Tạ U U nghe cậu ấy nói ở đầu bên kia điện thoại: “Không ăn, tôi còn tưởng cô không nhớ ra tôi vẫn chưa ăn cơm tối. Bây giờ đã mấy giờ rồi, nhưng thấy cô vừa mới kết thúc công việc, tôi sẽ tha thứ cho cô.”
… Đại thiếu gia cậu đúng là đủ hùng hồn, lại còn như chuyện đương nhiên.
Đoán chừng từ nhỏ đại thiếu gia đã sống cuộc sống được chúng tinh phủng nguyệt*, quả thật đã quen được những người xung quanh bợ đỡ. Nghĩ đến lúc trước cậu ấy ở nhà cô cũng là như vậy, Tạ U U vậy mà lại có phần tập mãi thành quen.
(*) Ý chỉ một người được nhiều người vây quanh, ủng hộ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô dừng lại một lúc, cuối cùng vẫn không nói gì. Suy cho cùng thì cậu ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ suy nghĩ khá đơn thuần, việc gì cũng không hiểu.
Ban đầu Tạ U U định thuận tiện quan tâm Thẩm Trung một câu, bảo cậu ăn chút gì đó ở gần trường để lót dạ trước. Nếu muốn chờ bữa cơm quan trọng nhất tối nay thì đoán chừng còn phải đợi rất lâu. Nhưng cô lại cảm thấy chưa chắc cậu ấm sẽ cảm kích, dù sao bên cạnh cậu ấy vốn không thiếu người chạy theo đưa cơm cho, nên cô cũng không nói những lời thừa thãi như thế nữa, tránh để cậu ấy cảm thấy mình nịnh nọt. Hẳn là cậu ấy đã gặp không ít chuyện như vậy.
“Vậy cậu gửi tên và địa chỉ trường học vào điện thoại cho tôi, đến nơi rồi nói sau.”
“Được.”
Sau khi cúp điện thoại, Tạ U U nhìn thấy xe của thư ký Tống xuất hiện trong phạm vi tầm nhìn của mình. Tới vẫn rất đúng lúc, đoán chừng là nghe Thẩm Phi Bạch dặn dò, chuẩn bị đi đón con của anh.
Thư ký Tống đi tới, chào hỏi cô: “Cô Tạ.”
Cô lên xe, trực tiếp cùng thư ký Tống đi đón Thẩm Trung.
Trường học của Thẩm Trung cách nơi này rất xa, một tiếng sau, Tạ U U mới đến trường học của cậu ấy.
Trên đường đi, Tạ U U đã biết được từ miệng của thư ký Tống, ngôi trường này là Thẩm Phi Bạch tiền nhiệm sau khi tự mình quy hoạch.
Giờ này, trong trường học đã không còn học sinh, cô ngồi xe vào trường. Sau khi đậu xe xong, Tạ U U cùng thư ký Tống đến phòng học của cậu ấy.
Trong phòng học trống rỗng, cũng chỉ có Thẩm Trung và mấy người bạn cùng lớp của cậu ấy.
Bên cửa sổ, một người đàn ông trung niên có dáng vẻ thật thà đang nói gì đó với cô giáo bên cạnh.
Thân hình của thiếu niên vừa mỏng manh vừa gầy, cậu ấy ngồi trên bàn của mình, mặc đồng phục cà lơ phất phơ, khóa kéo cũng tùy ý mở ra, nhưng khuôn mặt kia gần như là sao chép lại y hệt khuôn mặt của Thẩm Phi Bạch, đường nét hàm dưới vừa rõ vừa sáng, chỉ nhìn sườn mặt, quả thật cậu ấy cũng không phụ danh hiệu hot boy. Lại thêm khí chất được bồi dưỡng ra từ điều kiện sinh hoạt cực kỳ tốt, cậu ấy rõ ràng cao hơn những bạn học khác một khoảng, rất hấp dẫn những cô gái nhỏ.
Tạ U U vừa tiến đến đã thấy trong ngăn bàn của cậu ấy chất đầy các loại đồ ăn vặt, chắc hẳn đều là người khác tặng. Quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, Thẩm Trung cũng không thiếu người đưa đồ ăn cho cậu ấy.
Thư ký Tống gọi một tiếng: “Cậu chủ nhỏ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh chàng ở bàn bên vỗ Thẩm Trung một cái: “Này, người nhà cậu đến đón cậu.”
Thẩm Trung quay đầu lại, nhìn thấy bọn Tạ U U tới, lúc này cậu ấy mới nhảy từ trên bàn xuống.
Mặc dù mới mười lăm tuổi, nhưng vóc dáng của Thẩm Trung đã phát triển rất cao, đôi chân dài kia rất có tính ưu việt.
Cậu ấy còn oán trách một chút: “Cuối cùng mấy người cũng tới.”
Ai có thể ngờ, một người mười lăm tuổi như cậu ấy còn phải giống như mấy bạn nhỏ ở nhà trẻ, đợi người lớn tự mình đến trường đón mới có thể về.
Đây chẳng phải đều là chuyện tốt mà ba cậu làm sao!
Tạ U U: “Không phải đã tới rồi sao? Cậu thu dọn cặp sách đi, xong rồi chúng ta đi luôn bây giờ.”
Thẩm Trung nhìn cô một chút, vẫn còn tính là nghe lời. Cậu ấy tiện tay lôi cặp xách của mình ra từ đống đồ ăn vặt, sau đó chuẩn bị rời đi.
Cậu thật sự không có kiên nhẫn, kéo mạnh cặp sách ra bên ngoài, bên trong ngăn bàn vốn chất đầy đồ ăn vặt, tất cả đều rơi xuống dưới nhưng cậu lại chẳng thèm để ý.
Tạ U U nhìn thấy cảnh tượng này, cô thật sự không biết nên nói gì cho phải. Thấy Thẩm Trung còn không có biểu cảm gì, cô giẫm lên giày cao gót, trực tiếp đi qua, ngồi xuống giúp cậu ấy nhặt hết đồ ăn vặt lên, sau đó lại nhét vào ngăn bàn cho cậu ấy.
Con trai ở độ tuổi này, ngăn bàn thật sự rất lộn xộn, bút ném lung tung, sách vở đặt bừa bãi, mực nước đều dính lên trang giấy.
Lúc đầu Thẩm Trung còn nhìn bóng lưng của cô, thấy Tạ U U dường như chú ý tới ánh mắt của mình, cậu ấy lại làm bộ đang nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, trong tay còn túm cặp sách, không biết đang cố che giấu điều gì.
Tạ U U cũng thật sự mặc kệ cậu ấy đang nghĩ gì, cô đặt đồ ăn vặt của cậu ấy vào chỗ cũ rồi đứng lên, nói với cậu ấy: “Đi thôi, đi về. Bây giờ đã trễ lắm rồi.”
Thẩm Trung: “Ừm.”
Cô giáo cũng nhìn thấy thư ký Tống và Tạ U U, ngừng cuộc nói chuyện với thầy chủ nhiệm, nhiệt tình nói với Tạ U U: “Vị này chính là chị gái của Thẩm Trung à? Hôm nay cô tới đón em ấy về sao?”
Thật ra cô giáo và thầy chủ nhiệm đều biết hôm nay thị trưởng bận rộn, không có thời gian tới đón con trai, nên bọn họ chủ động tới hỗ trợ trông Thẩm Trung. Sợ một khi tiểu thái tử này tâm trạng khó chịu là sẽ gây ra chuyện gì.
Trên mặt Tạ U U còn mang khẩu trang, hôm nay sau khi kết thúc công việc cô đã thay quần áo, mái tóc dài xõa ra, mặt mày tinh xảo, áo sơ mi phối với quần jean rất đơn giản, nhưng lại hiện ra sức sống thanh xuân đặc biệt.
Mặc dù không nhìn thấy mặt cô, nhưng từ quần áo và khí chất của cô, cô giáo có thể đoán ra cô còn rất trẻ, hơn nữa dáng dấp còn rất xinh đẹp. Cô ấy nghiễm nhiên cho rằng đây là chị gái của Thẩm Trung.
Cô có chút không biết nên trả lời như thế nào, Thẩm Trung lại trực tiếp ngây người vì cái xưng hô này.
Nói đúng ra thì Tạ U U là mẹ nhỏ của cậu ấy, cô Ngô thế mà lại nhầm cô thành chị gái của mình.
Chuyện này, bối phận hình như hơi loạn, trở về cậu cũng không dám nói với ba cậu. Tạ U U còn trẻ như vậy, ba cậu so với cô, chẳng phải lộ rõ hơi lớn tuổi sao?
Vẫn là Tạ U U phục hồi lại tinh thần, không phủ nhận cũng không thừa nhận, nói cảm ơn với hai người giáo viên.
“Vâng thầy cô, tôi đưa Thẩm Trung về trước nhé.”
Giáo viên gật đầu: “Được.”
Hai người ra khỏi phòng học, lúc đi ngang qua văn phòng, tình cờ nghe được hai người giáo viên đang nói chuyện phiếm.
“Không phải buổi sáng chủ nhiệm nói hôm nay mình có việc gấp sao? Sao muộn như vậy còn lai vãn ở trong phòng học lớp 1? Lúc nãy ông ta vội vàng đi ra từ trong phòng học, tôi còn tưởng mình nhìn nhầm người.”
“Chậc, cô không biết rồi, hình như là con trai của thị trưởng Thẩm còn ở trong lớp, đợi người nhà tới đón về. Còn chẳng phải là lấy lòng vị kia nên mới chủ động xin đi tiếp khách sao? Nhìn người ta đi vỗ mông ngựa này, đúng là học không kịp. Đáng tiếc hôm nay người tới đón con trai không phải là thị trưởng Thẩm, mà là chị gái gì đó. Nếu không sợ là ông Vương lại muốn biểu hiện tốt trước mặt người ta một phen, để không bỏ lỡ cơ hội nịnh bợ tốt như vậy.”
“Bảo sao, thì ra là thế.”