Tình Nhân

Làm sao người đàn ông sóng gió gì cũng đã trải qua như Thẩm Phi Bạch lại không nhìn thấu chứ? Chẳng qua rất nhiều chuyện anh đã biết rõ nhưng sẽ không nói ra, chỉ cần hướng phát triển của câu chuyện nằm trong tầm kiểm soát của mình là được.
Đối với Thẩm Trung mà nói, đây cũng coi như một bài học. Sau này làm việc gì cũng sẽ không lỗ mãng, bị người ta nắm thóp, im lặng thì hơn.
Có lẽ, đây là sự dạy dỗ và tình thương mà Thẩm Phi Bạch dành cho con trai mình.
Tạ U U nói: “Thật ra cậu nên nói với ba mình. Cậu không nói, làm sao anh ấy biết trong lòng cậu đang suy nghĩ gì. Nếu cậu muốn để lại ấn tượng tốt trong lòng anh ấy và tự hào về cậu thì nên chủ động giải thích cho anh ấy nghe. Cậu giúp người khác là đang làm chuyện tốt.”
“Thôi bỏ đi.” Thẩm Trung tỏ vẻ nói một đằng làm một nẻo, không muốn cãi nhau với cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Bây giờ cậu còn không hiểu.” Tạ U U nói: “Trên thế giới này, thứ dễ hao mòn nhất chính là tình cảm. Cho dù bây giờ ba cậu rất thương cậu, nhưng cãi nhau nhiều cũng sẽ mệt. Cũng may ba cậu không có đứa con khác, chỉ có mình cậu. Nếu không thì hoàn cảnh của cậu e là sẽ rất khó khăn.”
Thẩm Trung không ngốc, biết được ý trong câu nói của Tạ U U. Địa vị và lợi ích của cậu ấy trong nhà họ Thẩm đều có liên quan mật thiết tới Thẩm Phi Bạch.
Nhưng cậu ấy cũng không có theo đuổi nào khác về mặt này. Cậu ấy muốn học tập ba mình, có thể không dựa dẫm trong nhà, gây dựng sự nghiệp của riêng mình, tự lập tự cường.
Cậu ấy lại mong ba già sinh thêm đứa con khác, nếu không thì gia sản nhiều như vậy chẳng phải đều cùng mang hết vào quan tài ư?
Tất nhiên, Thẩm Trung không dám nói câu này với Thẩm Phi Bạch, nếu không e rằng cậu ấy thật sự phải bị ăn đòn.
Nhưng Thẩm Trung lại buồn bực nói: “Tôi nói, cô lớn hơn tôi có mấy tuổi, sao lại ăn nói như bà cụ non vậy, không giống con gái chút nào. Năm nay cô hai mươi tuổi rồi phải không?”
Tạ U U: “Cảm ơn, năm nay tôi đã hai mươi hai rồi. Qua vài tháng thì cũng sắp đến sinh nhật tuổi hai mươi hai của tôi. Tôi lớn hơn cậu nhiều.”
Thẩm Trung: “Xì, vậy cũng không lớn hơn tôi được mấy tuổi, chỉ là một cô gái nhỏ.”
Thôi đi, con nít ranh, cô nhịn.
Thật ra, theo lý mà nói thì Tạ U U không nên can thiệp vào chuyện nhà của người khác. Dù sao đi nữa, đều là chuyện của Thẩm Phi Bạch và Tô Đình, nhưng sau khi biết được chân tướng Thẩm Trung và đám người kia đánh nhau, cô vẫn không nhịn được nhắc nhở cậu ấy vài câu. Đứa trẻ này thật sự có một trái tim vừa sạch sẽ vừa thuần khiết.
“Nếu cậu thật sự không muốn ra nước ngoài, cậu có thể từ từ nói chuyện với ba mẹ mình. Tôi tin họ không phải kiểu người không tiếp thu ý kiến của cậu. Nhưng lúc cậu nói chuyện với họ, phải khôn khéo, tìm ra các nhân tốt bất lợi cho việc học tập và cuộc sống của cậu ở nước ngoài. Nếu không, họ sẽ cảm thấy cậu kiếm chuyện vô cớ. Ba mẹ nào cũng đều mong tốt cho con cái. Ba mẹ cậu cũng vậy. Nếu họ cảm thấy ra nước ngoài tệ hơn ở trong nước, không cần cậu nói nhiều, tự họ cũng sẽ cân nhắc, đã biết chưa?”
Thẩm Trung nghe xong, vậy mà cảm thấy rất có lý, cảm xúc uể oải trong lòng bỗng tan biến.
Cậu ấy nói: “Được, vậy tôi sẽ thử xem.”
Tạ U U lại dặn dò một câu: “Vậy cậu tuyệt đối không thể nói với ba mẹ cậu rằng câu này là do tôi dạy cậu đấy. Cậu biết mà, bây giờ vị trí của tôi cũng rất xấu hổ, họ sẽ cảm thấy tôi lo chuyện bao đồng. Để tránh một số hiểu lầm và phiền phức, cậu nhất định không được nhắc tên tôi trước mặt họ, có biết không?”
Thẩm Trung liếc cô một cái, giống như đang nhìn kẻ ngốc vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chuyện này còn cần cô phải nói với tôi à? Tôi bị ngu à? Tôi biết rồi, nhất định sẽ không nhắc một chữ nào về cô ở trước mặt họ, cô yên tâm đi.”
Tạ U U: “Ok, cậu chủ cậu biết là được.”
Thẩm Trung nhếch khóe miệng, ra vẻ không để ý: “Cô đã giúp tôi như vậy rồi, thì tôi chắc chắn không làm khó mà mời cô một bữa ăn. Đợi đến hôm sinh nhật của cô đi.”
Tạ U U cũng cười: “Được, vậy tôi chờ bữa ăn của cậu chủ đấy.”
Điều mà cô không biết là lúc này Thẩm Phi Bạch đang đứng ngoài cửa, không biết đã nghe được bao nhiêu.
Anh ngẩng đầu nhìn Tạ U U ngồi bên kia, vẻ mặt không thay đổi, lẳng lặng trở về vị trí. Đôi giày da giẫm lên sàn, không phát ra tiếng động nào, người bên trong hoàn toàn không chú ý đến.
Mấy phút nữa trôi qua, Tạ U U và Thẩm Trung xuống lầu ăn sáng.
Tính nóng nảy của trẻ con tới nhanh mà đi cũng lẹ.
Vừa thấy đồ ăn sáng trên bàn thì cậu ấy không đi nữa, ngồi xuống và giống như ma đói.
“Hôm nay có trứng ốp la, chiên cũng không tệ, trông vẻ ngoài có lẽ là hợp với khẩu vị của tôi.”
Thẩm Trung ngồi trên ghế, định bắt đầu ăn, trông có vẻ rất trẻ con.
Khóe miệng Tạ U U thoáng nở nụ cười, đúng lúc Thẩm Phi Bạch ngồi xuống đối diện, định nếm thử mùi vị của trứng ốp la.
Anh thấy cô cúi đầu và nụ cười bên môi, đôi mắt có hơi thâm trầm. Thẩm Phi Bạch đặt dao nĩa xuống, cọ xát một chút.
“Hôm nay em phải đóng phim hả?”
Tạ U U không ngờ Thẩm Phi Bạch đột nhiên lại hỏi chuyện cá nhân của mình. Cô ngẩng đầu, không nhìn ra biểu cảm trên gương mặt của người đàn ông, giống như câu hỏi han bình thường.
“Vâng.”
Cô nhớ ra chuyện mình phải tới thành phố C đóng phim, nhân tiện nói luôn cho anh biết, chắc cô phải đi mất hai tháng.
____________________
Tác giả: Hê hê, anh già phải giường không gối chiếc hai tháng trời, còn phải chịu sự đả kích của tình địch. Không sai, mối tình đầu của U U xuất hiện rồi.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui