Đồ ngọt đã mang lên trước, trong đó có một cái bánh kem dâu tây quả bưởi, là món cô thích nhất. Tạ U U dùng muỗng nhỏ múc một miếng, ăn vào miệng. Không ngọt không ngáy, mùi vị rất tươi mát, ăn rất ngon.
Trên bàn cơm, Thẩm Phi Bạch và Thẩm Trung nói đến chuyện ở trường, chỉ đơn giản là chuyện học tập và sinh hoạt.
Có lẽ chỉ có lúc đối mặt với con trai, Thẩm Phi Bạch mới có sự dịu dàng như vậy, hoàn toàn không giống với lúc ở trong văn phòng.
Tạ U U ở bên cạnh nghĩ, nhường thời gian và không gian cho hai ba con họ, mình giống như người tàng hình, không nói gì, yên tĩnh ngồi bên cạnh ăn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Trung phát hiện, hôm nay ba cậu quả nhiên có điểm không bình thường.
Lúc nói chuyện với cậu, ánh mắt luôn lơ đãng đảo qua Tạ U U.
Tạ U U có lẽ không nhận ra, vẫn luôn vùi đầu cố gắng ăn. Nhưng cậu và ba cậu dù sao cũng đã sống chung mười mấy năm, cho nên rất dễ dàng phát hiện ra chi tiết như thế này. Trước kia ba cậu sẽ không như vậy, cho dù là lúc nói chuyện với người khác hay là lúc làm việc đều rất tập trung.
Nhưng Thẩm Trung từ trước đến nay đều có đầu óc đơn thuần không thể nào liên tưởng đến những việc khác, ngược lại cậu sinh ra tò mò với món đồ ngọt này. Cái bánh kem dâu tây quả bưởi này thật sự ngon như vậy sao? Ngon đến mức trực tiếp biến hai ba con bọn họ thành không khí?
Tạ U U thật sự hảo ngọt, cũng rất thích ăn đồ ngọt, nhưng đáng tiếc cô là ngôi sao, kiêng đường kiêng dầu là chuyện bình thường. Hôm nay thừa dịp Vương Tuyền không có ở đây, cô cũng buông thả hơn ngày thường rất nhiều.
Trên bàn có điện thoại của ai vang lên, không phải của Thẩm Phi Bạch, là của Tạ U U.
Thẩm Phi Bạch ngước lên, nhìn thoáng qua điện thoại của cô.
Tạ U U hơi xấu hổ, lúc ăn cơm cô quên tắt máy: “Hai người ăn đi, em đi nghe điện thoại một chút.”
Là người đại diện của cô.
Tạ U U nhận điện thoại mới biết, bộ phim điện ảnh mà cô nhận phải đến thành phố C bên cạnh để quay. Vương Tuyền bảo cô chuẩn bị một chút, có thể phải quay hai tháng.
Quay hai tháng cũng không có gì, thành phố A cách thành phố C cũng chỉ có hai tiếng rưỡi bay.
Nếu như để thỏa mãn dục vọng của Thẩm Phi Bạch, cùng lắm thì cô ngồi máy bay trở về.
Sau khi cơm nước xong, bọn họ dự định quay về.
Lúc rời khỏi phòng bao, Thẩm Phi Bạch tự nhiên nắm lấy tay cô.
Ban đầu Tạ U U đi bên trái của anh, lúc gần đi đến cầu thang, tay cô đột nhiên bị người ta nắm, mang theo nhiệt độ nóng rực từ da thịt gần kề lan ra. Bàn tay kia bao lấy toàn bộ tay cô, dây đồng hồ trên cổ tay hơi lạnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ U U sững sờ, cô nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh, vóc dáng của anh khá cao. Anh nắm tay cô đi xuống dưới lầu như thể đó là chuyện đương nhiên, trong miệng còn không quên dặn dò cô một câu.
“Nhìn đường, cẩn thận dưới chân.”
“Vâng.”
Thẩm Trung đi tuốt đằng trước, đương nhiên không nhìn thấy bọn họ đang tay trong tay nhau ở phía sau.
Đến khi ba người lên xe, Thẩm Phi Bạch mới buông tay cô ra.
“Con về đâu?”
Thẩm Trung ở hàng ghế sau chơi trò chơi: “Đâu cũng được.”
Cậu ấy thế nào cũng không sao cả.
Không đợi Thẩm Phi Bạch lên tiếng, Tạ U U đã đề nghị: “Giờ này cũng đã khuya rồi, hay là về chỗ em đi. Nếu không lái xe tới lui thêm mấy tiếng nữa cũng đủ khiến người mệt mỏi.”
Thẩm Phi Bạch: “Cũng được.”
Tạ U U ngồi ở ghế phụ, dọc đường đi, khó tránh khỏi sẽ có một số hành động thân mật, đương nhiên cô không thể từ chối Thẩm Phi Bạch.
Chỉ là với tính tình của cô, cũng không thể nào đáp lại quá nồng nhiệt, nhưng Thẩm Phi Bạch cũng không quan tâm.
Sau khi về đến nhà, Thẩm Trung trực tiếp về phòng chơi trò chơi, hai người lớn bọn họ một trước một sau tiến vào.
Tạ U U còn muốn thu dọn gối dựa trên ghế sofa, nhưng lại bị người đàn ông ôm lấy từ phía sau.
Giọng nói của anh gần như dán bên tai cô, hơi thở nóng rực, tai và tóc mai kề sát, cô có chút chịu không nổi.
Tay cầm gối của Tạ U U vô thức buông lỏng ra, cái gối trực tiếp rơi xuống đất.
Anh hỏi cô: “Sao cả tối nay không nói gì?”
Trong giọng nói còn mang theo chút quan tâm.
“Không có.” Mặt của Tạ U U đã đỏ như muốn đòi mạng, không nói gì anh cũng muốn quản ư: “Không phải đang ăn cơm sao?”
Thẩm Phi Bạch cười khẽ: “Ngụy biện.”
Hai chữ ngụy biện khiến mặt cô càng nóng hơn.
Cô gái trong lòng vừa mềm vừa thơm, anh ôm hơi chặt, cánh tay ôm lấy eo cô, cúi đầu nhìn dáng vẻ khó xử của cô, trong lúc nhất thời lại động tình dữ dội.
“Tối nay làm em trên ghế sofa được không?”
Thẩm Phi Bạch đè thấp giọng nói, vừa phả hơi vào lỗ tai cô, bàn tay vòng tới phía trước, nắm lấy đầu vú của cô, thành thạo bóp nhẹ.
Cả người Tạ U U run lên, sau khi bị anh nắm lấy đôi gò bồng đảo mềm mại, cả người cô đều xụi lơ, lỗ nhỏ dưới thân cũng lập tức trở nên vô cùng ẩm ướt, trái tim cũng đập dồn dập, lòng bàn chân tê rần.
“Không được, con trai anh vẫn còn ở trên lầu.” Tạ U U sợ Thẩm Phi Bạch hiểu lầm mình từ chối nhu cầu của anh, cô lại bổ sung thêm một câu: “Ngày mai được không? Đợi cậu ấy không có ở đây…”
Thẩm Phi Bạch đã cực kỳ động tình, sau khi anh vùi mặt vào cổ cô, yết hầu trượt lên trượt xuống. Sức lực trên cánh tay càng lúc càng siết chặt, lúc này đã thể hiện một mặt bá đạo của anh.
“Vậy về phòng đi.”