Tình Nồng Ý Đậm

ây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, đôi nam nữ lúc trước vì yêu hận tình thù chia ly mỗi người một ngả, con đường tình từ đó cũng kết thúc, vậy mà lần thứ hai gặp lại, một người đã kết hôn, một người chưa lập gia đình, hết lần này tới lần khác tranh giành một đứa bé, đúng là tạo nghiệp chướng.
Ninh Nhiễm Thanh rốt cuộc cũng hiểu tại sao Hứa Trừng muốn ở lại thành phố Thanh, thì ra là muốn trốn tránh đoạn quá khứ này.
Ninh Nhiễm Thanh đứng trên lập trường của phụ nữ ít nhiều cũng có chút thông cảm với Hứa Trừng, nếu không yêu sâu đậm thì chắc chắn sẽ không sinh con của bạn trai cũ, nếu không phải hận tột cùng thì cũng sẽ không lập tức lấy người khác.
Không biết người đàn ông là chồng Hứa Trừng ra sao, mặc kệ Đồng Đồng có phải con của Cố Đông Minh hay không, Ninh Nhiễm Thanh vẫn cảm thấy Cố Đông Minh thật khiến người khác chán ghét. Nếu Đồng Đồng không phải con gái của Cố Đông Minh giống như Hứa Trừng nói, Cố Đông Minh hẳn là mắc bệnh thần kinh nghiêm trọng, còn nếu Đồng Đồng là con của hắn, hắn có tư cách để tức giận sao?
Mà Hứa Trừng này, bên ngoài nhìn vào thì nhu nhược nhưng thực chất lại vô cùng quật cường, hiếu thắng. Cô nhìn Cố Đông Minh, đôi mắt như hồ sâu lạnh lẽo lại bình tĩnh.
Cố Đông Minh tức giận: “Bất kể cô có nói như thế nào, đồng ý hay không, tôi nhất định phải kiểm tra ADN.”
Hứa Trừng không giận mà cười: “Cố tiên Sinh, tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi, Đồng Đồng tuổi còn nhỏ nhưng đã hiểu chuyện, anh còn nói bậy nữa, ảnh hưởng đến tình cảm của con bé và cha ruột, tôi nhất định sẽ kiện anh.”
“Được, tôi chờ cô kiện.” Cố Đông Minh hít sâu một hơi, nhìn về phía Tần Hựu Sinh: “Luật sư Tần, cô ấy đánh cắp con của tôi, tòa án phân xử như thế nào?”
Ninh Nhiễm Thanh cười xùy: “Cố tổng thật hài hước, đây là nhà của ngài, cô Hứa không khởi kiện ngài tội cưỡng bức đã là tốt lắm rồi.”
Tần Hựu Sinh đè đầu Ninh Nhiễm Thanh lại, thản nhiên nói: “Nếu như Đồng Đồng thực sự là con của Cố tổng, tòa án cũng khuyến cáo nên thương lượng giải quyết.”
Đúng lúc này, cửa biệt thự lần thứ hai bị mở ra, Giang Hành Chỉ từ bên ngoài liếc mắt nhìn cảnh tượng bên trong, đi tới trước mặt Tần Hựu Sinh và Ninh Nhiễm Thanh: “Hai người muốn ở đây tối nay sao?”
Tần Hựu Sinh căn bản không có hứng thú đối với việc này, nhìn Ninh Nhiễm Thanh, Ninh Nhiễm Thanh nhìn Hứa Trừng: “Chị có muốn đi cùng không?”
Hứa Trừng cảm kích nhìn Ninh Nhiễm Thanh, ôm Đồng Đồng đi về hướng Giang Hành Chỉ.
Cố Đông Minh mím môi, sắc mặt âm trầm.
Tần Hựu Sinh đi tới bên cạnh Cố Đông Minh: “Đêm nay, mọi người không thích hợp ở đây nói chuyện, Cố tổng là người ngoài, nếu cương quyết giữ cô Hứa lại nơi này chính là phi pháp. Lúc hai người ra tòa, đây sẽ là điểm bất lợi đối với Cố tổng.”
Ánh mắt Cố Đông Minh vẫn lạnh lùng như cũ, nhìn người đàn ông áo đen nói: “Đưa luật sư Tần và luật sư Giang rời đi.”
“Không cần làm phiền Cố tổng, tôi lái xe tới.” Giang Hành Chỉ nói.
___
Không gian trong xe của Giang Hành Chỉ rất lớn, Hứa Trừng ôm Đồng Đồng ngồi ở ghế lái phụ, Ninh Nhiễm Thanh cùng Tần Hựu Sinh ngồi phía sau, mấy người ngồi trên xe mà vẫn rất rộng rãi.
Bên ngoài trời mưa to, nước mưa làm mờ kính chắn xe, Giang Hành Chỉ vẫn trầm ổn lái xe qua khu rừng núi. Tiếng sấm vang dội, mưa càng thêm nặng hạt, cây cối như muốn đổ gãy.
Đối lập với tiếng sấm rền vang bên ngoài, trong xe có vẻ yên tĩnh. Giang Hành Chỉ lái xe nên không muốn nói chuyện, Hứa Trừng ôm Đồng Đồng cũng không nói lời nào. Ninh Nhiễm Thanh dựa vào vai Tần Hựu Sinh, chợt nhớ tới Trương Tiểu Trì ở nhà ga, trong lòng nôn nóng vạn phần, liền gọi điện thoại về nhà. Người nhấc máy là Ninh Bối Bối, cô hỏi vòng vèo vài câu thì biết được trương Tiểu Trì vẫn chưa về nhà, khẩn trương gọi đến nhà ga mới biết cậu vẫn đang đợi ở đó.
Trải qua một cơn kinh hãi, Đồng Đồng úp mặt trong lòng mẹ mở miệng hỏi: “Mẹ, chú lúc nãy là ai vậy?”
“Chỉ là một người mẹ quen biết trước đây thôi.” Hứa Trừng xoa đầu Đồng Đồng: “Con phải nhớ kĩ, đó là một kẻ lừa gạt, bất luận hắn có nói gì con cũng không được tin.”
“Con biết rồi.” Đồng Đồng dùng giọng điệu non nớt đảm bảo: “Một chút Đồng Đồng cũng không tin.”
Ninh Nhiễm Thanh nhìn Hứa Trừng nói chuyện với Đồng Đồng lại cảm thấy có điểm nghi ngờ. Chẳng lẽ Cố Đông Minh thật sự mắc bệnh hoang tưởng sao?
Cô có xem qua những tin đồn của Cố Đông Minh, đó là một người đàn ông có tiền nhưng nội tâm khó đoán. Trong quá khứ, khi hai người qua lại, theo tính cách của Hứa Trừng, chắc chắn sẽ không để ai biết…
Xe tiến vào khu vực nội thành, Hứa Trừng nhìn Giang Hành Chỉ nói: “Phía trước có một khách sạn, luật sư cứ đỗ xe ở đây, tôi sẽ ở lại nơi này một đêm.”
Giang Hành Chỉ chưa bao giờ là người nhiệt tình quá mức, nhanh chóng dừng xe trước cửa khách sạn.
Hứa Trừng tháo dây an toàn, ôm lấy Đồng Đồng chuẩn bị xuống xe: “Hôm nay cảm ơn mọi người.”
Tần Hựu Sinh và Giang Hành Chỉ tự ý thức được mình không thể giúp đỡ quá nhiều, không muốn nhận lời cảm ơn này, đều im lặng không nói lời nào, chỉ có Ninh Nhiễm Thanh ló đầu ra ngoài nói: “Đừng khách sáo, chị nhớ chú ý an toàn.”
Sau khi Hứa Trừng xuống xe, chiếc xe lại chậm rãi rẽ vào đường chính, Giang Hành Chỉ trầm mặc một hồi cuối cùng cũng mở miệng: “Bây giờ đi đâu?”
Ninh Nhiễm Thanh tự trách mình mà gõ đầu mấy cái: “Có thể đưa tôi đến nhà ga ở phía Tây được không, tôi để quên đồ quan trọng ở đó.”
Tần Hựu Sinh ôn nhu nhìn Ninh Nhiễm Thanh: “Đồ quan trọng là gì vậy?”
Ninh Nhiễm Thanh: “Trương Tiểu Trì…”
Giang Hành Chỉ lạnh lùng chế nhạo: “Quả là thứ đồ quan trọng.”
Giang Hành Chỉ mở cửa sổ xe, Ninh Nhiễm Thanh lướt qua những tòa cao ốc sáng trưng, nói Tần Hựu Sinh nhắc nhở Giang Hành Chỉ tuân thủ luật giao thông dù cô thực sự rất nôn nóng.
Chưa đến nửa giờ, ô tô dừng lại trước nhà ga, Ninh Nhiễm Thanh cùng Tần Hựu Sinh xuống xe, xa xa liền nhìn thấy Trương Tiểu Trì ngồi bệt ở dưới gốc cây, phía sau là một nhân viên an ninh không cao lắm nhưng dáng người lại thẳng tắp.
Ninh Nhiễm Thanh trong lòng chua xót, đi tới trước mặt Tiểu Trì hung hăng khiển trách: “Sao cháu không về nhà trước?”
Trương Tiểu Trì ngẩng đầu, khóc thút thít hai tiếng: “Cháu sợ dì quay lại không tìm thấy cháu…”
Nhân viên an ninh phía sau Trương Tiểu Trì bắt đầu răn dạy Ninh Nhiễm Thanh: “Cô là người lớn mà lại không quan tâm đến trẻ con, không biết bỏ mặc đứa trẻ ở đây vô cùng nguy hiểm sao?”
Ninh Nhiễm Thanh lần đầu tiên bị mắng mà không phản bác, chỉ cúi đầu lặng lẽ rơi nước mắt. Tần Hựu Sinh đứng bên cạnh thấy vậy thay cô nói lời xin lỗi, đồng thời cũng cảm ơn nhân viên an ninh: “Chúng tôi nhất định sẽ chú ý, hôm nay thực sự cảm ơn anh.”
” Vợ chồng trẻ thời nay thật là…” Người đàn ông thở dài rồi rời đi.
Một lần nữa lên xe, Ninh Nhiễm Thanh cùng Trương Tiểu Trì ngồi ở đằng sau, Tần Hựu Sinh chuyển lên ghế lái phụ, chân thành nhìn Giang Hành Chỉ nói: “Hôm nay cảm ơn cậu.”
Tuy nói rằng bạn bè thân thiết không lời nào cảm ơn hết được thế nhưng vẫn nên bộc lộ chút thành ý.
“Không cần cảm ơn.” Giang Hành Chỉ khẽ thở dài một hơi, quay đầu xe, từ từ đi ra khỏi nhà ga, lại hỏi Ninh Nhiễm Thanh: “Cô muốn đi đâu?”
Ninh Nhiễm Thanh nói tên tiểu khu, sợ Giang Hành Chỉ không biết, nhắc lại tên đường mấy lần: “Thật ra chỗ đấy khá gần tòa nhà Vũ Đạt.”
Giang Hành Chỉ khẽ ừ một tiếng: “Tôi biết.”
Ninh Nhiễm Thanh nghĩ ngày hôm nay cũng nên cảm ơn Giang Hành Chỉ: “Luật sư Giang, cảm ơn anh.”
Giang Hành Chỉ mím môi, không thèm nói lại. Xe tiến vào một khu phố sầm uất, dù đã khuya nhưng xe cộ đi lại vẫn nhộn nhịp.
Bởi vì Giang Hành Chỉ là một người đi ngủ sớm, nhìn đường phố ồn ào không hài lòng thốt lên: “Mấy người này làm cái gì vậy, không muốn ngủ sao?”
Tần Hựu Sinh cười cười, nhớ lại những việc vừa xảy ra, hỏi cô đầu đuôi câu chuyện.
Ninh Nhiễm Thanh thuật lại những sự kiện chính, không chỉ nói làm sao bị cưỡng chế lên xe mà còn kể lại cuộc gặp gỡ với Hứa Trừng trên tàu hỏa.
Tần Hựu Sinh nghe xong không nhịn được mở miệng nói: “Nhiễm Thanh, lần sau không được liều lĩnh như vậy nữa, may mắn đó là Cố Đông Minh, nếu quả thật là tội phạm giết người thì sao?”
Ninh Nhiễm Thanh cúi đầu, Trương Tiểu Trì lại kéo tay cô: “Dì đừng sợ, lần sau cháu sẽ chạy nhanh hơn, gọi người tới cứu càng sớm càng tốt.”
Ninh Nhiễm Thanh xoa tóc Trương Tiểu Trì, cảm động muốn khóc: “Tiểu Trì thật tốt.”
“Vậy nên dì đừng chuyển đến sống chung với chú đó được không?” Trương Tiểu Trì nhân cơ hội thuyết phục.
Ninh Nhiễm Thanh thật không nghĩ tới Trương Tiểu Trì vẫn còn băn khoăn chuyện này, nhất thời không biết trả lời thế nào với Tiểu Trì. Tần Hựu Sinh ngồi ở phía trước nghe vậy chợt giật mình, khóe miệng mang theo nụ cười yếu ớt, khuỷu tay chống lên cửa sổ, đau đầu, xoa nhẹ trán, tự nói mình không nên tính toán với trẻ con.
Bên ngoài mưa đã ngớt, Giang Hành Chỉ lái xe xuyên qua những con đường đã lâu không được sửa chữa, mặt đường gồ ghề, nước bắn lên không ngừng.
Từ nhà ga đến tòa nhà Vũ Đạt mất nửa giờ, từ tòa nhà Vũ Đạt đến Tiểu khu Giang Hành Chỉ lái xe tốn mười phút. Ninh Nhiễm Thanh suốt đường đi đều nói chuyện với Trương Tiểu Trì, sợ cậu nhóc cứ mãi ám ảnh chuyện sống chung, cố ý đổi chủ đề. Khi đi qua tòa nhà Vũ Đạt, Ninh Nhiễm Thanh vừa chỉ vừa nói: “Cháu xem, đây là nơi dì làm việc.”
“Không phải” Trương Tiểu Trì không đồng ý: “Dì đang thực tập không phải làm việc, cùng lắm chỉ là chân chạy vặt.”
Ninh Nhiễm Thanh: “…”
“Ha ha.” Hai tiếng cười từ phía trước truyền tới, một nặng, một nhẹ.
Trương Tiểu Trì cũng có điểm tốt, những gì đã hứa cậu nhất định làm được. Tiểu Trì đảm bảo khi về nhà sẽ không nói thật với mẹ và dì Bối Bối, chỉ kể mình đi đến Hoàng Sơn, thậm chí còn miêu tả nơi đây hùng vĩ như thế nào, hiểm trở ra làm sao y như trong sách.
Ninh Bối Bối nhìn Ninh Nhiễm Thanh nói: “Nhiễm Thanh, cô thật đúng là tùy tâm sở dục.”
*Tùy tâm sở duc: Làm việc theo ý thích*
Hôm nay Ninh Nhiễm Thanh đã vô cùng mệt mỏi, không muốn cùng Ninh Bối Bối tranh cãi, đưa Tiểu Trì về phòng nghỉ. Tiểu Trì liền hỏi cô diễn xuất vừa rồi thế nào, Ninh Nhiễm Thanh thưởng cho cậu một ngón tay cái: “Lần sau dì sẽ mời cháu một bữa thịnh soạn.”

Tần Hựu Sinh cảm thấy mình phải xin phép Ninh Tuần Tuần chuyện sống chung, sáng sớm anh cùng Giang Hành Chỉ tập thể thao, từ máy chạy bộ bước xuống: “Hành Chỉ, hôm nay rảnh không?”
Hôm nay là ngày nghỉ, Ninh Tuần Tuần rất hiếm có được cơ hội nghỉ một ngày một đêm, sáng sớm sau khi Ninh Nhiễm Thanh làm bữa sáng, cô dẫn theo Tiểu Trì chạy vài vòng quanh tiểu khu. Đến vòng thứ ba, cô nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đỗ ở ven đường.
Ninh Nhiễm Thanh trong lòng nghi ngờ, tiến lên vài bước, gõ cửa sổ xe. Cửa sổ hạ xuống, đập vào mắt là gương mặt sáng rực của Tần Hựu Sinh: “Ngày hôm nay rảnh rỗi, anh tới thăm chị em một chút.”
Mặt khác, ngồi bên cạnh anh là Giang Hành Chỉ.
Tần Hựu Sinh mười tuổi đã ra nước ngoài sống, thoạt nhìn, Giang Hành Chỉ nói anh giống như người Trung Quốc chính gốc, nhưng lễ tiết Trung Hoa anh lại không hiểu rõ, vì vậy mới dẫn theo Giang Hành Chỉ làm cố vẫn.
Khi mua quà ra mắt, Giang Hành Chỉ cho anh ý kiến: “Không biết thành phố A phong tục thế nào chứ ở quê mình, người đàn ông ra mắt nhà gái nhất định không thể thiếu lễ vật, thuốc lá Trung Hoa, rượu Mao Đài, cộng thêm một cái chân giò hun khói.”
Bởi vì nhà chị của Ninh Nhiễm Thanh không có đàn ông nên không cần thuốc lá, anh đổi sang thuốc bổ và mỹ phẩm cao cấp. Giang Hành Chỉ nói chân giò hun khói là lễ vật không thể thiếu, vừa vặn gia đình anh có chân giò hun khói Tây Ban Nha, liền quay về lấy.
Cửa xe mở ra, Ninh Nhiễm Thanh thấy Tần Hựu Sinh cẩn thận bê lễ vật từ cốp xe, nhanh chân tiến lên kéo anh lại: “Anh làm gì vậy?”
“Đừng lo lắng, chỉ là thăm hỏi mà thôi.”
Ninh Nhiễm Thanh có thể không lo lắng sao, quay đầu nhìn Giang Hành Chỉ, lạnh nhạt dựa vào thân xe.Trương Tiểu Trì rất thông minh, hiểu rõ tình hình xong không nói hai lời chạy thẳng vào nhà, thở hồng hộc chạy đến trước mặt Ninh Tuần Tuần: “Mẹ, không xong rồi, bạn trai của dì tới rồi.”
Vừa rời giường còn đang mặc áo ngủ, Ninh Bối Bối đi ra nghe thấy Trương Tiểu Trì nói, thấp giọng mắng: “Rốt cuộc muốn làm cái gì đây.” rồi chạy nhanh về phòng thay quần áo.

Bên này, Ninh Nhiễm Thanh nhắm mắt đưa Tần Hựu Sinh và Giang Hành Chỉ vào nhà.
Tần Hựu Sinh quả thật đã tới nhà của Ninh Tuần Tuần rất nhiều lần, tới đưa đồ ăn khuya hơn mười lần, nhưng đây là lần đầu tiên chính thức bước chân vào.
Chuông cửa vang lên, mỗi người tim đều đập nhanh hơn vài nhịp.
Ninh Tuần Tuần cười híp mắt từ phong bếp đi ra đón khách, nhìn thấy Giang Hành Chỉ, chị hơi sửng sốt một chút: “Tiểu Giang.”
Giang Hành Chỉ: “Chị Ninh.”
Tần Hựu Sinh có chút nghi ngờ hỏi: “Hành Chỉ, hai người quen nhau sao? “
Giang Hành Chỉ hạ khóe miệng, đáy mắt ẩn chứa nụ cười: “Mình biết chú Ninh, cũng biết Ninh Nhiễm Thanh là con của chú ấy.”
Giang Hành Chỉ nói vậy là ngụ ý anh và Ninh Nhiễm Thanh đã gặp mặt khi còn bé, chỉ là anh vẫn nhớ còn cô thì đã quên mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui