Trưởng ban Lưu cũng cảm thấy rất thú vị. Người đàn ông vững vàng trong công việc như thị trưởng Thẩm, lúc nào cũng là người khác chủ động đi gặp anh mà còn chưa chắc có thể gặp được, đâu có lúc nào anh hạ mình. Tóm lại đừng đoán suy nghĩ của người làm lớn.
Chuyện Thẩm Phi Bạch sẽ đích thân đến hiện trường quay phim để gặp người tình nhỏ của mình rơi vào tay trưởng ban Lưu, ông ta liền cảm thấy thật thú vị.
Cũng may thị trưởng kịp thời chạy tới, nếu Tạ U U thật sự ngã xuống từ bậc thang kia rồi xảy ra chuyện gì, phần sau thật sự không thể kết thúc tốt đẹp.
Giữa các ngôi sao nảy sinh mâu thuẫn với nhau quả thật có rất nhiều, ông lớn này đoán chừng là sợ người của mình bị bắt nạt cho nên bảo vệ vô cùng.
Sau đó Tạ U U đi toilet, cô còn cố gắng tránh nơi xảy ra mâu thuẫn với Phương Oánh Oánh lúc chiều, đeo khẩu trang vào định đi toilet ở trên lầu. Nhưng cô lại bị một người nhầm thành trợ lý nhỏ, còn bảo cô đưa tài liệu đến văn phòng của ai đó trên lầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô còn chưa kịp giải thích, đối phương đã vội vàng bỏ chạy.
Tạ U U thật sự bất lực, cô cầm phần tài liệu kia không biết phải làm gì, nhìn thấy mấy người đàn ông đi tới từ phía đối diện, Thẩm Phi Bạch và thư ký Tống cũng ở trong đó.
Thẩm Phi Bạch dường như cảm nhận được gì đó, anh ngước đầu lên.
Thư ký Tống cũng nhìn thấy cô, vội vàng đi tới.
“Cô Tạ, cô cần hỗ trợ gì sao?”
Tạ U U còn hơi xấu hổ, cô đã cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông đối diện, ngượng ngùng nói ra chuyện vừa rồi.
Thư ký Tống cười, nói: “Không sao, đưa cái này cho tôi là được.”
Tạ U U vừa mới đi đến chỗ ngoặt thì đã bị một bàn tay kéo lại, sau đó cả người cô trực tiếp bị người ta nhấc lên.
Cô a một tiếng, còn chưa kịp hô thành tiếng thì đã bị người đàn ông giam ở trong ngực. Hai tay cũng trực tiếp dán lên người anh, tay anh còn ôm lấy eo cô, làm cô có thể không cần tốn sức đã dựa lên người anh.
“Là tôi.”
“Thị trưởng…”
Trong trường hợp thân mật như vậy, Tạ U U vẫn có chút không được tự nhiên.
“Dọa em sao?”
Không biết là đang nói đến chuyện buổi chiều hay là hiện tại.
Thẩm Phi Bạch nhìn cô: “Trốn cái gì?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe nói vậy, Tạ U U đỏ mặt giống như đổ mồ hôi, biện giải cho mình: “Em không có.”
Tới tới lui lui, cũng là ba chữ em không có.
Nhớ tới trước đó ở trong toilet, cô dựa vào lý lẽ biện luận với Phương Oánh Oánh khéo léo như một cái lò xo, tâm tư của Thẩm Phi Bạch khẽ động, anh cúi đầu hôn lên môi cô.
Giọng nói của anh trầm thấp từ tính: “Chẳng phải trước đó đối mặt với người khác còn có thể nói chuyện sao? Bây giờ lại á khẩu không nói gì?”
Mặt Tạ U U càng trở nên đỏ hơn. Cô muốn nói không có, nhưng cảm thấy dường như đúng là như vậy. Quả nhiên anh đã nghe thấy hết.
Nhấm nháp mùi hương trên đôi môi mỏng của người đàn ông, hai tay cô từ chống ở trên ngực anh, lại chuyển sang khoác lên vai anh, dần dần tiếp nhận nụ hôn này, ôm chặt lấy anh.
Đầu lưỡi của anh liếm láp đôi môi hồng của cô, lại đưa lưỡi cạy mở hàm răng cô, mở ra phòng tuyến tâm lý của cô. Ngực anh còn đè nặng lên nơi nở nang mềm mại của cô, giống như hai hợp làm một không thể tách rời, môi lưỡi quấn quýt với nhau.
Rõ ràng là làm tình nhân, nhưng đây lại là lần đầu tiên Thẩm Phi Bạch chủ động hôn cô, không tính lúc ở trên giường.
Sáu giờ chiều, Tạ U U kết thúc công việc.
Không đợi cô rời đi, điện thoại đã vang lên, một dãy số xa lạ gọi đến.
Đây là số điện thoại riêng của cô, người bình thường không thể biết được. Tạ U U hơi do dự, sau đó vẫn nhận máy.
“Alo?”
Tạ U U vừa dứt lời, đầu dây bên kia đã truyền tới một câu nói với khí thế hùng hổ, là giọng nói mát lạnh thuộc về thiếu niên, đang trách tội cô.
“Tạ U U, cô còn biết nhận điện thoại của tôi à? Cô đang làm gì, tôi đã gọi cho cô bao nhiêu cuộc rồi.”
Tạ U U nghe ra là giọng của Thẩm Trung, đang định hỏi làm sao cậu ấy biết số điện thoại của mình, lại nghe cậu ấy bổ sung thêm một câu: “Tôi cũng đã tan học rất lâu rồi, sao cô còn chưa tới đón tôi? Không phải ba tôi nói cô sẽ đến trường đón tôi sao? Tôi cũng đã đồng ý không chạy đi đâu.”
Nghe giọng điệu này còn có chút tủi thân. Không thể nào nhìn ra, đây là lời nói của một thiếu niên ương bướng.
Tạ U U cũng hơi ngây ra, cô đã đồng ý với Thẩm Phi Bạch là sẽ đến trường đón cậu ấy khi nào?
Lúc này, Vương Tuyền nhắc nhở cô một câu. Tạ U U nhớ lại Thẩm Phi Bạch có nói qua, bảo buổi chiều cô đón con trai giúp anh, buổi tối cùng nhau ăn cơm. Anh là muốn nhờ cô đón con trai ở trường về.
Hôm nay Thẩm Phi Bạch khá rộn rộn, cho nên mới để cô đi đón con trai mình.
Việc này trong mắt người khác là một nhiệm vụ vinh quang, nhưng trong mắt Tạ U U thì lại là một gánh nặng. Nhưng nếu Thẩm Phi Bạch đã như thế, hẳn là Tô Đình cũng không quá để ý. Nếu như hậu viện của thị trưởng Thẩm bốc cháy, bản thân anh cũng không chịu nổi đúng không?
Tạ U U suy tư một chút, sau đó nói với Thẩm Trung: “Tôi vừa mới kết thúc công việc, cậu ăn cơm chiều chưa? Bây giờ tôi sẽ qua đón cậu, cậu gửi địa chỉ và tên trường học cho tôi, giờ tôi sẽ xuất phát.”
Hờn giận trong lòng Thẩm Trung dường như dịu đi một chút, cậu kiêu ngạo hừ một tiếng.