Chương 50
Edit: Ai Shiteru
Beta: Heulwen
Tuy rằng anh đã bày tỏ nguyện vọng muốn ‘trở lại bầu trời’ với ba mình nhưng Tùy Cẩn Tri cũng mới tiếp quản chuyện công ty không lâu, hơn nữa chuyện triển khai công tác vận chuyển bệnh nhân bằng đường không vừa mới bắt đầu các bước đầu tiên nên anh cũng không thể phất tay mà đi được.
Mà cao ốc ở Tây Linh còn đang sửa chữa, đối với Tùy Cẩn Tri mà nói thì mọi chuyện vẫn còn đang dang dở.
Mặc kệ là làm cơ trưởng hay làm ở công ty thì sau này thời gian anh ở Tây Linh sẽ nhiều hơn ở S, khả năng cùng Thời Thiển ‘chồng hô vợ ứng’ với anh cũng không vì thế mà chậm lại.
Trước mắt chuyện chính của cô là tập trung vào căn biệt thự nhỏ của đại thần ở Tây Linh, phía mặt ngoài của căn nhà muốn giữ nguyên thiết kế ví dụ như phần nóc nhà hai sườn, ngói đỏ tường trắng, còn có phần cửa vòm ở lầu một chính là phong cách trang trí nghệ thuật độc đáo.
Mà bản thân Tùy Cẩn Tri cũng thích loại hình đan xen giữa kiến trúc Trung Quốc và kiến trúc phương Tây nên mới lựa chọn ở đây.
Vì thế Thời Thiển vận dụng nhiều loại yếu tố khác nhau của kiến trúc pha lẫn này để thiết kế phần nội thất bên trong cho anh, mặt khác cô còn vị anh tăng thêm một số thiết kế mới cho phần nhà phụ làm cho tổng thể kiến trúc căn nhà nhìn qua càng có thêm sức sống.
Đợt trước hai người ai cũng đầu bận rộn nên chờ đến lúc Thời Thiển phát hiện ra thì đã đến ngày phải đến nhà họ Hạ chào hỏi.
Trước kia cô cũng chưa từng trải qua chuyện như vậy nên không biết phải làm thế nào, trước sau cứ nhìnTùy Cẩn Tri mà hỏi dò, có cần phải chuẩn bị gì hay không, lần trước anh cũng nói ông cụ Hạ là ‘kẻ bảo thủ’, thậm chí cô còn suy nghĩ nếu như không vừa mắt với ông thì phải làm sao bây giờ.
Tùy Cẩn Tri kiên nhẫn trấn an cảm xúc của cô gái nhỏ nhà anh: “Em không cần phải căng thẳng như vậy, ông ngoại biết anh muốn dẫn bạn gái về còn rất vui vẻ, so với em trai Hạ Dương của anh thì chúng ta thật sự rất ‘may mắn’.”
Thời Thiển không hiểu lời này có ý nghĩa gì, Tùy Cẩn Tri lập tức giải thích cho cô, năm đó Hạ Dương và vợ yêu của cậu ấy là Lục Khả Lưu từ thời còn học sinh đã bắt đầu ‘yêu sớm’ rồi, không chỉ bị người trong nhà ngăn cản mà còn dẫn đến chuyện người lớn hai bên hiểu lầm nhau, làm cho tình yêu của hai người lúc đầu không được suôn sẻ cho lắm.
Nhưng mà cô và Tùy Cẩn Tri vẫn chưa có mấy cái tình tiết máu chó như vậy nên cô không có để lại ấn tượng gì xấu đối với Hạ Trúc Chương, hơn nữa từ nhỏ đến lớn cậu ấm của họ đều là ‘con ngoan trò giỏi’ ở trong nhà nên bọn họ càng không có bất cứ áp lực gì từ bên ngoài.
Có đôi khi Thời Thiển cảm thấy chuyện của bọn họ rất suôn sẻ thuận lợi, con đường này thông thoáng đến mức làm cho người ta này ra vài phần thấp thỏm không yên, cũng may Tùy Cẩn Tri đều đem những bồn chồn lo lắng của cô đặt vào trong sự quan tâm chăm sóc của anh, đây gọi là chiêu thức khiến người khác hoàn toàn trầm mê vào nó.
Nếu muốn nói đến chuyện lo lắng dịu nhất trong lòng, có lẽ, chính là thiết kế của cô cho căn nhà mới của Tùy Cẩn Tri, không biết anh có thích hay không, càng không biết….
sau này cô có được phần may mắn, cùng anh che mưa chắn gió dưới mái nhà nhỏ đó cùng nhau bước qua những năm tháng cuộc đời hay không!
Nhà ngoại của Tùy Cẩn Tri nằm ở trong một khu dân cư mới ở Tây Linh, căn biệt thự ba tầng rộng rãi, có điều ngày thường chỉ có mình ông cụ Hạ và bà cụ, cộng thêm một dì giúp việc chăm sóc cuộc sống ngày thường của họ nên không tránh được có chút quạnh quẽ.
Bà cụ Hạ tuổi tác đã cao nên mấy năm gần đây đôi khi sẽ bị lẫn, nhưng tinh thần của ông cụ lại rất minh mẫn, càng già càng dẻo dai.
Nhà họ Hạ giàu có hơn ba đời, Hạ Trúc Chương cũng là thiếu gia trong nhà, trong mấy năm cuộc đời cũng trải qua chuyện gia tộc lên xuống chìm nổi, cuối cùng cũng đứng vững được gót chân, tính tình của ông cụ càng thêm cứng rắn kiên quyết theo ý mình, có điều từ sau khi Hạ Dương kết hôn thì tính tình của ông cũng mềm mỏng hơn.
Tùy Cẩn Tri đưa Thời Thiển vào nhà, lúc ở hành lang còn cúi người thay dép lê cho cô, còn đưa giỏ trái cây biếu giao cho dì giúp việc, xoay người nhìn thấy Hạ Trúc Chương và em họ của mình đang ngồi trên bàn trà ngoài hiên chơi đánh cờ vua.
Anh khẽ cười một cái rồi nhỏ giọng nói với bạn gái nhà mình: “Cũng không biết làm sao, hình như tâm tình của ông ngoại vô cùng tốt, em có thể hoàn toàn yên tâm.”
Thời Thiển cũng chưa kịp thích ứng được, lập tức nhìn thấy một cô gái trẻ đứng bên cạnh Hạ Dương phất tay về hướng bọn họ, đối phương mỉm cười thanh nhã giống những gì miêu tả trong tranh thủy mặc, khí chất có phần sáng sủa không thể nói thành lời nhưng cũng không thân thiện đến mức nói lời gì với bọn họ.
Thời Thiển nhìn thấy tính cách của cô ấy so với trong tưởng tượng của cô cũng không khác nhau mấy, cô đương nhiên là nhận ra cô gái trẻ này, thẳng thắn mà nói thì đối phương cũng không phải là diễn viên trong giới giải trí nhưng gương mặt đó vẫn để lại một ít ấn tượng sâu đậm cho người khác.
Năm đó Lục Khả Lưu từng tham gia biểu diễn trong một bộ phim điện ảnh còn dùng chính vai diễn đó đạt được giải thưởng nữ diễn viên xuất sắc nhất, đúng là một giai thoại truyền kỳ.
So về tuổi tác thì cô ấy lớn hơn Thời Thiển một ít nhưng xét về ‘bối phận’ thì Thời Thiển lại nhỉnh hơn một chút.
“Anh, Thời Thiển, hai người tới rồi.”
Hạ Dương ngước mắt lên, gương mặt như chi lan ngọc thụ, có điều ở trong nhà nên ăn vận đơn giản nhưng vẫn mang nét của minh tinh điện ảnh đến mười phần, hào quang của cậu ấy tỏa ra đủ để Thời Thiển từ một người qua đường chuyển thành fans bạn gái rồi.
Hạ Dương chủ động nhận thua với ông cụ, cậu ném ra một quân cờ rồi đứng lên nhìn Thời Thiển nói: “Lúc bọn em kết hôn định gửi thiệp mời cho chị nhưng anh ấy lại nói không cần, thật đáng tiếc.”
Từng nghe qua chất giọng có âm vực cao của Tùy Cẩn Tri thì Thời Thiển cảm thấy ‘giọng nghiệp dư’ này quả nhiên có sức quyến rũ tương đương, làm một kẻ thanh khống thì đúng là không có gì hạnh phúc hơn.
Trong nhất thời cô cảm thấy thoải mái hơn không ít, tự dìm mình một chút: “Là do lá gan của tôi rất nhỏ, nghe nói mọi người mời rất nhiều danh nhân gì đó, tôi sợ bản thân không biết nên làm thế nào.”
Hạ Trúc Chương nãy giờ đang ngồi trên ghế mây khẽ nhấc ngón tay lên, chỉ vào đứa cháu ngoại, dặn dò: “Hạ Dương, đừng để cho Tiểu Lục nhà cháu cứ đứng nãy giờ, cũng đừng có đi tới đi lui nữa, mau qua ghế sô pha bên kia ngồi xuống đi.” Quay đầu lại nhìn về phía Tùy Cẩn Tri, tâm tình rất tốt, nói: “Cháu qua đây đánh với ông mấy ván cờ tướng, thằng em cháu ngu quá.”
Thời Thiển đứng một bên nhìn bọn họ, cô không phải là người đặc biệt hướng nội nên chủ động mở lời trước với ông cụ: “Cháu chào ông ngoại, cháu là Thời Thiển, hôm nay cháu cùng với Tùy Cẩn Tri đến thăm ông bà, đã quấy rầy mọi người rồi ạ.”
Hai đầu mày đã quen chau lại của Hạ Trúc Chương khẽ giãn ra, thấy cách cô nói chuyện không vội vàng sỗ sàng, thái độ lễ phép, ngay thẳng thật thà cũng coi như là vừa lòng: “Không quấy rầy, đông người náo nhiệt một chút cũng tốt, cháu có thể đến trò chuyện với Tiểu Lục.”
Thời Thiển nhìn qua thấy gương mặt của Lục Khả Lưu hơi ửng đỏ, trong lòng không tránh được nảy ra ý nghĩ kỳ quái, cô ngước mắt lên tìm ánh mắt của Tùy Cẩn Tri, phát hiện ra anh cũng có suy nghĩ giống như cô.
Một giây khi Tuỳ Cẩn Tri bước chân vào cửa đã đoán ra được chuyện không có đơn giản như vậy, sau khi quan sát vào điểm thì đã có manh mối: “Sao rồi, nói ra ông ngoại vui vẻ đến mức như biến thành người khác như vậy, hai đứa….
chẳng lẽ đã có?”
Hạ Dương híp mắt cười, cũng không có ý muốn giấu: “Ừm, có điều còn chưa đến ba tháng nên không muốn công khai ra bên ngoài.”
Thời Thiển nghe thấy tin vui như vậy thì đưa hai tay lên che miệng lại, không nhịn được bất ngờ: “Thật vậy à? Chúc mừng hai người.”
Lục Khả Lưu đứng chỗ ghế sô pha nói lời cảm ơn với bọn người Tùy Cẩn Tri rồi thuận miệng hỏi: “Không biết khi nào mới có thể được uống rượu mừng của hai người?”
Nhịp tim của Thời Thiển chợt đập nhanh hơn, ngượng ngùng xấu hổ làm hai vành tai đỏ lên.
Hạ Trúc Chương đã vui mừng ra mặt giờ phút này cũng thuận nước đẩy thuyền mà nói: “Đúng vậy, Tùy Cẩn Tri à, cháu nhìn em mình đi con cũng đã có rồi mà người làm anh như cháu đúng là nên nhanh chóng bắt kịp rồi.”
Thời Thiển ‘nằm không cũng trúng đạn’ im lặng nhìn về hướng Tùy Cẩn Tri, còn may là anh kịp thời mở miệng giải vây: “Chuyện này không phải chỉ cần một bước là xong sao? Ông ngoại, người nhìn đi không phải người con cũng đã dẫn về rồi đó, ông chỉ cần gật đầu đồng ý là được.”
….
Cản bản cũng không giống giải vây cho lắm, dù sao mặt cô càng ngày càng đỏ, cảm giác đúng là thẹn thùng quá mà!
Ban đêm, người một nhà quây quần bên bàn ăn ăn cơm, bà Hạ và cha mẹ của Hạ Dương cũng có mặt, trong TV đang chiếu bộ phim mới nhất của Hạ Dương, là tập đầu của ‘Phong Long’.
Từ Tình Nỉ và Hạ Dương đóng vai nam nữ chính, từng lời nói cử chỉ của cô ấy dưới ánh sáng như hòa càng thu hút ánh mắt, đúng là như lời mọi người thường đồn về ‘Thịnh thế mỹ nhân’.
Thời Thiển nhìn thấy cô Từ ở trong TV thì đúng là đẹp đến xao xuyến lòng người, lại nghĩ rằng cô vậy mà có phúc gặp được cả hai người diễn viên đang nổi đình nổi đám như vậy, một người trong đó còn đang ngồi ăn cơm chung với cô ở cách đó không xa….
Nếu đặt ở trước đây thì cô đúng là hưởng cũng không dám hưởng.
Cô không khỏi vì cảm giác thân thiết mà nhận ra có một số chuyện ở bên cạnh cô đã âm thầm thay đổi, mà ngọn nguồn của chuyện này đều xuất phát từ đại thần ở bên cạnh.
Nhạc đầu phim của ‘Phong Long’ là do chính Hạ Dương thể hiện, Tùy Cẩn Tri không phải là lần đầu tiên nghe thấy giai điệu bài hát này, anh nhìn thoáng qua cô bạn gái đang trước sau mê như điếu đổ này, ngẫm nghĩ một chút rồi khẽ ngâm theo giai điệu bài hát này.
Hạ Dương và Lục Khả Lưu tự nhiên thấy được màn này thì người đằng trước lắc đầu bất đắc dĩ nói: “Đa tạ, anh không có ývào giới giải trí giành chén cơm với em.”
Thời Thiển than nhẹ, đại thần vừa mở miệng chính là tiêu chuẩn cấp chuyên nghiệp, ca từ được biểu đạt đến tầng cảm xúc sâu nhất, chất giọng trầm bổng như mạch nước nguồn trong vắt mềm mại.
Cô tự mình khen người mình: “Đúng vậy, may mắn là đại thần Bác Diễn từ trước nay rất khiêm tốn, bằng không số lượng fans hâm mộ còn nhiều hơn gấp mấy lần.”
Tùy Cẩn Tri giãn mày ra, đưa tay xoa mặt cô: “Cảm ơn em, nào, ăn một miếng thịt kho tàu đi.”
Trong lòng cô hóa sa mạc lời, miếng này là thứ mấy đây.
Ăn cơm xong thì mọi người ở trong phòng khách nói chuyện một hồi, người lớn tuổi đều phải đi ngủ sớm, Lục Khả Lưu lại đang mang thai, mới hơn 8 giờ mà từng người đều tản đi rồi.
Tùy Cẩn Tri và Thời Thiển ngủ lại ở nhà họ Hạ, bởi vì hai người vẫn chưa lĩnh chứng, vì sợ lời ra vào nên Tùy Cẩn Tri đem phòng anh thường ngủ lại nhường cho cô, bản thân ngủ ở phòng dành cho khách.
Cũng may trước khi ngủ còn có thể chim chuột với nhau một lát, Tùy Cẩn Tri ngồi trên ghế mở máy tính, Thời Thiển cũng cầm máy tính của cô muốn tìm đọc một ít tư liệu.
Ánh đèn ấm áp chiếu lên hai người bọn họ, khung cảnh trong phút chốc trở nên yên tĩnh đẹp đẽ.
Thời Thiển nhìn sườn mặt tuấn tú của anh khi phê duyệt văn kiện, cô lấy tay chống má suy nghĩ, nói: “Thật ra, bây giờ anh không bay, lui về phía sau cũng tốt.”
Trên môi Tùy Cẩn Tri có chút ý cười, yết hầu rất quyến rũ, chất giọng như tiếng đàn vĩ cầm , lẩm bẩm chảy vào tai cô: “Sao lại nói vậy?”
Cô cố ý nhún vai: “Dù sao, anh mà lái máy bay thì em sẽ không ngồi đâu.”
Tùy Cẩn Tri có chút bất ngờ, đứng thẳng lên, đưa tay nắm lấy cằm của cô, hỏi han: “Vì sao, do kỹ thuật của anh không tốt à?”
Thời Thiển nhanh chóng cười giải thích: “Là do giọng của anh giới thiệu lúc máy bay sắp cất cánh quá mức quyến rũ, sau khi nghe xong thì em sẽ say máy bay cả đường mất.”
Trong đáy mắt Tùy Cẩn Tri hiện lên vẻ khó hiểu, bỗng nhiên nói: “Vậy anh còn có lúc nào có thể làm em say nữa không?”