Trong phòng trà, Ninh Nhiễm Thanh bị Vương Trân bắt được, sau đó bắt đầu liếc mắt ra hiệu, hỏi cô: “Thầy Tần có lợi hại không?”
Ninh Nhiễm Thanh hiểu rõ Vương Trân muốn hỏi mặt nào. Thật ra cô cũng chỉ biết kích thước cũng không tồi. Nhưng có phải loại “chỉ có mã ngoài mà vô dụng không” vẫn còn là một vấn đề. Hai má cô nóng bừng, ghé sát vào tai Vương Trân thì thầm gì đó. Đúng lúc này, có một thực tập sinh thực tập cùng đợt với họ bước tới, khẽ nhếch môi hỏi: “Hai cô đang nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?”
Ninh Nhiễm Thanh mím môi, vỗ vai Vương Trân có ý muốn đi.
Vương Trân nhún vai, nói với thực tập sinh: “Đương nhiên là chuyện vui khiến người ta ngưỡng mộ rồi.”
Ninh Nhiễm Thanh đem chuyện ông Chương ở huyện Vân báo cáo lại với Chu Yến. Chu Yến cảm thán một câu thế sự vô thường, sau đó bảo cô liên hệ với con gái của cụ Chương, hỏi xem thái độ ra sao.
Điện thoại được kết nối, cô con gái thể hiện mình đồng ý từ bỏ quyền thừa kế: “Tôi chăm sóc bố đâu phải vì muốn lấy tiền của bố. Họ lại đều là anh ruột của tôi, làm ầm ĩ mọi chuyện rồi đưa nhau ra tòa, dù có thắng kiện thì cũng được gì chứ?”
Nếu là trước đây, Ninh Nhiễm Thanh nhất định sẽ “tận tình khuyên bảo” cô Chương này. Nhưng sau khi trải qua chuyện của Liêu Sơ Thu, ít nhiều Ninh Nhiễm Thanh cũng hiểu rằng mỗi người đều có cách giải quyết và thái độ của riêng mình với mọi chuyện.
Từ bỏ và nhượng bộ không phải một cách thỏa hiệp, chỉ là bản thân không muốn tranh giành mà thôi.
Cô cúp điện thoại nghĩ tới bản thân mình. Từ nhỏ tới lớn, đồ chơi phải giành, tình yêu của Ninh Uy Phong phải giành, tiền tiêu vặt cũng phải giành… Một đứa trẻ điển hình cho kiểu không tranh giành sẽ không hạnh phúc.
Vụ án của Liêu Sơ Thu đã được rút về viện kiểm sát sau đó phía cảnh sát sẽ điều tra lại. Lần khác khi Ninh Nhiễm Thanh gặp lại Liêu Sơ Thu, sắc mặt của chị ấy đã tốt hơn khi trước rất nhiều.
Liêu Sơ Thu ngồi ở một góc trong quán cà phê đợi cô, trông vẫn dịu dàng thục nữ như xưa, đúng là một người phụ nữ yên tĩnh như tranh.
Ninh Nhiễm Thanh bỏ túi xách trong tay xuống, thoải mái ngồi đối diện Liêu Sơ Thu: “Chị Liêu!”
“Tiểu Ninh! Thật hiếm có dịp em lại có thời gian ra gặp chị thế này.” Liêu Sơ Thu mở lời, giọng nói thanh thanh nhẹ nhàng.
Ninh Nhiễm Thanh chau mày: “Sao? Gặp chị còn phạm pháp sao?”
“Vụ án của Dương Lâm Lâm vẫn đang trong quá trình điều tra. Nếu không tìm được hung thủ thực sự, chị đi đến đâu cũng là nghi phạm thôi.” Nói đến đây, Liêu Sơ Thu cảm thấy nực cười chính mình.
Ninh Nhiễm Thanh nhếch mép cười, nắm chặt tay Liêu Sơ Thu: “Chị đừng tạo áp lực quá lớn cho mình. Em tin rằng phía cảnh sát sẽ nhanh chóng bắt được hung thủ thật sự thôi.”
Liêu Sơ Thu gật đầu: “Cảm ơn em, Tiểu Ninh!”
Ninh Nhiễm Thanh cảm thấy hơi xấu hổ: “Lát nữa em sẽ giới thiệu cho chị một người làm quen.”
Ninh Nhiễm Thanh muốn giới thiệu Ninh Tuần Tuần cho Liêu Sơ Thu làm quen. Hai người tính cách tương đối giống nhau, nhất định có rất nhiều chuyện có thể tâm sự, Ninh Tuần Tuần cũng là người không có nhiều bạn bè.
Lúc Ninh Nhiễm Thanh nói chuyện, Liêu Sơ Thu đã ấn tắt hai cuộc điện thoại gọi tới. Ninh Nhiễm Thanh nhìn sắc mặt Liêu Sơ Thu không vui, trong lòng dường như đã đoán ra là ai gọi tới, nhưng vẫn hỏi: “Là Hà Lập Đông gọi tới phải không?”
Liêu Sơ Thu khẽ “ừ” một tiếng: “Anh ấy hỏi chị ly hôn rồi còn có thể làm bạn được không, giống như những người bạn già ấy.” Liêu Sơ Thu nói xong khẽ mỉm cười, đều là những nụ cười có ý mỉa mai chính mình.
Ninh Nhiễm Thanh cười khẩy: “Được chứ! Bảo anh ta cắt “của quý” đi, rồi làm chị em tốt với chị.”
“Khụ khụ khụ…” Liêu Sơ Thu ho sặc sụa, ngước lên lườm Ninh Nhiễm Thanh một cái, sau đó bật cười thành tiếng, một lúc lâu sau mới hắng giọng nói: “Chị muốn đổi điện thoại và sim điện thoại. Tiểu Ninh, em có rảnh không?”
Ninh Nhiễm Thanh: “Vừa hay em có thời gian.”
Người ta hay nói hôn nhân là ngọn đèn sáng của đời người. Nó có thể soi rọi con đường phía trước đi hai người dắt tay nhau bước tới cuối cuộc đời. Vậy những cuộc hôn nhân thất bại thì sao? Liệu có phải sẽ khiến người ta rơi xuống vũng bùn không?
Ninh Nhiễm Thanh rất vui vì Liêu Sơ Thu có thể bước ra khỏi cuộc hôn nhân như vậy. Thế nên cô không những cùng Liêu Sơ Thu đi mua điện thoại và sim điện thoại mới, còn cùng chị ấy đi càn quét các loại mỹ phẩm chăm sóc da.
Trước năm 20 tuổi Ninh Nhiễm Thanh là một cô công chúa biết tiêu tiền. Sau khi tài chính của cô bị Ninh Tuần Tuần nắm quyền quản lý, mấy chuyện dạo phố mua đồ này về cơ bản chỉ có thể đợi đến khi Ninh Tuần Tuần ra đặc ân mới được đi, thế nên lần này cô cùng Liêu Sơ Thu đi tiêu tiền, tự mình cũng cảm thấy đã.
Xem một chút, sờ một tý, thử vài thứ, rồi tính số tiền trợ cấp cho thực tập sinh đáng thương của mình, thở dài.
Mua xong mỹ phẩm, Ninh Nhiễm Thanh cũng tiện tay trang điểm nhẹ nhàng cho Liêu Sơ Thu. Tay nghề của cô không tồi, trang điểm đậm hay nhạt đều không phải bốc phét. Cả khuôn mặt Liêu Sơ Thu được trang điểm qua, chỉ một chút thôi mà có sự thay đổi lớn.
Trang điểm xong, Ninh Nhiễm Thanh ngó trái ngó phải, vô cùng hài lòng về thành quả của mình: “Chị Liêu! Có muốn mua thêm vài bộ quần áo đẹp nữa không?”
Ninh Nhiễm Thanh đưa Liêu Sơ Thu đến cửa hàng quần áo nữ nổi tiếng của nước ngoài mà Ninh Tuần Tuần làm việc. Ninh Tuần Tuần đã được thăng làm trưởng tiệm. Lúc cô đưa Liêu Sơ Thu vào, Ninh Tuần Tuần đang kiểm lại hóa đơn.
Ninh Nhiễm Thanh đẩy Liêu Sơ Thu đến trước mặt Ninh Tuần Tuần, giới thiệu: “Chị Liêu! Đây là chị gái em Ninh Tuần Tuần, giống chị đều là những người phụ nữ đã ly hôn, trước mắt cũng đang phiền não vì có quá nhiều người rình rập.”
Liêu Sơ Thu đưa tay ra: “Chào chị!”
Ninh Tuần Tuần sớm đã được nghe chuyện về Liêu Sơ Thu từ em gái, gương mặt tươi cười bắt tay: “Chào chị!”
Ninh Nhiễm Thanh chọn cho Liêu Sơ Thu một chiếc đầm mặc đầu thu màu nghệ. Liêu Sơ Thu thích kiểu dáng này nhưng lại không dám mặc màu này: “Không được! Màu này trông trẻ quá!”
Ninh Nhiễm Thanh khoác tay lên vai Liêu Sơ Thu: “Phụ nữ không giả vờ ngây thơ, trời chu đất diệt.”
Liêu Sơ Thu hơi do dự một lúc, nhìn về phía Ninh Tuần Tuần xin ý kiến, Ninh Tuần Tuần gật đầu: “Tin em gái tôi đi. Con bé này làm chuyện khác thì chẳng giỏi giang gì nhưng có con mắt chọn quần áo rất tuyệt.”
Lúc Liêu Sơ Thu vào thử quần áo, Ninh Nhiễm Thanh uể oải dựa vào người Ninh Tuần Tuần: “Chị! Sao chị có thể nói em gái chị như thế chứ? Chị không biết thành tích thực tập của em tốt thế nào đâu. Cả một văn phòng luật nhiều thực tập sinh như thế, lúc họ còn đang ở văn phòng xử lý hồ sơ, em đã ra ngoài xử lý vụ án rồi.”
“Thật sự giỏi vậy sao?” Ninh Tuần Tuần cười tít mắt, bán tín bán nghi.
Ninh Nhiễm Thanh gật đầu rất mạnh, lười biếng nũng nịu trên người Ninh Tuần Tuần không chịu đứng thẳng lên. Bỗng nhiên Ninh Tuần Tuần đẩy mạnh eo cô. Ninh Nhiễm Thanh khó hiểu chớp chớp mắt, quay đầu lại, thì ra là nhân viên thanh tra của thành phố đã tới rồi.
Ninh Nhiễm Thanh nhanh chóng phản ứng lại, nắm tay Ninh Tuần Tuần nói lớn: “Trưởng tiệm, chị có đôi mắt lựa chọn quần áo thật tinh tường. Bộ lần trước chị chọn, chồng tôi cứ khen tôi mãi.”
Ninh Tuần Tuần khẽ cúi đầu, sau đó bước tới phía người đàn ông mặc áo véc, nở một nụ cười chuyên nghiệp: “Chào tổng giám đốc Cố!”
Người đàn ông được gọi là “tổng giám đốc Cố” này gật đầu nói: “Lần sau không được như thế nhé.”
Anh ta có một khuôn mặt cũng được coi là ưa nhìn, nhưng quá nghiêm túc, cả người toát lên khí chất mạnh mẽ, theo sau có mấy trợ lý và thư ký, khí thế rất hùng hổ.
Ninh Nhiễm Thanh giả vờ làm khách hàng tiếp tục dạo quanh cửa hàng, đến sau khi vị “tổng giám đốc Cố” đó đi hỏi, Ninh Nhiễm Thanh mới tiến đến bên Ninh Tuần Tuần: “Anh ta là ai vậy?”
Ninh Tuần Tuần nhỏ giọng nói: “Đây là cổ đông lớn, nhà đầu tư mới của trung tâm thương mại.”
Ninh Nhiễm Thanh nhếch môi: “Đúng là người có tiền.”
Liêu Sơ Thu thay quần áo xong bước ra, màu nghệ vàng rất hợp với cô, vừa thanh thoát nhưng không mất đi vẻ tao nhã.
Ninh Nhiễm Thanh bước tới chỉnh sửa lại cổ áo giúp Liêu Sơ Thu, nhìn gương cảm khái nói: “Gương thần ơi gương thần, cô gái đẹp nhất trên đời… oa, đương nhiên là cô Liêu Sơ Thu.”
Liêu Sơ Thu bị mấy lời tự nói của cô làm cho bật cười, nói với Ninh Nhiễm Thanh: “Có đẹp thật không?”
Ninh Nhiễm Thanh chân thành gật đầu: “Đẹp, nhưng giá tiền hơi đắt một chút. Nhưng mà em biết chị là người có tiền, không sao phải không…”
Liêu Sơ Thu mỉm cười: “Thì ra niềm vui của người phụ nữ thật sự có thể dùng tiền mua được. Cảm ơn em nhé, Tiểu Ninh!”
Ninh Nhiễm Thanh nhún vai: “Không có gì!”
Ninh Tuần Tuần tính cho Liêu Sơ Thu theo giá của nhân viên trong công ty, đánh xong hóa đơn liền nói: “Thanh Thanh, lần sau đưa cô Liêu tới nhà mình chơi nhé.”
Ninh Nhiễm Thanh: “Được ạ!”
Liêu Sơ Thu đã xin nghỉ công việc ở bệnh viện. Trên đường quay về, cô nói với Ninh Nhiễm Thanh: “Đợi mọi việc ổn định lại rồi, chị muốn đổi nơi ở. Ba mẹ chị đều không còn nữa rồi, sau này chỉ còn mình không liên can tới ai, không còn gì bó buộc.”
Thành phố A đúng là nơi đầy đau thương của Liêu Sơ Thu, thay một nơi ở mới cũng là một lựa chọn không tồi. Ninh Nhiễm Thanh tán đồng nói: “Khi nào chọn được nơi nào tốt báo với em nhé.”
Ngày hôm sau, Ninh Nhiễm Thanh nhận được một bưu kiện, là của Liêu Sơ Thu gửi tới. Lúc mở ra, Ninh Nhiễm Thanh đã bị chấn động, bên trong có đồ mỹ phẩm còn có cả quần áo, đều là mấy món lúc trước đi dạo phố cô đều nhìn kỹ mấy lần.
Ninh Nhiễm Thanh rất cảm động, lúc ăn trưa liền nói với Tần Hựu Sinh: “Nếu Liêu Sơ Thu mà là đàn ông, em sợ em sẽ thay lòng đổi dạ mất.”
“Chị ấy mua gì cho em rồi?”
“Anh định làm gì?”
Tần Hựu Sinh thở dài: “Thì cũng mua cho em một phần.”
Vụ án của Dương Lâm Lâm phá án và bắt được hung thủ về quy án thì đã là tháng sau. Hung thủ tên là Dương Thiên Hùng, là người cùng quê với Dương Lâm Lâm, cũng là người bạn trai đầu tiên của Dương Lâm Lâm. Khi Dương Lâm Lâm vừa được giới thiệu với Hà Lập Đông để đẻ thuê, là khi anh ta gặp lại Dương Lâm Lâm.
Lúc báo đăng tin, Ninh Nhiễm Thanh nhìn người đàn ông trên mặt báo, quả nhiên chính là người đàn ông trong bản tin trên tivi.
Những chuyện khúc mắc bên trong Ninh Nhiễm Thanh không có hứng thú muốn biết. Ngoài ra một điều đáng nói là, người thật sự truy nã được Dương Thiên Hùng về quy án là một đội trưởng của công an thành phố C, thông tin được biết sau khi Dương Thiên Hùng chạy trốn đến thành phố C, anh đã đích thân triệu tập người bắt Dương Thiên Hùng.
Vị đội trưởng này tên là Trần Sênh, một người chồng 40 tuổi đã góa vợ, con trai đang học cấp 3, trước mắt đang theo đuổi Liêu Sơ Thu.
Thành phố nào cũng có những câu chuyện truyền nhau lớn nhau. Có những chuyện bỉ ổi, cũng có những chuyện tốt đẹp, có câu chuyện khiến người ta nghe xong có thể cảm thấy phẫn nộ, có thể bỗng nhưng rơi nước mắt, cũng có những chuyện nghe xong cảm thấy ấm áp trong lòng.
Ninh Nhiễm Thanh không biết câu chuyện giữa Liêu Sơ Thu và Trần Sênh rồi sẽ diễn biến ra sao, nhưng mở đầu của câu chuyện này cô rất thích. Thật ra mở đầu câu chuyện của Liêu Sơ Thu và Hà Lập Đông cô cũng rất thích, chỉ tiếc là lại có một cái kết chắp vá.
***
Ninh Nhiễm Thanh mở cửa kính xe, cơn gió lạnh từ từ thổi vào cô mới phát hiện thành phố A đã bắt đầu sang thu rồi. Cô đóng cửa sổ lại, nói với Tần Hựu Sinh đang lái xe: “Không biết vụ án của Dương Thiên Hùng sẽ phán quyết thế nào?”
“Với tội của anh ta, dù có thể nào cũng là tù chung thân.” Tần Hựu Sinh nói: “Sau này nếu có biểu hiện tốt có thể được giảm án.”
“Đáng sợ thật! Vì muốn hãm hại chị Liêu nên đã để lại con dao gọt hoa quả. Cũng may hắn cầm theo khăn tay nắm chuôi dao. Nếu không phải tìm được khăn tay đối chiếu DNA, vụ án này có thể sẽ không tìm được chứng cứ trực tiếp.” Ninh Nhiễm Thanh cảm khái: “Đàn ông đúng là động vật đáng sợ.”
Động vật đáng sợ? Tần Hựu Sinh còn chưa nói với cô những suy luận còn đáng sợ hơn, ví dụ như tại sao Dương Thiên Hùng lại nảy sinh dã tâm giết Dương Lâm Lâm, thật sự chỉ vì tình giết người như bề ngoài sao? Nhưng bên trong Hà Lập Đông đóng vai trò gì, chỉ e là càng nói nhiều, cô gái này sẽ càng thất vọng về đàn ông hơn.
“Nhiễm Thanh, đừng vơ đũa cả nắm tất cả đàn ông.” Tần Hựu Sinh nói hộ mình một câu.
“Ồ, em xin lỗi.” Ninh Nhiễm Thanh quay lại cười trừ với Tần Hựu Sinh: “Tạm thời đến thời điểm hiện tại, em vẫn rất hài lòng về anh, nếu điểm cao nhất là 100 thì có thể chấm 90 điểm.”
“Tại sao không được trọn điểm?” Tần Hựu Sinh mỉm cười không biểu lộ ý kiến, khóe môi cong lên.
“Bởi vì em cảm thấy anh vẫn còn có thể tiến bộ hơn.” Ninh Nhiễm Thanh vui vẻ trả lời, ngừng một lát: “Còn anh thì sao, cho em mấy điểm?”
“Việc này à…” Tần Hựu Sinh nghiêm túc suy nghĩ: “Giống với điểm môn pháp luật kinh tế quốc tế cuối năm 3 của em.”
Giống với điểm thi năm ngoái? Ninh Nhiễm Thanh hít sâu: “Chỉ có 59 điểm…”
Tần Hựu Sinh khẽ cười, ngữ khí thản nhiên: “Anh cảm thấy kỳ vọng quá cao vào bạn gái không tốt. Vì bạn gái anh là em, nên anh cảm thấy 59 điểm cũng đủ rồi.”
Ninh Nhiễm Thanh chớp chớp mắt, mặc dù có chút không phục, nhưng cũng chỉ hừ khẽ một tiếng.
Xe dừng lại dưới khu nhà của chị, Ninh Nhiễm Thanh tháo dây an toàn, đang định xuống xe thì bị Tần Hựu Sinh giữ lại: “Không nói chuyện thêm một lúc sao?”
Chữ “nói chuyện” của Tần Hựu Sinh có ý ám chỉ mạnh mẽ. Ninh Nhiễm Thanh nghĩ một lúc thì đồng ý, đợi Tần Hựu Sinh ngửa ghế ra sau một chút, cô bên ngồi xích lại, ngồi lên đùi anh, chủ động sát môi lại: “Không được hôn lâu quá nhé, năng lực quan sát của Trương Tiểu Trì cực tốt, nó sẽ hỏi đấy.”
“Được!” Tần Hựu Sinh đưa tay đến bộ phận mềm mại nhất trước ngực Ninh Nhiễm Thanh: “Chỗ này thì sao, có được không?”
“Ư…” Ninh Nhiễm Thanh không nói gì, ôm lấy cổ Tần Hựu Sinh, dựa đầu vào bờ vai anh. Đợi đến khi tay của Tần Hựu Sinh thật sự chui vào trong rồi, cô mới hỏi: “Anh cởi ra thật à?”
“Nhiễm Thanh! Em tưởng vừa rồi anh nói khách khí sao?”
Ninh Nhiễm Thanh lẩm bẩm: “Lưu manh…”
“Ngồi yên!”
Ninh Nhiễm Thanh cố tình ngọ ngoạy lung tung, chỉ một lúc sau, cô và Tần Hựu Sinh đều yên lặng.
“Cốc cốc cốc…” Có người gõ cửa xe.
Ninh Nhiễm Thanh nghiêng đầu, mặc dù buổi tối tầm nhìn rất mơ hồ, nhưng để nhìn rõ một người cũng không có vấn đề gì. Hơn nữa gương mặt Trương Tiểu Trì có những nét đặc biệt.
Ninh Nhiễm Thanh hoảng hốt, luống cuống cài lại áo ngực, mới nhớ ra cửa kính thủy tinh của xe Tần Hựu Sinh người bên ngoài không nhìn vào trong được mới hơi an tâm
Gấp gáp quá nên đóng mãi mà không xong.
Tần Hựu Sinh thật sự có cảm giác mình đang làm việc xấu, thở dài đưa tay ra giúp cô.
Dưới ánh đèn xanh mờ của ô tô, đôi mắt của người đàn ông rực sáng, vừa vỗ về cô gái ngồi trước mặt mình: “Cứ bình tĩnh, có phải là yêu sớm đâu mà, em sợ gì chứ.”
:Anh không biết thằng nhóc Trương Tiểu Trì phiền phức thế nào đâu. Nó sẽ kể tội với chị em.” Ninh Nhiễm Thanh nhỏ giọng thì thầm, đợi Tần Hựu Sinh cài lại áo cho cô rồi, lập tức ngồi lại vị trí ghế phụ, sửa sang lại đầu tóc của mình xong mới từ từ mở cửa xe đi xuống, vừa mới đặt chân xuống xe, cả người cô lại vội vàng rụt lại.
Ninh Bối Bối sao lại có mặt ở đây?!
Ninh Nhiễm Thanh trấn tĩnh lại một lát, nói với Tần Hựu Sinh: “Anh nhìn ra ngoài xem, có phải bên cạnh Trương Tiểu Trì có một cô gái không. Hựu Sinh, anh nhớ kỹ cho em, em không cho phép anh nói với cô ta một câu nào, biết không?”
Tần Hựu Sinh: “…”