Edit: Hanna
Beta: Heulwen
Nếu tự cô tới đây ôm lấy anh thì Tùy Cẩn Tri cũng không muốn nhẹ nhàng với cô , anh cúi người, dùng tư thế mạnh mẽ bá đạo mà giữ chặt người trước mặt, nụ hôn nóng bỏng ập xuống khiến đầu óc Thời Thiển lập tức như bị nhét đầy bông, lồ ng ngực lại tràn ngập mật ngọt mềm mại, ánh đèn trong phòng chiếu vào nửa khuôn mặt anh, sâu không thấy đáy, khiến người ta nguyện ý chìm đắm.
Anh che kín miệng cô, tình ý trong đó như trằn trọc như lưu chuyển qua lại.
Khi bị hôn đến mức sắp mất đi ý thức, Thời Thiển vùng vẫy giãy giụa một cách yếu ớt, dùng móng tay gãi nhẹ vào quần áo của người đàn ông, thì thầm nói: “Em còn chưa nghe xong đoạn kịch mà anh lồng tiếng đâu.”
“Ồ, anh lại nghĩ rằng nụ hôn của mình càng quyến rũ mê người hơn.”
Cô nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, cúi đầu lẩm bẩm: “Đừng nghịch.”
Tùy Cẩn Tri nhìn thấy cô gái nhỏ như sắp bùng nổ mạnh nên đành miễn cưỡng buông lỏng vòng tay, để cô tự mình quay người lại, ngồi xuống trước máy tính bảng, tiếp tục đeo tai nghe, gò má ửng đỏ mà nghe vài lời kịch cuối cùng của anh.
Để nói về sự khác biệt của giọng nói giữa các diễn viên lồng tiếng, ngoại trừ việc âm thanh của hai người khác nhau vốn hoàn toàn bất đồng, còn có sự phân biệt về phong cách, ví dụ như giọng của Độc Lãm Nguy Lâu thì lạnh lùng và trầm lắng, trong khi Bác Diễn cũng lạnh lùng nhưng mang theo sự mềm mại tinh tế.
Hai người này vừa thành công sáng lập ra một cặp couple BG* mới trong kịch truyền thanh, ngay từ đoạn kịch mở đầu đã có rất nhiều hủ nữ bị mê mẩn đến không thoát ra được.
*: 2 anh được fans cho lên cùng thuyền
Trong đoạn cốt truyện thứ hai, bắt đầu từ khi Diêu Đào biến Trạch Quân thành ‘con rối’, giọng nói của Tùy Cẩn Tri trở nên lạnh lùng vô tình, nhưng sau khi thức thần tỉnh lại, trong sự lãnh đạm lại ẩn nhẫn có sự mềm mại nhè nhẹ.
Mà lúc nhớ lại đoạn tình duyên với Diêu Đào, giọng nói của Tùy Cẩn Tri chính là sự dịu dàng ôn nhu phá kén mà bay ra, hoài niệm lại lời thề mà họ cùng nhau ký kết dưới gốc cây hoa đào.
Thông qua giọng nói của người đàn ông này, dường như cô nhìn thấy một rừng hoa đào nở rộ, Trạch Quân đơn độc trở lại lần nữa, rực rỡ huy hoàng giữa rừng hoa, thật sự là hoàn mỹ không gì sánh được.
Đáng tiếc, cốt truyện ngọt sủng ngược chó độc thân không được bao lâu, Ma giới hung hãn tấn công vào Tiên giới, Trạch Quân trọng sinh lại nhưng không thể vứt bỏ người thân bạn bè, đành phải trở về gia tộc, góp sức sánh vai cùng họ toàn lực chống cự ma tộc.
Ở phần cuối của đoạn kịch này, Trạch Quân sẽ phải tham gia một trận chiến sinh tử đã định sẵn có đi mà không có về.
Nhân vật nam chính của Tùy Cẩn Tri giống như một dòng rượu lạnh dưới ánh trăng, có hương thơm thoang thoảng nhẹ nhàng, êm dịu kết hợp với ánh sáng thuần khiết.
Lúc Trạch Quân quyết định rời đi, âm thanh của anh thực sự tái diễn được cảnh Trạch Quân đang đứng sâu trong rừng hoa đào, áo bào trắng như tuyết càng tôn lên vẻ đẹp lạnh lùng không nhiễm bụi trần, chỉ nhìn đã yêu.
Thời Thiển dường như nghe thấy hắn thì thầm bên tai cô: “Ta cứ tưởng rằng chúng ta có thể nắm tay nhau trăm năm, cùng nhau đi hết cuộc đời này.
Nhưng cuối cùng thì..
vẫn cứ không thể kết duyên.
Bao nhiêu năm qua, tuy trong lòng ta có nàng, nhưng trước sau vẫn là giả ý khó hiểu.
Hóa ra… Tất cả đều sai.”
Âm thanh đó đã thổi bay mọi thứ trong trái tim Thời Thiển hết lần này đến lần khác, chỉ còn lại duy nhất là sự tiếc nuối.
“Quá ngược.”
Thời Thiển cảm thấy trong lòng chua xót, mãi vẫn không thể bình tĩnh lại, một tia u sầu phiền muội vì ly biệt cứ nghẹn trong cổ họng, không có cách nào nuốt trôi, cũng không có người nào có thể lắng nghe.
Hai mắt cô phiếm hồng nhiễm ánh nước, đáng thương mà ngẩng đầu nhìn lên người khởi xướng ở bên cạnh, Tùy Cẩn Tri đành phải tiếp tục ôm bạn gái, lấy nhiệt độ ấm áp của cơ thể mình tới an ủi linh hồn bị tổn thương của cô gái nhỏ.
“Chỉ vài câu ngắn ngủi này mà anh cũng phải ghi âm lặp đi lặp lại thật lâu.
Rốt cuộc, hiện tại anh đang rất vui vẻ hạnh phúc, một số cảm xúc thật sự rất khó để nắm bắt, rất khó để nhập tâm vào.”
Trái tim Thời Thiển lập tức mềm nhũn, sự khó chịu tột cùng này cũng được bao phủ bởi sự ấm áp triền miên của anh, chỉ còn lại âm thanh đau khổ đang nấn ná ở bên tai: “Xem ra, sau này anh tuyệt đối không thể tiếp nhận kiểu kịch bản ‘ngược luyến tình thâm’ như này.”
Hai người đồng thời bật cười, lại sụt sịt một lúc, Thời Thiển khẽ đẩy Tùy thiếu gia ra, cất cao giọng nói: “Anh nên về phòng rồi, em muốn đi tắm.”
Tùy Cẩn Tri không tỏ rõ ý kiến mà nhìn cô, ngữ khí nghi hoặc: “Em nói như vậy, làm sao anh về được?”
Thời Thiển: “...”
Thời Thiển: “Anh suốt ngày như vậy......!Em thật sự muốn đi tắm, anh mau về đi thôi!”
Sở dĩ, cô rất ngượng ngùng xấu hổ mới có thể vô thức mà nói như vậy, cô cũng không thể tắm rửa trong phòng tắm, trong khi người đàn ông này đang ngồi bên ngoài đợi mình đi!
Như vậy chắc chắn cô sẽ đột ngột lên cơn sốt cao không ngừng mà ngất xỉu bên trong, không ra nổi!
Tùy Cẩn Tri biết suy nghĩ nho nhỏ trong lòng cô, dáng người thon dài đứng dậy từ trên ghế, ngay lập tức chắn gần hết nguồn sáng trước mặt cô, hàng mi dài rũ xuống sát mí mắt, khiến trông anh càng có vẻ sạch sẽ và dịu dàng.
“Được rồi, không trêu em nữa, tắm rửa sớm một chút rồi ngủ đi nhé.”
Anh vừa đi được vài bước ra cửa, không biết là nghĩ tới điều gì, xoay người lại nhìn cô, nhẹ giọng dặn dò: “Buổi sáng tỉnh dậy thì gọi cho anh, nhớ chưa?”
Thời Thiển bị âm thanh nhẹ nhàng mà tê dại này dễ dàng câu mất hồn, gật gật đầu: “Đã biết.”
Chắc chắn đại thần Tùy biết rất rõ mị lực của bản thân nằm ở đâu, vì vậy anh mới có thể tận dụng triệt để những điểm này để làm bất cứ điều gì mà anh muốn….
Qúa gian xảo mà.
……
Sáng sớm, mưa vẫn chưa dứt, Thời Thiển tỉnh dậy trong sắc trời u ám, trên cửa sổ dính đầy dấu vết do nước mưa tí tách chảy xuống, khiến tinh thần cũng uể oải, buồn ngủ đến nỗi không muốn tỉnh lại.
Cô cảm thấy hơi lành lạnh, may mà điều hòa của khách sạn vẫn hoạt động rất mạnh, chỉ trong chớp mắt cảm giác đó đã biến mất, cô liền đứng dậy mặc quần áo.
Nghĩ đến lời dặn dò của đại thần Tùy vào tối hôm qua, Thời Thiển vội vàng gọi điện thoại cho anh trước, cô vừa mới đánh răng rửa mặt xong, đã nghe thấy có người tới gõ cửa.
Khi cánh cửa mở ra, Tùy Cẩn Tri sững sờ nhìn thấy cô bạn gái nhỏ vừa mới rời giường.
Có lẽ do vừa mới tỉnh ngủ không bao lâu, khí chất của Thời Thiển bớt đi vài phần thanh lệ thoát tục so với trước đây, nhưng lại nhu mì dịu dàng và ngoan ngoãn hơn một chút.
Làn da trắng nõn như ngọc giống như ánh nắng ban mai, khiến người nhìn không khỏi mê mẩn triền miên.
Tùy Cẩn Tri hơi rũ mi mắt xuống, ánh mắt rơi trên đường nét tinh xảo của khuôn mặt thanh tú, đôi môi căng mọng ngọt ngào dụ người hái, khiến đôi mắt anh trở nên đen trầm hơn, anh không thể không cúi đầu, nắm lấy cổ tay cô, rồi chào buổi sáng bằng một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng đầy quyến rũ.
Trái tim nhỏ bé của Thời Thiển đang đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực, khó có thể bình tĩnh lại, đôi môi đầy đặn của anh tràn đầy sức hút mãnh liệt của một người đàn ông.
Khuôn mặt anh có đường nét sắc cạnh tinh tế dường như tan vào sắc trời đang mưa này, hơn nữa trên người còn có mùi hương nhàn nhạt đặc trưng, thật không hổ là mỹ nam từ trong xương cốt.
Bên tai vang lên âm thanh trầm ấm của đại thần Tùy: “Kem đánh răng?” Ngay sau đó anh mỉm cười: “Là vị bạc hà.”
Cho dù Thời Thiển luôn luôn lạnh nhạt bình tĩnh đến mức nào, hiện tại cả người cô cũng trở nên mềm nhũn như bông.
Vào một buổi sáng tốt đẹp như vậy, cho dù phải bắt đầu một ngày làm việc dài đằng đẵng, cũng thực sự không thể ảnh hưởng đến tâm trạng vô cùng tốt này.
Khi đến nhà nhà máy cũ hoang phế kia một lần nữa, cô dạo qua một vòng rồi lại vội vàng đo đạc số liệu, sau đó Thời Thiển và Tùy Cẩn Tri cùng nhau bay về thành phố S.
Hai ngày nay hai người cũng coi như quấn quýt không rời, hiện tại đều mệt mỏi, ai cũng nên có không gian riêng, hơn nữa, ngày mai cô còn phải tiếp tục đi làm, vì vậy cô trực tiếp từ sân bay quay về nhà nghỉ ngơi.
Đưa Thời Thiển về đến nhà xong, Tùy Cẩn Tri ngồi ở ghế sau của chiếc xe hơi rộng rãi, sắc mặt khôi phục vẻ tao nhã lạnh lùng thường thấy.
Nhưng anh không lập tức hành động, nhìn thoáng qua tin nhắn do nam thư ký A Hào gửi tới, lúc này mới yêu cầu người lái xe ngồi ở hàng ghế trước: “Tạm thời tôi không về chung cư, anh hãy đưa tôi đến công ty.”
Cho dù âm thanh đã bị ép tới mức thấp nhất, cũng không thể che giấu được sự sốt ruột không kiên nhẫn.
Thành phố S về đêm vẫn rực rỡ ánh đèn, được mệnh danh là ‘thành phố không bao giờ ngủ’, hết thảy sự xô bồ náo nhiệt, phù phiếm xa hoa đều bị bóng đêm đen nhánh che phủ, trong không khí trộn lẫn hương rượu mang theo men say cùng mùi thức ăn nồng đậm.
Tùy Cẩn Tri bước vào tòa nhà ‘Viễn Bác’, nơi vẫn còn không ít ánh đèn đang sáng lên, quán cà phê ở tầng 1 vẫn mở cửa buôn bán như thường lệ, anh vừa đi tới cửa đã nhìn thấy một người đang ngồi bên cửa sổ, mặc một chiếc váy tinh xảo, một cô gái trẻ trang điểm tỉ mỉ tinh tế.
Vẻ mặt của người đàn ông trở nên càng lạnh lùng một cách khó hiểu, anh chậm rãi đi đến trước mặt đối phương, khẽ gật đầu với cô gái đang tươi cười: “Cô Uông.”
Không cần nói cũng biết nụ cười trên mặt Uông Mạn Quyên có bao nhiêu sáng lạn rực rỡ.
Mặc dù cô ta không hiểu, tại sao người đàn ông ưu tú trước mặt này đột nhiên hẹn cô ta ra ngoài thông qua thư ký, nhưng cô ta biết sự bảo mật của đối phương.
Cho dù cô ta có liều mạng cố gắng như thế nào cũng đều khó có thể chạm đến độ cao ấy.
Hôm nay đột nhiên có cơ hội gặp mặt thân thiết, mặt đối mặt như này, cô ta nhất định phải lợi dụng thật tốt.
Tùy Cẩn Tri vừa ngồi xuống, còn chưa kịp mở miệng, một người phục vụ đã đi tới, mỉm cười hỏi họ có muốn gọi gì không, anh quay đầu lại, trực tiếp nói thẳng: “Không cần, tôi sẽ lập tức rời đi, nhưng tôi thanh toán hóa đơn thay cho cô gái này.”
Uông Mạn Quyên hơi sửng sốt, cất giọng nói quyến rũ nhất có thể: “Cũng không cần gấp gáp như vậy, anh Tùy, chúng ta có thể chậm rãi tâm sự mà.”
Nhưng Tùy Cẩn Tri không trả lời cô ta, mà quay đầu nhìn về phía cô gái với mái tóc xoăn trước mặt, mặt không đổi sắc nói: “Không ngờ cô Uông cũng có quan hệ rất rộng, thậm chí còn quen biết cả người thân trong gia đình giám đốc của công ty chúng tôi.”
Vừa nói ra những lời này, trong mắt Uông Mạn Quyên đang đong đầy ánh sáng nhu hòa rực rỡ đã lập tức thay đổi.
Cô ta cúi đầu, nhìn xuống những ngón tay thon dài của người đàn ông đang cầm ly nước, anh còn từ tốn nhấp một ngụm cho nhuận giọng, sau đó mới lạnh nhạt nói với cô ta: “Không chỉ quen với vợ của Giám đốc Lâm, cô còn thông qua một ít thủ đoạn, lợi dụng lúc xã giao trên bàn mà ngầm nói cho đối phương, bịa đặt rằng trong số những nhà thiết kế nội thất có tham gia dự án với giám đốc Lâm, có một người phụ nữ tính tình ph óng đãng thích dụ dỗ đàn ông, khiến bà ấy cần phải trông chừng chồng của mình cho tốt, có đúng thế không?”
Uông Mạn Quyên cố gắng kiềm chế vẻ mặt, chỉ cảm thấy trong ngực bị nghẹn cục đá, chán nản đến mức hít thở không thông, cô ta miễn cưỡng cười khẽ, nhưng ý cười đã hoàn toàn khác biệt so với vừa rồi.
“Anh Tùy nói thế này là có ý gì?”
“Đầu tiên, tôi muốn nói cho cô biết, sau này giám đốc Lâm sẽ không còn phụ trách các công việc đấu thầu cho dự án thiết kế tòa nhà văn phòng cho ‘Viễn Bác’, ngoài ra, đừng bao giờ đẩy Thời Thiển vào các rắc rối không cần thiết.”
Tùy Cẩn Tri dùng giọng nói không cao không thấp, vẫn là âm thanh dễ nghe ấy, nhưng lại lạnh lùng vô cảm, loại cảm giác áp lực cùng uy hiếp giống như biến thành kim loại sắc nhọn xuyên qua màng nhĩ của cô ta.
Uông Mạn Quyên cắn môi, trong mắt đong đầy nước mắt: “Chị Thời làm sao thế? Tại sao lại muốn anh hẹn em ra đây để nói chuyện này? Chị ấy không có bằng chứng gì, vì sao phải vu oan cho em?”
Người đàn ông làm lơ điệu bộ giả vờ giả vịt rất đáng thương của cô ta, cũng không quan tâm đ ến rất nhiều ánh mắt soi mói bắt đầu đổ dồn về phía họ.
Anh vẫn bình tĩnh thản nhiên như một làn gió lạnh trong trẻo, nhưng lời anh nói ra lại lộ vẻ uy hiếp, mang theo sức nặng: “Hôm nay tôi đến đây chỉ muốn nói với cô vài câu này, coi như cho cô một đường lui.”
Anh dùng ngón tay miết nhẹ vào chiếc cốc chứa đầy nước ấm, nói: “Thời Thiển không biết việc này, tôi còn chưa nói với cô ấy, bởi vì …”
Nói đến đây thì anh dừng lại một chút, ánh mắt sâu thẳm mà xuyên qua ánh đèn trong quán cà phê nhìn về phía đối phương: “Nếu một ngày nào đó, cô ấy trực tiếp tới đây giằng co với cô thì cô tuyệt đối sẽ không có kết cục gì tốt.”
Uông Mạn Quyên thở phì phò, nhất thời hơi khó chịu, chờ khi cô ta hít lấy mấy hơi thở, hô hấp dần bình thường trở lại, mới run rẩy nói: “Anh Tùy, đừng để bị cô ta lừa.”