Ninh Nhiễm Thanh khẳng định một lần nữa quan hệ của mình với mọi người có lẽ không được tốt lắm.
Lễ tốt nghiệp vừa kết thúc, các nam sinh và nữ sinh trong lớp bèn tụ tập lại chụp ảnh. Người quăng mũ thì quăng mũ, kẻ làm trò thì làm trò. Còn cả năm sáu nữ sinh xếp thành một hàng vén bộ quần áo cử nhân lên, để lộ ra một hàng những đôi chân trắng nõn nà.
Dường như ai ai cũng nắm lấy cơ hội chụp ảnh, tranh thủ lưu giữ thêm một chút màu sắc của những năm tháng thanh xuân cuối cùng ở trường đại học.
Ninh Nhiễm Thanh gương mặt vô cảm vén mái tóc đen dài mượt mà. Dưới ánh nắng chói chang, gương mặt thanh tú của cô không rớt một giọt mồ hôi nào, vẫn khoan khoái mát mẻ đến không tưởng tượng nổi.
Cô cúi đầu nhìn Trương Tiểu Trì, người bị cô bắt ép lôi kéo đến tham gia lễ tốt nghiệp của mình, chỉ tay về phía bức tượng văn hóa cách đó không xa: “Đi đâu chụp cho cô mấy tấm ảnh.”
Trương Tiểu Trì rất không vui, ngồi xổm hóng mát trong cái bóng của Ninh Nhiễm Thanh, lẩm bẩm một hồi mới mở lời: “Cô chụp còn chưa đã sao?”
Ninh Nhiễm Thanh hạ giọng nói với Trương Tiểu Trì đang không cam tâm tình nguyện: “Tiểu Trì ngoan! Đợi lát nữa kết thúc cô mời cháu đi ăn, như vậy được rồi chứ?”
Trương Tiểu Trì cụp mắt xuống, cầm máy ảnh đi về phía bức tượng danh nhân.
Ninh Nhiễm Thanh đi đôi giày cao gót mới mua, bước theo Trương Tiểu Trì không nhanh không chậm. Hôm nay cô còn đặc biệt trang điểm. Bên trong bộ quần áo cử nhân là chiếc áo sơmi trắng bằng tơ tằm, mặc cùng một chiếc váy hoa màu xanh lá. Trước đó khi cô còn chưa mặc bộ quần áo cử nhân vào, có một vẻ đẹp kiều diễm thu hút ánh nhìn của người khác. Nhưng dù cô có kiều diễm bao nhiêu đi nữa, cũng không có ai đến chụp ảnh với cô.
Thế nên cô bắt Trương Tiểu Trì đến đây là một sự lựa chọn đúng đắn.
Cô không quan tâm có ai đến chụp ảnh lưu niệm với cô hay không, nhưng bị người khác nhìn ra là không có ai chụp ảnh lưu niệm với cô thì lại là một chuyện khác. Người đẹp phải ở trong cốt tủy chứ không phải ngoài da thịt. Cốt tủy của Ninh Nhiễm Thanh đúng là “đẹp”, còn có chút khí khái mạnh mẽ.
***
Buổi tiệc mừng tốt nghiệp vào buổi tối, Ninh Nhiễm Thanh không tham gia. Cô nằm trên ghế sôpha tranh giành điều khiển với Trương Tiểu Trì. Trương Tiểu Trì với vóc dáng chưa đến một mét tư vì điều kiện bẩm sinh đã bị cô đuổi xuống khỏi ghế sôpha, tức giận quay về phòng làm bài tập.
Khó khăn lắm mới cướp được quyền điều khiển cái tivi nhưng Ninh Nhiễm Thanh cũng không quý trọng, ngược lại chuyển kênh một cách chán ngán.
Đúng lúc này chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Ninh Nhiễm Thanh tiếp tục chuyển kênh thêm một lúc rồi mới từ từ đưa tay đến chiếc bàn uống nước cầm lấy điện thoại, nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, ấn nút nhận cuộc gọi.
“Nhiễm Thanh! Sao cậu không đến tham gia tiệc rượu mừng tốt nghiệp, cậu không biết là vừa rồi thầy chủ nhiệm còn hỏi cậu đấy.” Một giọng nói chói tai của bạn nữ sinh nào đó phát ra từ trong điện thoại, kèm theo một loạt những tạp âm ồn ào, có thể biết chắc họ đã đến quán karaoke.
Ninh Nhiễm Thanh lấy điều khiển cho nhỏ tiếng tivi đi, trả lời: “Không có gì, mình bị cảm rồi, thế nên không đi.”
“Vậy sao? Vì lúc chụp ảnh bọn mình không nhìn thấy cậu nên đều tưởng cậu đã về trước rồi.”
Ninh Nhiễm Thanh gác hai chân lên mặt bàn, hỏi một cách không nhiệt tình cũng không hờ hững: “Còn chuyện gì không?”
“Không có gì! Lúc ăn tối thầy Tần cũng đến đấy.”
Một câu nói không liên quan bất ngờ phát ra. Ninh Nhiễm Thanh thật sự không còn hứng thú trả lời nữa rồi.
“Đúng rồi, Nhiễm Thanh! Cậu tìm được công việc chưa?” Người bạn mở lời.
Ninh Nhiễm Thanh thay đổi tư thế ngồi, hét lên với Trương Tiểu Trì ở bên trong: “Tiểu Trì! Cháu tìm cô có việc gì…” Hét xong thì cúp máy.
Ninh Nhiễm Thanh hơi mệt, đá đôi dép lê ở chân ra, rồi cả người cô nằm ra ghế sôpha nhìn bóng đèn trên trần nhà, ngẩn người một lúc, rồi lại hét lên với Trương Tiểu Trì ở trong phòng: “Tiểu Trì! Cháu đói chưa?”
Trương Tiểu Trì cáu kỉnh từ trong phòng bước ra: “Chẳng phải chúng ta vừa ăn xong mới về sao?”
“Cô lại mời cháu đi ăn đêm”.
Trương Tiểu Trì hoài nghi nhìn Ninh Nhiễm Thanh: “Lần này cháu sẽ không mang tiền ra khỏi nhà nữa đâu.”
“Yên tâm đi! Cùng lắm thì để cháu bán thân trừ nợ.”
Ninh Nhiễm Thanh dẫn Trương Tiểu Trì đi ăn mỳ vằn thắn. Quán ăn vặt nằm trong một ngõ nhỏ đi sâu vào từ một đường lớn tấp nập. Lúc này quán ăn lạnh lẽo lại náo nhiệt khác thường. Chỉ có ngồi ghép bàn mới kiếm được một chỗ bé nhỏ.
“Người lớn cướp chỗ thì khó coi lắm. Tiểu Trì! Cháu hỏi người đàn ông ngồi ở đó xem, chỗ đó của anh ta còn người không?” Ninh Nhiễm Thanh nhỏ giọng nói với Trương Tiểu Trì.
“Cứ như là cháu thì không cần thể diện vậy.” Trương Tiểu Trì liếc xéo cô một cái, nhưng vẫn đi về phía chiếc bàn có người đàn ông độc chiếm, lễ phép hỏi: “Chào chú! Xin hỏi ở đây có người ngồi không?”
Người đàn ông ngẩng mặt lên, lắc đầu: “Mời ngồi!”
Trương Tiểu Trì ngồi xuống. Ninh Nhiễm Thanh cũng bước đến ngồi xuống bên cạnh Trương Tiểu Trì. Lúc ngồi xuống, người đàn ông vô tình ngước mắt lên, sau đó bày ra một vẻ mặt như là đã không còn ngon miệng, một lúc sau dứt khoát đứng dậy, trả tiền rồi bỏ đi.
Sau khi anh ta đi rồi, Trương Tiểu Trì không quên đả kích cô một câu: “Vừa rồi chú ấy bị cô dọa phải bỏ đi đấy.”
Ninh Nhiễm Thanh: “…”
Mặc dù là Ninh Nhiễm Thanh đề nghị ra ngoài ăn đêm, nhưng bản thân cô cũng không có khẩu vị, nên cô gọi cho Trương Tiểu Trì một bát mỳ vằn thắn và hai quả trứng trà rồi ngồi bên cạnh chờ đợi.
Sau đó vì lúc cô tính tiền chỉ trả chưa đến 20 đồng, Trương Tiểu Trì cảm thấy lần đi chơi này mình có chút thiệt thòi, thế là đi đến cuối ngõ lại gọi thêm vài xiên thịt dê nướng.
Từ đầu ngõ đến cuối ngõ tổng cộng hơn 200m, rẽ ra khỏi ngõ lập tức là một đường lớn người xe tấp nập.
Bỗng nhiên, Trương Tiểu Trì chỉ tay về chiếc xe Hummer cách đó không xa, kinh ngạc thốt lên: “Con xe của anh đó thật bá đạo.”
Lái Hummer đến đây ăn mỳ vằn thắn?
Ninh Nhiễm Thanh thu lại ánh mắt, nói với Trương Tiểu Trì: “Chúng ta đi đường Tân Giang đi.”
Thành phố A vừa là một đô thị lớn nhưng đồng thời cũng là một thành phố cổ, một thành phố xinh đẹp với sự hòa quyện tuyệt vời của di sản văn hóa cổ và kiến trúc hiện đại. Màn nước phẳng lặng, lấp lánh ánh bạc bắc ngang qua công viên Tân Giang êm đềm phản chiếu những tòa nhà chọc trời trên những con đường huyết mạch, điểm xuyết trong màn đêm xanh thảm là trăng và sao .
Ninh Nhiễm Thanh mang giày cao gót không đi nổi nữa, ngồi xuống một chiếc ghế dài trong công viên.
Trương Tiểu Trì dừng bước, thì thầm: “Có đi ăn đêm thôi cũng phải đi giày cao gót, có phải cô đi cùng bạn trai ra ngoài chơi đâu.”
Ninh Nhiễm Thanh uể oải trả lời: “Cháu chính là anh bạn trai bé nhỏ của cô còn gì.”
Trương Tiểu Trì khoa trương thở dài một tiếng: “Trời ơi, việc này với cháu đúng là một sự tổn thương”.
Ninh Nhiễm Thanh “hừ” một tiếng, quay đầu lại ngắm mặt sông, bỗng nhiên nổi lên một chút hứng thú, nghiêng đầu ngắm nhìn những nhà hàng khách sạn giăng đèn kết hoa bên kia bờ sông, thi hứng bỗng bùng phát: “Thùy tương vạn gia cự - Đảo xạ nhất giang minh.”*
*Một câu thơ của nhà thơ Vương Nhĩ Giám nhà Thanh. Tạm dịch: Như ai đốt đuốc cho vạn nhà, tỏa sáng khắp một vùng sông nước.
Trương Tiểu Trì kinh ngạc nhìn cô: “Cháu và người bạn nhỏ của cháu đều đờ đẫn rồi.”
“Những lúc thế này, cháu chỉ cần hợp tác nói một câu “Hay quá” là được rồi.” Ninh Nhiễm Thanh yếu ớt dựa vào lưng ghế, để mặc cho gió từ dòng sông thổi lướt qua mặt cô.
Trương Tiểu Trì đi một vòng rồi ngồi xuống bên cạnh Ninh Nhiễm Thanh, giọng nói mang theo sự lo lắng và thăm dò của một đứa trẻ: “Sao cô lại không đến buổi tiệc mừng tốt nghiệp. Còn nữa hôm nay cháu thấy mọi người không quan tâm đến cô lắm…”
“Là cô không thích quan tâm đến họ hiểu chưa?”
“Thanh Thanh! Có phải cô ăn cắp tiền của bạn học không? Hay là cô thường mách lẻo với thầy cô?” Thế nên mọi người mới không thích cô?
Ninh Nhiễm Thanh gương mặt dữ dằn lườm Trương Tiểu Trì, dáng vẻ lập tức trở nên hung hăng: “Loại người hạ thấp nhân phẩm của người khác, phá hoại danh tiếng của người khác như cháu, cô có thể kiện cháu tội phỉ báng đấy.”
“Không sao! Cháu được “Pháp luật bảo vệ người vị thành niên” Trương Tiểu Trì tiếp tục cắn xiên thịt dê, cười vô cùng đắc ý.
Buổi tối Ninh Nhiễm Thanh nghiêm túc phân tích nguyên nhân mình không có quan hệ tốt với mọi người. Mặc dù cuối cùng Trương Tiểu Trì luôn miệng nhấn mạnh vì cô hay làm ra vẻ, điệu bộ quái đản lại kiểu cách, cộng thêm cái tính tiểu thư kế thừa lại từ xa xưa, thích chỉ huy người khác. Nhưng cô vẫn đổ nhưng nguyên nhân chủ yếu cho Tần Hựu Sinh. Vì bản thân cô cho rằng trước khi cô vào đại học, mối quan hệ của cô với mọi người cũng không đến nỗi tệ.
Tần Hựu Sinh là ai?
Giáo viên thỉnh giảng của đại học A, thường được mời đến mở đầu các buổi tọa đàm. Mỗi lần tọa đàm là hội trường lại đầy ắp. Là một thầy giáo rất được theo đuổi trong học viện pháp luật, nhất là nữ sinh.
Và người đàn ông này, còn là bạn trai cũ của cô.
Trải qua chuyện tình cảm với một giáo sư tuổi trẻ tài cao, người bị tổn thương danh tiếng nghiêm trọng chắc chắn là phía con gái.
***
Chị gái Ninh Tuần Tuần hôm nay làm ca tối. Chị đưa Trương Tiểu Trì về nhà rồi mà chị gái vẫn chưa về.
Chị cô ly dị cũng đã nhiều năm rồi. Bây giờ chị đang làm nhân viên thu ngân cho một cửa hàng quần áo hàng hiệu nào đó, nếu thành tích tốt thì tiền lương cơ bản cũng được hơn mười ngàn. Nhưng công việc này đã khiến chị mất đi cơ hội được ở bên quan tâm đến việc học của con trai.
Cũng may Trương Tiểu Trì cũng khá ngoan ngoãn. Ngoài việc bị áp bức lâu ngày thi thoảng có phản kháng đôi chút, về cơ bản nó vẫn trưởng thành theo “quỹ đạo”.
Sau khi về nhà, Trương Tiểu Trì thể hiện rằng nó vẫn chưa buồn ngủ, còn muốn xem thêm một tập phim truyền hình tình cảm luân lý. Nhưng sau đó đã bị khuôn mặt đen xì của Ninh Nhiễm Thanh hù dọa, đành phải ngoan ngoãn tắm rửa đi ngủ.
Lúc Ninh Tuần Tuần về nhà cũng đã gần 11 giờ, bước vào cửa liền hỏi tình hình tốt nghiệp của Ninh Nhiễm Thanh. Ninh Nhiễm Thanh chọn vài việc trọng điểm để nói vài câu, sau đó đưa cho chị hộp bún xào buổi tối mang về.
Ninh Tuần Tuần cầm hộp bún xào đi vào phòng ăn, sau đó tiện tay tắt đèn phòng khách để tiết kiệm.
Cả một căn nhà, chỉ có phòng ăn nhỏ ngoài nhà bếp bật một ngọn đèn treo nhỏ, yên lặng tỏa ra thứ ánh sáng màu vàng cam dịu dàng.
“Chị! Em định tuần sau sẽ đến Trung Chính làm việc.” Ninh Nhiễm Thanh ngồi xuống trước mặt chị, nói chuyện nghiêm túc.
“Trung Chính?” Ninh Tuần Tuần ngẩng đầu.
Ninh Nhiễm Thanh gật đầu.
“Đợi thêm một thời gian nữa đi. Chị đang nhờ bạn bè tìm chỗ quen biết. Nếu em vào được Dịch Hòa, nhất định sẽ có cơ hội phát triển hơn ở Trung Chính.” Rõ ràng Ninh Tuần Tuần không hài lòng với văn phòng luật sư nhỏ bé ở Trung Chính, cô hơi chau mày: “Thanh Thanh! Chị không biết làm nghề này của em khởi điểm rất quan trọng. Người thầy đầu tiên em đi theo sẽ quyết định quan hệ của em với mọi người sau này.”
“Trung Chính tuy là nhỏ, nhưng cô của em là Chu Yến.” Ninh Nhiễm Thanh cố gắng để Ninh Tuần Tuần chấp nhận việc cô sẽ đến Trung Chính làm việc.
“Chu Yến?”
“Chị! Chị không biết Chu Yến là một người có tiếng tăm trong giới luật sư thế nào đâu. Cô ấy rất có sở trường trong việc giải quyết các vụ tranh chấp dân sự. Nếu ngày trước cô ấy có thể giúp chị vụ ly hôn đó, thì sẽ không dễ dàng cho gã Trương Nghị đó như vậy.”
Ninh Tuần Tuần có vẻ mệt rồi, vừa nói vừa ngắp ngắn ngáp dài, sắc mặt tuy mệt mỏi nhưng không mất đi nét dịu dàng: “Chị và anh rể em ly hôn theo thỏa thuận. Lúc đó tài sản của anh rể em đều để lại cho chị và Tiểu Trì, cũng coi như không thiệt thòi cho hai mẹ con chị.”
Nhưng Trương Nghị đã lấy đi công xưởng có lợi ích lớn nhất. Cho dù là bên có lỗi, lúc ly hôn anh ta vẫn giữ được tỉnh táo.
Ninh Nhiễm Thanh không tiếp tục nói nữa.
Nhưng Ninh Tuần Tuần vẫn muốn cô được vào một văn phòng luật sư lớn, nghĩ một lúc rồi nói: “Thanh Thanh! Hay là em cứ đợi bạn của chị báo lại rồi tính tiếp. Chẳng phải các bạn học của em đều muốn vào Dịch Hòa sao?”
Ninh Nhiễm Thanh thật sự không thể giải thích cho chị, một cộng sự của văn phòng luật sư Dịch Hòa chính là bạn trai cũ của cô, Tần Hựu Sinh. Vậy nên chỉ đành phồng má lên nói: “Em đã gặp mặt cô Chu Yến rồi. Cô ấy là một luật sư có kiến thức rất sâu rộng. Em được thực tập với cô ấy đã là một cơ hội tốt mà rất nhiều người ngưỡng mộ rồi.”
“Thật sao?”
“Em còn gạt chị sao?” Ninh Nhiễm Thanh nói xong, chớp chớp đôi mắt, sau đó chống cằm nhìn về phía chị gái: “Chị à, em gái chị từ nhỏ chẳng phải đều được ngưỡng mộ mà lớn bằng từng này đó sao?”
Ninh Tuần Tuần lớn hơn Ninh Nhiễm Thanh mười tuổi, có thể coi chị gái lớn như mẹ trong nhà. Nghe thấy Ninh Nhiễm Thanh nói vậy cô cũng yên tâm, cúi đầu mỉm cười, ngữ khí thân mật: “Chị biết là từ nhỏ em đã kiêu căng bảnh chọe rồi.”
Kiêu căng bạnh chỏe là những từ mang nghĩa chê bai, nhưng được Ninh Tuần Tuần nói như vậy, Ninh Nhiễm Thanh ngược lại trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào. Bất luận trước mặt người khác cô tồi tệ thế nào, ở bên cạnh chị gái, cô mãi mãi là tốt nhất.
Cũng giống như với người yêu thương bạn, khuyết điểm cũng sẽ là ưu điểm; còn với người ghét bạn, một điểm rực sáng thế nào cũng sẽ thấy thô thiển.
Ninh Nhiễm Thanh buổi tối trước khi đi ngủ còn lén lên BBS của trường, để rồi cả buổi tức giận đến nỗi đang ngủ phải ngồi dậy, chân tay giậm thình thịch trên giường.
Lễ tốt nghiệp không ai tìm cô chụp ảnh, nhưng bây giờ ai lại đăng bức ảnh của cô lên?
Trên bức ảnh cô đơn độc nắm tay một thằng bé chưa cao đến một mét tư. Ngay dưới bức ảnh cũng chỉ là những lời bình luận suy đoán quan hệ của cô và Tiểu Trì. Khó nghe nhất là khi có người nói cô cả người toàn mặc đồ hàng hiệu thì lại có kẻ bảo đó chỉ là hàng fake trên phố.
Cho đến khi có một người có nick là “Thỏ con thỏ con thỏ con” nói một câu nửa đùa nửa thật thế này: “Trời ơi! Tôi biết là Ninh Nhiễm Thanh từng mang thai, không ngờ đứa bé lại lớn đến từng này rồi, hay là uống thuốc kích thích vậy?”
Sau câu nói này thì gió đã đổi chiều, từ việc quần áo trên người cô là hàng thật hay hàng fake trở thành cô rốt cuộc có thai khi nào.
…
Cô sẽ không để mọi chuyện kết thúc dễ dàng như thế. Ninh Nhiễm Thanh không nhịn nổi, hít sâu rồi lại hít sâu, hai tay cào mạnh vào chiếc chiếu trúc. Cô phải kiện con thỏ con này, kiện cho cô ta chết!!!