Edit: Hanna
Beta: Heulwen
Thành phố Lịch Hải vẫn giống như ấn tượng cũ trong lòng Thời Thiển, phong cách cổ điển xưa cũ, mùa đông thì tuyết rơi trắng trời, xuân hạ thì mưa nhiều gió nặng, bây giờ đã là cuối mùa xuân, cô đi cùng người phụ trách dự án do sếp bên A cử đến, đi khảo sát sơ bộ một vòng xung quanh địa điểm mà sắp tới sẽ phải thi công, chụp những bức ảnh thực tế để mang về báo cáo cho Tạ Thanh Sam.
Sau đó, Thời Thiển tìm một phòng trà yên tĩnh để bình tĩnh suy ngẫm, sắp xếp ý tưởng của mình về dự án này, không biết từ khi nào trời đã đổ cơn mưa, từng hạt tí tách rơi xuống đều đặn.
Thời Thiển cúi đầu, nhìn thấy tin nhắn WeChat của Tùy Cẩn Tri, chỉ một câu đơn giản ngắn gọn: “Trời mưa rồi, anh đến đón em.”
Khi cô giật mình phát hiện đối phương vừa dùng câu trần thuật, khẳng định một cách chắc nịch thì vội vàng gọi lại: “Tùy Cẩn Tri, anh không cần phải cố ý đến đâu, em về ngay lập tức đây …”
“Ngày mưa khó tìm được xe taxi lắm.
Anh đã bảo khách sạn liên hệ tìm xe trống rồi, vừa lúc cũng tới giờ ăn cơm.”
Thời Thiển ngẩn người.
Không biết là do giọng nói như bóng đêm dài yên tĩnh, hay vì những lời nói tinh tế mà săn sóc ân cần như vậy, cô đành âm thầm thở dài: “Em biết rồi, vậy khi nào anh tới nơi thì nhớ nói cho em biết.”
Đối phương không lập tức đồng ý, mà dường như im lặng suy tư một lúc rồi mới nói với cô: “Thời Thiển, anh là bạn trai của em.”
Thời Thiển hơi giật mình, đây rõ ràng là một lời nhắc nhở nhẹ nhàng dành cho cô, ngay cả cơn mưa dày nặng trắng trời dường như cũng đã trở thành nguồn sáng tùy nhỏ mà dịu nhẹ mềm mại nhất.
Trái tim cô bỗng nhiên được sưởi ấm, giọng nói của cô không tự chủ mà trở nên ngọt ngào mềm mại hơn rất nhiều: “Em biết.”
Khi Tùy Cẩn Tri sắp đến nơi, Thời Thiển đang đứng chờ dưới mái hiên, tiếng mưa rơi tí tách tí tách đều đặn nhịp nhàng ở bên tai.
Theo đó tâm trạng của cô cũng ngày càng thoải mái, nhẹ nhàng hơn.
Toàn thành phố bị bao trùm bởi hơi nước mờ mịt ẩm ướt, cô còn nhớ rất rõ, cũng vào một ngày mưa tầm tã như thế này, cô run rẩy hoảng sợ được Tùy Cẩn Tri cẩn thận bảo vệ che chở lên xe, khi đó, tính tình hấp dẫn gợi cảm của anh khiến cô thấy trong lòng bỗng nhiên trầm tĩnh yên bình đến lạ, thoáng chốc đã tan thành mây khói.
Nhưng lại như lan tỏa mãi, nhẹ nhàng mà thấm đượm lòng người, nhịp nhàng ăn khớp.
Trời mưa rả rích, hai người tìm một nhà hàng nhỏ nhưng sạch sẽ tinh tế, giống như lần trước cùng nhau đi ăn món Hoài Dương, ưu tiên những món ngon địa phương.
Thời Thiển tranh thủ nhìn QQ xem có tin tức gì mới không, lúc này cô mới phát hiện trong diễn đàn đang sôi nổi bàn tán về phần thứ hai của bộ kịch truyền thanh ‘Ma vì Quân’, cô đột nhiên nhìn về phía người đàn ông ngồi đối diện: “Đại thần Bác Diễn, khi nào thì anh nộp bản ghi âm thế? Bọn họ nhờ em thúc giục anh đó.”
Bộ kịch truyền thanh ‘Ma vì Quân’ đã trở nên rất nổi tiếng trên Weibo, vô cùng được chào đón.
Mỗi ngày có số lượng bình luận vô cùng nhiều mà chủ yếu là thúc giục nhanh chóng ra phần mới.
Tổ chế tác “Nghiêm Sương Đã Sát” cũng đang phải chịu áp lực nặng như núi.
Quá trình chế tác không thể không rút ngắn lại càng nhanh càng tốt dưới sự nỗ lực làm việc của tất cả mọi người.
Tùy Cẩn Tri nghe vậy, đặt thực đơn xuống, nghiêm túc trả lời cô: “Tối nay anh có thời gian rảnh, cũng mang theo một số thiết bị, về phòng khách sạn thì anh sẽ thu âm lại một cách đơn giản mà hiệu quả nhất.”
Thời Thiển vừa nghe xong, sắp sửa vỗ tay tại chỗ vì kích động: “Tốt quá! Vậy em chẳng phải chính là người đầu tiên được nghe hay sao?
“Lần trước em cũng là người đầu tiên được nghe.”
Tùy Cẩn Tri nhấc một tách trà ấm lên, khẽ ngửi hương thơm nhàn nhạt tươi mát từ lá trà, thản nhiên nói cho cô biết sự thật.
Thời Thiển đắc ý mà nhếch môi cười rộ lên, tất nhiên trong lòng cũng có một dòng nước ấm chạy qua, thuận tiện cô còn bấm vào tin nhắn thoại của Hề Ôn Ninh gửi tới, cũng dài khoảng mười giây, chờ nghe xong cô mới phát hiện, hóa ra là bản lồ ng tiếng của đại thần ‘Độc Lãm Nguy Lâu’.
“Diêu Đào, ngươi lại dám dùng cấm thuật của Ma giới để biến hắn thành ‘con rối’.
Bây giờ hắn sống không ra sống, chết cũng chẳng ra chết, mãi mãi không thể nhập vào vòng luân hồi.”
Giữa những con chữ bình đạm lạnh lùng, nhưng lại là sự bi thương tuyệt vọng cùng cực.
Đây là lời thoại của Thanh Nhượng, bạn tri kỷ của Trạch Quân.
Sau khi biết được tin cố nhân đã chết mà sống lại thì chất vấn nữ chính Diêu Đào.
Đây cũng là đại thần có giọng truyền cảm hoàn mỹ, nếu phải so sánh với âm thanh của Bác Diễn thì giọng của Độc Lãm Nguy Lâu càng thêm cao ngạo, đôi khi giống như dòng nước lặng lẽ chảy xuống vực sâu không đáy…
“Em đang nghe giọng lồ ng tiếng của Độc Lãm Nguy Lâu à?”
Trong con ngươi của Tùy Cẩn Tri hiện lên thâm ý nào đó, Thời Thiển nhận ra cảm xúc của anh dường như có sự biến hóa rất nhỏ.
“Vâng, hình như anh cũng khá thân với anh ấy đúng không?”
Đại thần Tùy thong thả ung dung mà nhấp một ngụm trà, sau đó mới nói: “Cũng coi như là vậy, em thích giọng của cậu ấy à?”
“Em rất thích…”
Dù sao cũng là “thanh khống”, tất cả các giọng nói hay đều rất cuốn hút đối với cô, nhưng mà, trước mắt mới càng hợp khẩu vị của cô, điều này không thể nghi ngờ.
Tùy Cẩn Tri hơi nheo mắt, vẻ mặt có chút vi diệu: “Ồ, không được.”
Thời Thiển sững sờ ngẩn người, chưa kịp hiểu đối phương có ý gì thì người đàn ông đã nắm lấy tay cô rồi giữ chặt trong lòng bàn tay anh, trong miệng phát ra tiếng nói cố chấp mà ấm áp: “Từ nay về sau, em chỉ có thể thích giọng nói của một mình anh.”
Cảm nhận được hơi ấm từ những ngón tay truyền tới, cảm giác khó hiểu nói không nên lời chậm rãi dâng lên, quanh quẩn trong lồ ng ngực cô.
Trong hoàn cảnh ấm áp như vậy, anh còn mạnh mẽ nói ra yêu cầu này ...!khiến cô không thể không đồng ý.
Thời Thiển nhấp môi, mỉm cười gật đầu: “Được, vậy em muốn anh thu âm thêm vài bài hát nữa để cho em được nghe thỏa thích.”
Dịu dàng mà bá đạo như vậy, đây là nam thần Bác Diễn của cô, càng là Tùy Cẩn Tri của cô, cũng là cậu cả Tùy của một mình cô.
________________________________
‘Ma Vì Quân’ không thể không nổi danh.
“Nghiêm Sương Đã Sát” là một tổ chế tác có nhãn hiệu lâu đời từ nhiều năm nay, từ khi Bác Diễn và Độc Lãm Nguy Lâu ra mắt tới nay, đây là bộ kịch truyền thanh đầu tiên mà hai vị đại thần hợp tác với nhau, nói không chừng cũng có thể là lần duy nhất trên đời này.
Coi như là tác phẩm có một không hai, có lẽ sau vụ này sẽ có rất nhiều các fan hâm mộ lọt vào vòng vây chờ đợi cả đời.
Kể từ khi Tùy Cẩn Tri thông báo tin vui trên Weibo là anh và ‘Diều Giấy’ đang ở bên nhau, không ít người qua đường đã ghé xem trang Weibo của hai người họ cũng như bạn bè của họ trên Weibo, nhưng hơn mười ngày sau đó, ‘Bác Diễn’ cũng không hay thường xuyên show ân ái trên mạng, dường như đã trở lại những ngày tháng ở ẩn giống trước đây, sạch sẽ đến mức không tìm thấy một góc bóng dáng nào.
Khi Thời Thiển trở lại phòng ở khách sạn, cô vừa cởi áo khoác ngoài vừa nói với người đàn ông bên cạnh cửa: “Bây giờ em phải báo cáo tiến độ công việc ngày hôm nay cho Tạ Thanh Sam, vừa đúng lúc anh có thể về phòng mình để ghi âm cho đoạn kịch thứ hai.”
Sau khi Tùy Cẩn Tri nghe thấy những lời này, anh vẫn còn lưu luyến, thơm nhẹ một cái lên má cô, rồi mới chịu chậm chạp rời đi.
Cô giơ tay lên, sờ sờ khuôn mặt vẫn còn nhiệt độ cơ thể của anh, thầm cười vui vẻ.
Thời Thiển đã chuyển tất cả những ghi chép và ảnh chụp ngày hôm nay cho Tạ Thanh Sam, đồng thời cũng xem một số thiết kế của các viện bảo tàng nổi tiếng trên thế giới.
“Hôm nay em đến thăm địa điểm này, trước đây là một nhà máy phát điện bị bỏ hoang của thành phố Lịch Hải.
Ở đó vẫn còn khung nhà bằng bê tông và những cây cột đất, bốn bức tường cũng có rất nhiều cửa sổ.
Ánh sáng ban ngày đầy đủ.
Em nghĩ cái này có thể giữ lại được và tận dụng triệt để ...… ”
“Đối với thiết kế bên ngoài thì hiện tại anh cũng đã có một vài ý tưởng, anh chuẩn bị phác thảo sơ bộ rồi chúng ta sẽ cùng nhau thảo luận lại.”
Sau khi trao đổi với Tạ Thanh Sam, đối phương bắt đầu xuống tay thiết kế phần bên ngoài.
Sáng mai cô lại đi làm một ít nghiên cứu cụ thể hơn, chạng vạng tối liền có thể trở lại thành phố S.
Mà Tùy Cẩn Tri cũng đã ghi âm gần xong toàn bộ lời thoại.
Thời Thiển sợ làm phiền đến anh nên chỉ gửi tin nhắn WeChat, báo cho anh biết cô đã kết thúc công việc, sau đó tiện tay mở nhóm YY nói cho bọn họ, đại thần đang lồ ng tiếng rồi, khẳng định có thể giao nộp kết quả trong hai ngày tới.
Một lát sau, Tùy Cẩn Tri tới đây gõ cửa, khi Thời Thiển đi ra mở cửa cho anh, âm thanh ríu rít của đám người truyền ra từ máy tính xách tay:
Nguyên Lật Tử: “Ủa ủa ủa Diều Giấy à? Bác Diễn đâu rồi? Đã lâu không gặp anh ấy! Bảo bảo nhớ anh!”
Nam Phong Ý Vị cười nhạo: “Lật Tử, cậu rất không thích hợp nhé, có phải sau khi nhìn thấy gương mặt của Bác Diễn thì đã thầm thương trộm nhớ, ngày đêm không nguôi …”
Tùy Cẩn Tri nghe thấy âm thanh sôi nổi náo nhiệt của bọ họ, bên môi hơi giơ lên cao, khom người ấn giữ phím F2 trên máy tính xách tay của cô, bình tĩnh tự nhiên mà mở miệng: “Tôi là Bác Diễn, Diều Giấy đang ở bên tôi.”
Thời Thiển cũng không nghĩ nhiều, ai ngờ sau đó liền phát hiện mọi người đều bị dọa cho choáng váng rồi:
“Hai người ở chung?”
“Má ơi, cẩu lương lạnh lẽo cứ điên cuồng úp vào mặt!!!”
“Ở bên nhau ở bên nhau ...!Cảm giác như nghe được tin vui của Bác Diễn phiên bản live stream, một lần nữa xin chúc mừng!”
Thời Thiển đầu đầy vạch đen, đa phần là bất đắc dĩ, cũng hơi thấy ngượng ngùng, đành phải tiếp nhận lời nói của Tùy Cẩn Tri rồi đính chính: “Không có ở chung, Lật Tử, cậu đừng có mà nghĩ linh tinh!”
Lật Tử cười rộ lên vui vẻ.
Phượng Hoàng Vu Quy rốt cuộc cũng nghe được âm thanh của đàn anh trên mạng, liền thuận tiện hỏi: “Bọn em là những diễn viên phụ nhỏ bé đều đã giao bản ghi âm rồi, thế đại thần thì sao? Có nữ thần Diều Giấy giám sát, anh hẳn là nên có ý thức tự giác chứ.”
Tùy Cẩn Tri hơi đắc ý mà liếc mắt nhìn Thời Thiển một cái, nói: “Mấy ngày nay sẽ xong thôi, bọn tôi offline trước đây.” Sau đó anh trực tiếp khép lại máy tính của cô, lại chỉ vào máy tính mà anh mang theo, hỏi: “Em muốn nghe trước hay không?”
Thời Thiển lập tức gật đầu.
Nếu nói trong đoạn mở đầu, Trạch Quân chỉ hơi quan tâm đ ến Diêu Đào, trong tình yêu mờ ảo chưa rõ lại có tình cảm sủng nịch của sư phụ dành cho đồ đệ.
Như vậy, trọng tâm của đoạn thứ hai chính là những lời thú nhận thâm tình sau khi thức thần của Trạch Quân tỉnh lại.
Trong căn phòng yên tĩnh, kết hợp với tiếng mưa rơi không dứt bên ngoài cửa sổ, giọng nói của Tùy Cẩn Tri càng có vẻ dụ hoặc gợi cảm, dường như gần sát bên tai, Thời Thiển lại nghe thấy câu nói từng khiến cô chạy trối chết.
“Được, từ nay về sau sẽ chỉ có hai người chúng ta bên nhau, tựa như mấy ngày qua, ta chỉ nghe lời nàng nói, chỉ nhìn nàng, mãi mãi không chia lìa.”
Anh bị chọc cười khi thấy dáng vẻ của cô, trong lòng chợt nhớ ra điều gì.
Thời Thiển ngạc nhiên: “Làm sao vậy?”
“Trạch Quân không cầu vinh hoa phú quý.
Nếu từ nay có thể tìm được một người bạn tri kỷ, không uổng phí cuộc đời này.”
Tùy Cẩn Tri lặp lại một lần nữa lời thoại này trước mặt cô, ánh mắt mang theo ý cười, nhưng sự cố chấp trong mắt anh cơ bản không thể bị bỏ qua.
“Thời Thiển, anh đã từng chính miệng nói ra những lời này với em.”
Cô nhớ rõ, đó là lần đầu tiên anh thẳng thắn nói ra thân phận của mình trước mặt cô, chính là lần đi tới nhà hàng có thức ăn Hoài Dương.
Giờ phút này, đôi mắt đen láy của người đàn ông này cũng tràn đầy vẻ ngọt ngào khiến cô như bị thiêu cháy, trong ngực có một tia cảm xúc tồn đọng nhưng không biết phải trút ra như thế nào.
Âm thanh kia như một cuốn sách tiên dược được phác họa bằng nét bút thần kỳ, cũng là nốt ruồi son mà cô chôn chặt trong lòng.
“Anh cũng hy vọng như vậy, người có thể khiến anh tin tưởng vào tương lai, chính là em.”
Hai người họ làm sao lại không giống như thế, quan tâm thấu hiểu nhau lại có tình yêu vun đắp.
Mặc dù Thời Thiển vô cùng thẹn thùng, nhưng cô vẫn muốn đáp lại tình cảm của anh.
Cô gật gật đầu, cúi người về phía trước, ôm lấy eo anh, khàn khàn giọng nói: “Đúng vậy, em cũng tìm được anh rồi.
Thật tốt.”
Thế giới rộng lớn như vậy, nhưng luôn có một âm thanh, là gió, là trăng, là mây mù vườn quanh núi, là cơ hội được gặp gỡ anh, xuyên suốt bốn mùa, hòa tan trong trái tim em, từ đây bén rễ nảy mầm, cho dù mưa gió se lạnh cuối thu cũng không thể lay chuyển.