buổi phỏng vấn chiều nay của thị trưởng Thẩm chưa?”Tạ U U nuốt thịt xuống: “Em đang xem đây.”Vương Tuyền: “Em không sợ thị trưởng sẽ bị con quỷ cái nào cướp đi sao? Người phỏng vấn anh ta đẹp lắm đó, nghe nói là bông hoa của đài truyền hình bọn họ.
Đài truyền hình này xếp cho thị trưởng một người có sức hút như thế là có ý đồ rồi còn gì?”Tạ U U: “Hờ, chúc họ thành công ạ.”Đừng nên can thiệp vào chuyện riêng tư của sugar daddy thì hơn.Ngay từ lúc bắt đầu, cô đã biết và cũng đã chuẩn bị tâm lý cho điều đó rồi, xung quanh loại đàn ông như Thẩm Phi Bạch chắc chắn có rất nhiều người phụ nữ đang chờ thời cơ nhào lên người anh.Giờ cô chỉ cần bảo vệ trái tim của bản thân cho kỹ, đừng động lòng yêu là được.Vương Tuyền: “…”Thôi vậy, anh ấy hiểu con người Tạ U U thế nào rồi mà, hoàng đế chưa vội mà thái giám đã lo sốt vó lên rồi, kệ đi kệ đi.Sau khi cúp máy, Tạ U U tiếp tục ăn lẩu một mình.Bảy, tám giờ tối, màn đêm buông xuống, khói thuốc lá tràn ngập phòng thuê, Thẩm Phi Bạch ngồi trong phòng với nét mặt đầy u ám.
Tiệc rượu đã quá nửa, anh dập điếu thuốc trong tay rồi nhìn đồng hồ, đã đến thời gian rồi.Tiếp rượu quá ba lần, có một doanh nhân lại gần, vừa kính rượu cho anh vừa ẩn ý hỏi có muốn tìm phụ nữ để giải tỏa không nhưng bị anh từ chối.Doanh nhân nọ cũng có nghe nói thị trưởng quản lý bản thân rất kỹ lưỡng trong chuyện tình dục.Giờ vẫn đang tuổi tráng niên mà, thế nào cũng phải nhờ đến phụ nữ để giải tỏa chứ, cứ nhịn mãi như vậy lỡ ra chuyện gì thì sao?Không biết vì sao Thẩm Phi Bạch đột nhiên nghĩ tới Tạ U U, gương mặt nhỏ nhắn thấm đượm sự e lệ và ngượng ngùng ấy bỗng hiện về trong tâm trí.Làn da trắng nõn ửng hồng, những nơi anh lướt qua đều trở nên hứng tình và nhạy cảm, cùng với tiếng rên khe khẽ như tiếng mèo con khi cô nằm dưới thân anh.“Đừng mà, thị trưởng…” Cô nhìn anh bằng đôi mắt mơ màng phủ đầy sương, lí nhí khóc dưới từng cú đẩy hông của anh, đến những giọt nước mắt cũng thật quyến rũ, vừa thôi thúc anh thương yêu cô lại vừa kích thích thú tính trong anh.Cả trên lẫn dưới đều chảy nước ròng ròng.Thẩm Phi Bạch rít mạnh thuốc lá một hơi mới phát hiện mình vừa dập nó xong..