““Bà dì” của em lại tới rồi, cấp cứu! Cấp cứu!”
Tần Hựu Sinh ngẩn ngơ nhìn dòng tin nhắn này một lúc, lập tức hiểu ra nguyên do, chỉ có điều tính toán ngày tháng hình như không khớp lắm, dứt khoát nhắn lại một tin cho Ninh Nhiễm Thanh: ““Bạn cũ của em tới thật rồi sao?”
Là một người đàn ông, dùng từ “bà dì” thật sự rất kỳ quặc, nghĩ một lúc lâu anh mới nghĩ ra từ “bạn cũ”.
Ninh Nhiễm Thanh vẫn còn đang ngồi trong nhà vệ sinh chờ cứu viện, khi đọc được tin nhắn của Tần Hựu Sinh, bỗng phì cười, trả lời lại một tiếng “Ừm”.
Mặc dù Vương Trân nhắn tin cho Tần Hựu Sinh, nhưng vẫn lập tức mang một gói băng vệ sinh vào cho Ninh Nhiễm Thanh ở bên trong. Lúc hai người từ trong đó đi ra, Vương Trân mỉm cười hỏi Ninh Nhiễm Thanh: “Cậu bảo luật sư Tần có mang tới đây thật không?”
“Ai mà biết được.” Ninh Nhiễm Thanh rạng rỡ, rút một tờ khăn giấy ra lau tay. Lau khô rồi mới liếc nhìn hình ảnh của mình trong gương. Tối qua cô khóc lâu như vậy, giờ khóe mắt vẫn còn đỏ ửng, trông giống một người không được ngủ đủ giấc.
Tần Hựu Sinh đặt điện thoại lên mặt bàn, gọi trợ lý A Thẩm vào, đi thẳng vào vấn đề: “Cậu có thời gian không? Đi mua giúp tôi một gói đồ dùng của phụ nữ về đây.”
“Luật sư Tần, tự anh dùng hay là…” Mặc dù A Thẩm có chất giọng mềm mại nhẹ nhàng có phần nữ tính, trên thực tế anh ta lại là một người đàn ông cao to. Anh ta kinh ngạc nhìn Tần Hựu Sinh, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Tần Hựu Sinh ngẩng đầu lên: “Cậu thấy sao?”
“Nhưng tôi còn rất nhiều việc phải làm, không có thời gian ạ.” A Thẩm lén nhìn Tần Hựu Sinh: “Sếp à! Thật sự là em chưa bao giờ mua thứ đó, hay là em nghĩ giúp anh cách khác nhé?”
“Được rồi, mau đi sắp xếp đi, nhanh đấy!” Tần Hựu Sinh xua tay. Trước khi A Thẩm đi anh còn dặn với một câu: “Đừng để người khác biết đấy.”
Cường độ công việc trong văn phòng luật Dịch Hòa đã có tiếng là rất cao. Đã từng có một thực tập sinh nam phải tăng ca tới ba giờ sáng, cuối cùng chạy vào nhà vệ sinh khóc lóc một trận, sau khi giải tỏa áp lực lại quay về tiếp tục viết đơn kiện. Dưới cường độ công việc như vậy, nữ luật sư ở lại được ít vô cùng, đến cả thực tập sinh nữ năm nay cũng chỉ có một mình Lại Thư Khiết.
Vì Lại Thư Khiết đã từng là học trò của Tần Hựu Sinh, nên A Thẩm cũng có quan hệ thân thiết với Lại Thư Khiết. Anh bước tới trước bàn, đẩy đẩy tay cô: “Có “cái đó” không?”
Lại Thư Khiết đưa cho anh một cây bút.
A Thẩm vẽ vào không khí: “Cái mà con gái hay dùng ấy…”
“Cái nào cơ?”
“Thì… Chính là cái mà con gái các cô hay dùng ấy…”
Lại Thư Khiết đỏ mặt: “Anh bị bệnh sao?”
“Tôi đâu có bệnh gì.” A Thẩm nói nhỏ: “Tóm lại có là được rồi.”
A Thẩm bước ra từ phòng làm việc của Tần Hựu Sinh. Có những việc chẳng cần đoán đã biết nguyên do.
Nam nữ yêu đương là chuyện một người đánh một người chịu đau. Nhưng nếu người chịu đau lại là người trong lòng của một ai khác, có những chuyện dù ít dù nhiều vẫn có chút khó chịu.
Mặc dù Lại Thư Khiết có rất nhiều thành kiến với cô Ninh Nhiễm Thanh đó, nhưng vẫn rút trong ngăn kéo ra một gói, nhét vào tay A Thẩm: “Cầm lấy đi!”
Sau khi Tần Hựu Sinh nhận được băng vệ sinh, liền bọc tất cả lại một cách chắc chắn rồi đút vào một chiếc túi đựng tài liệu bằng da, sau đó đi ra khỏi phòng làm việc. Vừa hay Giang Hành Chỉ cũng phải ra ngoài bàn bạc một hợp đồng. Lúc hai người cùng thang máy xuống dưới, Giang Hành Chỉ liếc mắt nhìn chiếc túi đựng tài liệu căng phồng của Tần Hựu Sinh: “Cậu đút bánh mỳ vào túi đựng tài liệu làm gì đấy?”
Sắc mặt Tần Hựu Sinh vẫn hết sức điềm tĩnh, nhìn con số nhấp nháy trong tháng máy: “Không phải là bánh mỳ, chỉ là mình đưa cho Nhiễm Thanh một ít tài liệu.”
Giang Hành Chỉ lại nhìn lần nữa: “Đúng là cậu bạn trai 24 điểm* tốt.”
*Một tiêu chí đặc biệt của Trung Quốc.
Tần Hựu Sinh vẫn nói rất đĩnh đạc, khẽ mỉm cười: “Cậu quá khen rồi.”
Thang máy dừng lại ở tầng có văn phòng luật Vạn Chính. Tần Hựu Sinh qua phòng làm việc của Chu Yến chào hỏi vài câu trước, rồi mới đi tới bàn làm việc của Ninh Nhiễm Thanh. Cô đang cúi đầu dùng bút xoa bôi vẽ lên tài liệu, nhất định là lại sai sót gì rồi.
Tần Hựu Sinh đặt “túi tài liệu” anh mang tới trước mặt bàn của Ninh Nhiễm Thanh, ho nhẹ một tiếng.
Ninh Nhiễm Thanh ngước mắt lên. Tần Hựu Sinh đang đứng trước bàn cô, rồi cô nhìn xuống chiếc túi xa phình to trên mặt bàn, gò má bỗng đỏ ửng.
Mắt cô sưng húp, sắc mặt trắng bệch, dưới viền mắt còn có quầng thâm… Tần Hựu Sinh quan tâm nhìn Ninh Nhiễm Thanh: “Nếu em không khỏe thì xin nghỉ đi.”
Sau khi Tần Hựu Sinh đi khỏi, Vương Trân rót cho Ninh Nhiễm Thanh một cốc trà gừng: “Uống đi! Xem mặt cậu trắng bệch như tờ giấy kìa!”
Ninh Nhiễm Thanh lấy chiếc gương vẫn mang theo người ra: “Quả nhiên trắng vẫn là đẹp.”
“Ở đó mà đắc ý đi!” Vương Trân lườm Ninh Nhiễm Thanh một cái rồi đi ra.
Ba phép màu tuyệt nhất trong thời kỳ kinh nguyệt của người phụ nữ: túi chườm, trà gừng đường đỏ, cuối cùng là sự quan tâm của bạn trai và bạn thân. Ninh Nhiễm Thanh xoa xoa vùng bụng đau nhức, bỗng nhiên cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Việc Ninh Nhiễm Thanh và Tần Hựu Sinh qua lại đã không còn là bí mật gì trong văn phòng này nữa. Trước đây có không ít người ngầm suy đoán và bàn tán. Chỉ có điều hôm nay là lần đầu tiên Tần Hựu Sinh đường hoàng tới thăm bạn gái như vậy. Sau khi anh đi rồi, cả phòng bèn dậy lên những tiếng xì xào bàn bạc to nhỏ.
Ninh Nhiễm Thanh giả vờ làm ngơ, tiếp tục làm những việc cần làm.
Sau đó không biết ai đã khơi mào một cuộc thảo luận, đối tượng chính là ngôi sao nữ Cốc Vũ không lâu trước đó đã lấy được đại gia. Cốc Vũ vốn chỉ là một ngôi sao hạng 5, vì dính scandal với Cố Đông Minh của tập đoàn Sâm Giang mà trở nên nổi tiếng, được đổi đời, trở thành một minh tinh rất hot trong làng giải trí.
Nữ minh tinh và đại gia vẫn luôn có nhiều đề tài tranh luận nhất.
Ninh Nhiễm Thanh tò mò, bèn lên mạng tra những tin tức về “Cốc Vũ” và “Cố Đông Minh”. Khi nhìn thấy nam chính trong scandal trên trang báo mạng, cô thấy hơi quen. Nghĩ kỹ một chút, anh ta chẳng phải chính là ông chủ lớn mới đầu tư vào trung tâm thương mại của Ninh Tuần Tuần sao?
“Thế nên với một người phụ nữ mà nói, giỏi giang chẳng bằng lấy được người chồng tốt.” Một vị trợ lý sôi nổi nhất trong phòng đã nói như vậy.
“Quy tắc ngầm thôi mà. Cố Đông Minh còn là cổ đông lớn thứ hai trong công ty giải trí New Star. Cốc Vũ lên giường với Cố Đông Minh, cũng tức là lên giường với chính ông chủ của mình. Thế nên mới nói, phụ nữ nên đúng giường hay nhầm giường thật sự rất quan trọng.”
Ninh Nhiễm Thanh vẫn đang mải xem tin tức bỗng nhiên phản ứng lại. Người trợ lý này đâu có nói Cốc Vũ, rõ ràng là nói cô mà! Nhất thời cô tức giận tới nỗi bụng dưới lại đau thắt.
“Đây là ưu thế của những người xinh đẹp mà. Cho dù chỉ là bình hoa cũng có giá trị thưởng thức mà. Có những người cùng lắm chỉ là một cái bát sứt thôi.” Vương Trân cười hi hi cướp lời.
Ninh Nhiễm Thanh hít sâu, cố gắng để bản thân mình không nóng nảy.
Trong lúc ăn trưa, Vương Trân an ủi cô: “Mồm là của người ta, còn tai lại là của cậu. Nếu cậu tức giận nghĩa là chứng thực những gì họ nói rồi.”
Nói thì nói vậy, chỉ có điều… Ninh Nhiễm Thanh bỗng nhiên cảm thấy thương thay cho bản thân mình. Nhưng những cảm xúc tiêu cực như vậy đối với những người tự tin đầy mình như cô, rất nhanh tan thành mây khói.
Bữa trưa tự phục vụ vô cùng náo nhiệt. Những nhân viên vốn ở văn phòng luật Dịch Hoàn trùng hợp cũng tới dùng cơm. Rất nhiều người ở Dịch Hòa tới. Phục vụ của nhà hàng kéo ghế giúp họ, năm sáu chiếc bàn dài được ghép thành chiếc bàn vuông kiểu lớn.
Ninh Nhiễm Thanh và Vương Trân cùng đi vào nhà ăn. Vương Trân không những giúp cô tìm Tần Hựu Sinh, còn giúp cô gọi anh: “Luật sư Tần!”
Tần Hựu Sinh trong tay còn cầm điện thoại, đang định gọi cho Ninh Nhiễm Thanh. Thế nên những sự tình cờ thế này thật sự khiến người ta rất vui. Anh chất chứa niềm vui, đến trước mặt Ninh Nhiễm Thanh: “Anh đang định gọi điện cho em. Lại đây cùng ăn với bọn anh đi.”
Ninh Nhiễm Thanh nhìn những đồng nghiệp bên phía Dịch Hòa ngồi cách đó không xa: “Em là người của Vạn Chính là.”
“Nhưng là người nhà luật sư của Dịch Hòa mà.” Tần Hựu Sinh mỉm cười, sau đó nói với Vương Trân: “Cô Vương cũng tới đây ăn đi, lát nữa tôi sẽ giới thiệu mấy vị tiền bối cùng ngành cho hai người làm quen.”
Có người nói, đàn ông đối tốt với bạn thân của bạn gái đa phần đều có dụng ý xấu. Tần Hựu Sinh không biết mình đang phải suy nghĩ kỹ lưỡng hay là đang có tâm ý xấu nữa. Anh có thể tạo quan hệ giúp Vương Trân coi như trả ơn. Anh cũng hy vọng Vương Trân có thể thật lòng hơn nữa với Nhiễm Thanh.
Tần Hựu Sinh dẫn Ninh Nhiễm Thanh và Vương Trân đến bàn ăn của văn phòng luật Dịch Hòa. Sau đó ở đây có một luật sư nam đã làm trong nghề lâu năm tươi cười nói: “Luật sư Tần quả nhiên có sức hấp dẫn, mới đi có một tý đã dẫn về được hai người đẹp rồi.”
Tần Hựu Sinh nở một nụ cười rạng rỡ, giới thiệu ngắn gọn: “Đây là người ấy của tôi, Nhiễm Thanh. Còn kia là đồng nghiệp của cô ấy. Trước mắt hai người họ đều làm việc trong văn phòng luật Vạn Chính.”
Ninh Nhiễm Thanh ngước mắt nhìn Tần Hựu Sinh, khẽ cong môi chào mọi người đang ngồi: “Chào mọi người!”
Mọi người lần lượt lấm lét nhìn nhau. Đối với cô gái vừa chào hỏi này họ chẳng xa lạ gì, chẳng phải chính là cô gái vào nhầm phòng hát đó sao? Thậm chí có một khoảng thời gian câu nói “tìm lại chính nghĩa trong xã hội, giải quyết những bất hòa giữa mọi người” của cô ấy còn trở thành danh ngôn trong văn phòng luật.
“Chào cô, chào cô!”
“Luật sư Tần đúng là giỏi giấu…”
“…”
Tần Hựu Sinh chỉ khẽ cười, sau đó bảo phục vụ mang thêm hai chiếc ghế tới, đương nhiên sắp xếp ngồi bên cạnh anh, sau đó giúp Ninh Nhiễm Thanh lấy thức ăn và nước ấm…
Mọi người ngồi ở bàn ăn chưa bao giờ thấy luật sư Tần chăm lo cho một cô gái như thế, cứ lén nhìn nhau, đánh giá họ. Vị luật sư già mồm mép cay độc, lại nói thẳng: “Luật sư Tần thật không đạo đức gì cả. Đây có gọi là khoét vách tường của Vạn Chính không?”
Tần Hựu Sinh không nói gì, một lúc sau mới mở lời: “Lúc Nhiễm Thanh vừa mới tốt nghiệp, tôi vốn định đích thân hướng dẫn cô ấy. Vì lúc đó chúng tôi đang xảy ra chút chuyện, nên cô ấy đã chạy tới văn phòng Trung Chính…” Mặc dù là người hợp tác cấp cao trong công ty luật hợp danh muốn đưa một hai người vào văn phòng chẳng khó khăn gì, nhưng vẫn cần đánh tiếng một chút.
Tần Hựu Sinh nói xong, mấy người hợp tác ngồi cùng bàn gần như đã hiểu anh có ý gì, lần lượt nói: “Chuyện này phải sớm giải quyết cho xong. Sao có thể để bạn gái ở lại văn phòng luật khác chứ?”
“Đúng thế, đúng thế!”
“Văn phòng chúng ta vốn dĩ cần có thêm mấy cô gái xinh đẹp để điểm xuyết. Còn nhớ buổi họp thường niên năm ngoái, vì chẳng đủ bạn nhảy chúng ta đành phải hợp tác.”
“Anh nằm mơ sao, muốn khoét tường của luật sư Tần à?”
“Chẳng phải còn một cô sao, tôi đặt trước.”
Không khí bỗng nhiên sôi nổi hẳn lên. Đúng vào lúc này, Lại Thư Khiết ngồi đối diện đột nhiên đứng dậy, nâng ly lên hướng về phía Ninh Nhiễm Thanh và Vương Trân: “Tôi đại diện cho phái nữ trong văn phòng chào mừng hai cô trước.”
Vương Trân thật sự có chút kích động. Cô đã muốn rời khỏi Vạn Chính từ lâu, hôm nay có một cơ hội tốt như vậy, cô không thể không nắm lấy.
Cô nhìn Tần Hựu Sinh một cái, sau khi có được sự đồng ý mới đứng dậy cụng ly với Lại Thư Khiết, rồi nói với tất cả mọi người ngồi ở đó: “Dịch Hòa vẫn luôn là ước mơ của tôi. Hôm nay có thể được ăn cơm cùng các tiền bối của Dịch Hòa, tôi thật sự rất vui, ly rượu này tôi xin cạn trước để tỏ lòng thành.”
Hôm nay Ninh Nhiễm Thanh thật sự không tiện uống rượu, thế nên ly rượu của cô Tần Hựu Sinh đã chủ động uống thay: “Hôm nay Nhiễm Thanh không tiện uống rượu, thế nên tôi thay mặt cô ấy cạn ly với mọi người, cảm ơn!”
“Luật sư Tần khách khí rồi.”
Lại Thư Khiết lại đưa mắt nhìn Ninh Nhiễm Thanh, trong lòng thầm nghĩ đàn ông đều là động vật yêu bằng mắt, đến cả Tần Hựu Sinh cũng không phải ngoại lệ. Chỉ cần xinh đẹp dáng chuẩn, còn những thứ khác không cần quan tâm sao?
Chỉ có điều những cô gái đó để yêu có lẽ còn được, nhưng kết hôn thì sao? Lại Thư Khiết nhấp một ngụm rượu hoa quả, tóm lại là cô chẳng ưa gì.
Vào giờ nghỉ trưa, vì trong người không được khỏe, Ninh Nhiễm Thanh tới văn phòng của Tần Hựu Sinh nghỉ ngơi một lát, còn Vương Trân phải quay về làm việc. Trước khi đi cô còn chân thành cảm ơn Tần Hựu Sinh: “Cảm ơn anh, luật sư Tần!”
“Không có gì! Văn phòng luật đều chuộng những người nỗ lực có chí tiến thủ”. Tần Hựu Sinh nói câu này đã ngầm có ý, bất luận vào đây bằng cách nào, nếu đã vào Dịch Hoàn không cố gắng sẽ không trụ nổi.
Vương Trân hiểu, gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng!”
Ninh Nhiễm Thanh không giống Vương Trân. Cảm giác của cô với Dịch Hòa rất nhạt nhòa, thậm chí còn cảm thấy làm vậy khiến cô cảm thấy có lỗi với cô Chu Yến.
Trong văn phòng của Tần Hựu Sinh còn có một phòng nghỉ độc lập. Mặc dù diện tích nhỏ nhưng vẫn có một chiếc giường sôpha mềm mại, hơn nữa còn có một số đồ dùng cá nhân.
Mỗi lần “bạn cũ” của Ninh Nhiễm Thanh ghé chơi, tay chân cô cũng mềm nhũn. Lúc cô nằm lên giường nghỉ ngơi, Tần Hựu Sinh cũng ngủ cùng cô một lúc, tay phải của anh còn đặt lên bụng cô, nhẹ nhàng xoa cho cô.
“Thầy Tần! Anh bảo em tới Dịch Hòa rồi, cô em có buồn không?” Ninh Nhiễm Thanh thật sự rất lo lắng về chuyện này.
“Yên tâm đi.” Tần Hựu Sinh xoa đầu cô: “Nếu anh mà là Chu Yến có lẽ còn vui mừng ấy chứ, cuối cùng đã trút được gánh nặng rồi.”
Ninh Nhiễm Thanh chau mày lườm Tần Hựu Sinh: “Cô em rất quý em đấy.”
“Anh biết rồi, nhưng mà một thời gian nữa, Chu Yến cũng ra khỏi Vạn Chính rồi.”
Ninh Nhiễm Thanh trợn tròn mắt: “Sao lại thế?”
“Chu Yến và chồng cô ấy vẫn sống hai người hai nơi. Cô ấy làm vậy có lẽ là muốn cứu vãn cuộc hôn nhân của mình. Cô ấy định cùng chồng ra nước ngoài sinh sống.” Tần Hựu Sinh cần giọng nói từ từ.
Ninh Nhiễm Thanh trầm tư suy nghĩ. Chu Yến là người nổi tiếng giải quyết các vụ ly hôn, vậy mà kết quả cũng gặp phải những vấn đề trong hôn nhân.
Tần Hựu Sinh vuốt ve mái tóc ngố của Ninh Nhiễm Thanh. Cũng chính vì nguyên do phía Chu Yến, anh mới định để Nhiễm Thanh tới Dịch Hòa sớm một chút. Thật ra cô ấy đi theo Chu Yến chưa chắc đã kém so với việc đi theo anh.
Bạn trai, thầy giáo, thầy hướng dẫn… Khi tất cả những thân phận này cũng hợp nhất làm một, nhất định sẽ có lúc nhất bên trọng nhất bên khinh. Đóng tốt một vai nào đó, có lẽ sẽ ảnh hưởng tới một vai khác.
Một người bạn trai tốt đã định sẵn sẽ không thể là một người thầy tốt. Đồng thời nếu phải làm một người thầy, anh còn có thể là một người bạn trai tốt không?