Ninh Nhiễm Thanh thật sự cảm thấy cô gái trong tivi rất quen mặt nhưng nhất thời lại không thể nhớ ra đã gặp cô ấy ở đâu. Clip được người đi đường này quay hơi mờ nhưng vẫn có thể nhìn ra cô gái bên trong mặc một chiếc váy rộng màu vàng kem, gương mặt thanh tú…
“À, em nhớ ra rồi. Có phải là người phụ nữ mang bầu lần trước cùng mẹ chồng đến cửa hàng mua quần áo không?” Ninh Nhiễm Thanh nhìn về phía Ninh Tuần Tuần. Ninh Tuần Tuần trả lời mơ hồ nước đôi: “Đúng là có hơi giống! Nhưng chắc không phải cùng một người đâu, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.”
“Bất luận thế nào thì người đàn ông này cũng thật đáng ghét, lại đi đánh bà bầu chứ.” Ninh Nhiễm Thanh “hừ” một tiếng.
Bỗng nhiên Ninh Tuần Tuần nói: “Thanh Thanh! Em có cậu bạn trai nào có quan hệ tốt không. Giờ em tốt nghiệp rồi, có thể phát triển tình cảm.”
Cô làm gì có cậu bạn trai nào có quan hệ tốt chứ. Ninh Nhiễm Thanh vờ như không nghe thấy, tiếp tục dùng máy sấy tóc sấy khô đầu. Tiếng máy chạy ù ù khiến tâm trạng con người cũng trở nên bức bối.
“Nghiêm túc hẹn hò với một người đi, đừng có như chị.” Ninh Tuần Tuần nhỏ giọng, nhẹ đến nỗi như đang nói với chính mình vậy.
Ninh Nhiễm Thanh tắt máy sấy tóc. Cả phòng khách rơi vào trạng thái yên lặng đột ngột. Cô lấy chiếc khăn mặt vắt trên cổ lau qua loa mái tóc, một lúc sau mới mở lời, cười híp mắt tiến lại gần, ngữ khí như đang thương lượng: “Chị! Hay là chúng ta cùng tham gia mấy chương trình xem mặt đi.”
Ninh Tuần Tuần khó chịu lườm cô một cái.
Ninh Nhiễm Thanh ngồi dịch đến bên cạnh Ninh Tuần Tuần, cô ôm chặt lấy eo chị như lúc nhỏ, nói: “Chị à! Con người cả cuộc đời rồi cũng phải đen đủi mấy lần, chị đừng quá đau buồn. Trong lòng em chị luôn là người phụ nữ tốt nhất. Không một người đàn ông nào xứng với chị cả. Bây giờ em chỉ muốn sống cùng với chị thôi.”
Ninh Tuần Tuần cúi đầu xuống nhìn vào đôi mắt Ninh Nhiễm Thanh. Đôi mắt là bộ phận giống nhau nhất của hai chị em. Bởi vì tuổi tác, khóe mắt Ninh Tuần Tuần đã có thêm nhiều nếp nhăn, lúc mỉm cười ngược lại lại dịu dàng thêm một chút. Cô xoa xoa đầu em gái: “Bất luận thế nào, phụ nữ rồi cũng phải có bến đỗ cho mình.”
Ninh Nhiễm Thanh vùi đầu vào lòng Ninh Tuần Tuần: “Em không lấy chồng đâu! Em tốt như vậy, lấy ai cũng sẽ thiệt thòi.”
Ninh Tuần Tuần: “…”
Ninh Nhiễm Thanh bỏ chiếc gối ôm trong tay xuống: “Em buồn ngủ rồi, chúc chị ngủ ngon!”
Bởi vì ngày mai Trung Chính sẽ chuyển đến tòa nhà Vũ Đạt, buổi tối Ninh Nhiễm Thanh hơi khó ngủ. Tắt điều hòa thì thấy nóng, bật điều hòa thì thấy lạnh, đắp chăn thì thấy bí, đá chăn ra lại không thấy có cảm giác an toàn…
Cô là một người có quá nhiều vấn đề, luôn không được sống một cách thoải mái dễ chịu.
Còn về việc lấy chồng, suy nghĩ thật sự của Ninh Nhiễm Thanh là: Loại con gái như cô, làm gì có người đàn ông nào chịu sống với cô cả đời chứ!
***
Trung Chính và Vạn Phong sát nhập đổi tên thành văn phòng luật sư Vạn Chính. Khi nghi thức chuyển nơi làm việc mới kết thúc, họ tổ chức tiệc liên hoan ở khách sạn Quân Các gần đó.
Còn Ninh Nhiễm Thanh cuối cũng có bàn làm việc và máy tính được phân riêng mình.
Trước đây khi còn ở văn phòng luật sư cũ, bàn làm việc của cô đều là mượn của đồng nghiệp. Trong văn phòng mỗi ngày có rất nhiều đồng nghiệp làm việc ở bên ngoài. Tuần trước, hầu như người nào đi ra ngoài làm việc là cô lại mượn bàn của người đó. Vì việc này cũng coi như hỗ trợ lẫn nhau, quan hệ của cô và một số đồng nghiệp tự nhiên trở nên thân thiết hơn.
Ít ra cũng không giống như hồi còn học đại học. Buổi trưa đến căng-tin ăn cơm, đều ngồi một mình một bàn. Ngoại trừ quãng thời gian hẹn hò với Tần Hựu Sinh là cô cùng Tần Hựu Sinh đến căng-tin của giảng viên ăn vài món.
Lúc đó cô đã nghe thấy một câu nói sau lưng mình thế này: “Cái cô Ninh Nhiễm Thanh đó, lúc mới chơi thì còn tạm được, vì cô ta xinh đẹp, ai cũng sẽ nhường cô ta. Nhưng lâu rồi thì ai chịu nổi cô ta chứ, có phải khắp nơi ai ai cũng là mẹ cô ta đâu.”
Cô rõ ràng là không còn mẹ nữa, được chưa! Lúc nghe thấy câu này, cô tức đến nỗi định xông ra xé rách mồm của nữ sinh đó. Lúc cô đang phát điên chuẩn bị phát tiết thì bị Tần Hựu Sinh bắt ép quay về.
Sau đó còn có người nói Tần Hựu Sinh hẹn hò với cô là một chuyện vô cùng hèn hạ.
Cô nằng nặc hỏi Tần Hựu Sinh có cảm giác ấy hay không, lúc đó Tần Hựu Sinh đã trả lời rằng: “Yên tâm đi! Có thể thích được em, bản thân anh cũng tồn tại rất nhiều vấn đề.”
***
Ninh Nhiễm Thanh cười khẩy một tiếng, lấy điện thoại ra, tự sướng một bức ảnh với nền là bàn làm việc mới của văn phòng. Sau đó cô lần lượt đăng lên Renren, Weibo, Tencent*…
*Các trang mạng xã hội của Trung Quốc
Bàn làm việc của cô đối diện với bàn của Vương Trân, sau ghế là cửa sổ sát đất, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy bầu trời trong vắt, cúi xuống là cả một trung tâm tài chính của thành phố A. Lúc này ngồi trong tòa nhà mới, Ninh Nhiễm Thanh luôn cảm thấy không tồi. Nếu văn phòng luật sư Dịch Hòa không nằm ở đây, thì còn tốt hơn nữa.
Trên thực tế là tòa nhà hành chính Vũ Đạt cao 88 tầng thì văn phòng luật sư Dịch Hòa đã chiếm trọn sáu tầng.
Bữa tiệc liên hoan buổi tối là một bữa buffet nửa Tây nửa Tàu, có bít tết cũng có cả mì vằn thắn. Lúc ăn tối mọi người nói cười rôm rả. Tài ăn nói của các luật sư đều rất khá, lại chẳng thiếu đề tài để nói chuyện. Một câu chuyện bất kỳ về một đương sự nào đó đều có thể kể được một đống chuyện tầm phào xung quanh.
Thế nên tất cả các nhân viên của hai văn phòng, cho dù trước đây quan hệ cũng không gần gũi cho lắm, chỉ một bữa cơm đã như người một nhà. Giống như Vương Trân đã nói, họ đâu phải thành viên hợp danh. Chỉ cần hoàn cảnh làm việc thoải mái và mỗi tháng đều nhận được tiền lương là được rồi. Còn về những chuyện khác, suy nghĩ nhiều mà làm gì.
Sau khi bữa tiệc liên hoan kết thúc là buổi tụ họp riêng của những thành viên hợp danh. Nghe nói còn có tắm hơi, mát-xa, cờ bạc,… Nội dung vô cùng phong phú.
Chu Yến cũng là một thành viên hợp danh của công ty Vạn Chính mới thành lập, cũng là một trong số không nhiều thành viên hợp danh nữ. Nhưng bữa tiệc liên hoan vừa kết thúc thì cô ấy đã về nhà, giống hệt như thái độ đi làm của mình, chuẩn xác về giờ giấc.
***
Ninh Nhiễm Thanh trở về cùng Vương Trân. Vì Vương Trân để quên bản phôtô báo cáo kết thúc điều tra án, nên cô lại phải cùng cô ấy quay về văn phòng lần nữa.
Tám giờ tối, cả thành phố bắt đầu bước vào cuộc sống về đêm. Đèn quảng cáo của các tòa nhà cao tầng, đèn đường, đèn chiếu của đài truyền hình… dần dần đều sáng lên. Lúc Vương Trân đang phôtô tài liệu, Ninh Nhiễm Thanh ngồi vào ghế của mình xem những bình luận bên dưới tấm ảnh của cô.
Sau khi lên đại học, những trang mạng như Renren, “Haoyou”, mỗi trang cô đều đăng ký một nick. Nhưng mấy năm nay, cô chẳng lên đăng một status nào, bức ảnh hôm nay là cái đầu tiên.
Bên dưới có bình luận rất nhanh, đều là của mấy bạn học hồi cấp ba để lại. Họ hỏi cô có phải đã đi làm rồi không. Cô trả lời hai người bạn trong đầu còn chút ấn tượng.
Vương Trân làm xong tài liệu, Ninh Nhiễm Thanh đứng dậy cùng cô ấy ra ngoài khóa cửa, sau đó bước ra phía thang máy.
Trong lúc đợi thang máy, bỗng nhiên Vương Trân hỏi cô: “Cậu cảm thấy luật sư Chu thế nào?”
“Rất tốt mà, chuyên nghiệp, vững kiến thức, đối xử với cấp dưới lại tốt.” Ninh Nhiễm Thanh vừa trả lời vừa nhìn số nhấp nháy trên thang máy.
“Nhưng có phải hơi bị cứng nhắc không, không thích giao tiếp, hành xử, giải quyết công việc cũng không được linh hoạt.”
Ninh Nhiễm Thanh suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Vương Trân thở dài nói: “Chúng ta làm trợ lý là muốn học được những kiến thức chuyên ngành và kỹ năng biện hộ từ luật sư hướng dẫn của mình, quan trọng hơn là muốn học hỏi kỹ năng giao tiếp của họ.”
Ninh Nhiễm Thanh chớp chớp mắt, hơi mỉm cười.
“Nhưng dù sao luật sư Chu cũng được coi là luật sư tốt nhất trong văn phòng của chúng ta rồi, dù gì cũng tốt hơn nhiều những luật sư ra tòa còn không chịu đem theo trợ lý của mình.” Giọng nói của Vương Trân dần có chút hờ hững.
Ninh Nhiễm Thanh bất ngờ vì sự mất hồn bất ngờ của Vương Trân, quay đầu lại nhìn cô.
Vương Trân bĩu môi: “Mình đi theo luật sư Hồng đã một năm rồi, cũng chưa từng được ra tòa cùng chú ấy.”
Cũng thật khó tưởng tượng, trước đây Ninh Nhiễm Thanh đã từng nghe kể về kinh nghiệm của mấy anh chị khóa trước. Có một số luật sư vì không muốn trợ lý của mình học được những kinh nghiệm quan trọng nhất khi ra tòa, nên mỗi lần ra tòa đều cố tình không để trợ lý của mình tham gia.
“Có được đổi luật sư hướng dẫn không?” Ninh Nhiễm Thanh hỏi nhỏ Vương Trân.
Vương Trân buông tay nói: “Bây giờ hầu như những luật sư nổi tiếng đều không nhận hướng dẫn nữa rồi. Nhưng mình nghe nói luật sư Tần đã nhận một sinh viên nữ. Nhưng mà điều kiện cô ấy rất tốt. Nghe nói là tốt nghiệp thạc sỹ từ một học viện pháp lý nổi tiếng ở một nước nào đó. Hơn nữa lại trắng trẻo xinh đẹp. Lần này Dịch Hòa chỉ nhận hai sinh viên thực tập. Luật sư Tần có thể hướng dẫn được một con rùa biển*, nghe đâu còn là một vị viện trưởng đích thân tạo quan hệ.”
*Chỉ những người đi du học trở về
Ninh Nhiễm Thanh bỗng cảm thấy lồng ngực tưng tức, sau đó cô đưa tay ra vỗ vỗ vài cái an ủi bản thân.
Quãng thời gian cô và Tần Hựu Sinh còn yêu nhau, cô chưa bao giờ nghĩ đến những chuyện xa xôi là sẽ kết hôn với anh ấy hay đại loại thế, nhưng chắc chắn cô đã từng nghĩ sau khi mình tốt nghiệp sẽ phải trở thành học sinh thực tập do đích thân Tần Hựu Sinh hướng dẫn.
Cô đã mong ngóng vị trí này. Bây giờ bị một người phụ nữ khác cướp đi mất, trong lòng đương nhiên sẽ không được thoải mái.
Đúng vào lúc đó, cửa thang máy bật mở. Lúc Vương Trân vỗ vào lưng cô một cái, sau đó kéo tay cô định bước vào, cô ngước mắt lên thì nhìn thấy hai người đàn ông.
Một người cô thân thuộc.
Một người cô hơi thân một chút.
Nhưng cả hai người đều có một điểm chung, đều là người cô không muốn gặp.
Đúng là trùng hợp!
Đáng tiếc là con người sống trên đời luôn phải làm rất nhiều việc miễn cưỡng với bản thân, ví dụ như nói những lời không muốn nói, gặp những người không thích gặp.
***
Hai người đàn ông đứng trong đó, một người thong thả lịch sự, một người sâu sắc nội hàm. Sau khi Ninh Nhiễm Thanh bước vào, lập tức quay đầu sang hướng khác.
“Chào luật sư Giang! Chào luật sư Tần!” Vương Trân vội vàng chào hỏi hai vị “đại thần” này, ngữ khí có chút phấn khích, sau khi chào hỏi xong cô vội vàng lén vỗ vỗ Ninh Nhiễm Thanh đứng bên, ý muốn nói cô mau lấy lòng đi.
Ninh Nhiễm Thanh luôn cảm thấy Vương Trân là một người xứng đáng để kết làm bạn thân. Thật sự là chuyện gì cũng kéo cô theo, đến lấy lòng cũng không quên nhắc cô cùng làm.
Nhưng cô thật sự không có cách nào hợp tác với Vương Trân. Đúng lúc đó điện thoại trên tay cô báo có tin nhắn mới. Cô lấy điện thoại lên xem. Chỉ một tin nhắn thôi cũng có thể đọc đi đọc lại nhiều lần, sau đó mới hồi âm lại.
“Chúng em đều là trợ lý của văn phòng luật sư Vạn Chính hôm nay mới chuyển đến đây.” Vương Trân bắt đầu tìm chủ đề. Trước khi vào làm trong văn phòng luật cô ấy đã lăn lộn ngoài đời hai năm. Tuy không thể nói là quá lanh lợi sành sỏi, nhưng khả năng ứng biến, quan sát sắc thái biểu cảm của người khác thì vẫn rất khá. Nhìn thấy Tần Hựu Sinh gương mặt tươi tỉnh, giọng nói thoải mái nhẹ nhàng, cô ấy biết lúc này nói chuyện giao lưu với họ hoàn toàn không sai.
“Chào hai em!” Trên môi Tần Hựu Sinh còn vương một nụ cười nhạt, còn Giang Hành Chỉ bên cạnh anh thì biểu cảm lại hờ hững, có vẻ như không mấy quan tâm.
Bên ngoài đồn đại đã lâu, luật sư Tần và luật sư Giang, một người “khẩu Phật tâm xà”, một kẻ tính tình quái gở.
“Luật sư Tần và luật sư Giang vừa mới tan sở sao ạ?” Vương Trân tiếp tục hỏi.
“Tôi và Hành Chỉ có một số việc phải ở lại hơi muộn một chút.” Tần Hựu Sinh nói chuyện luôn nở nụ cười trên môi, sau đó tầm mắt dịch chuyển đến sau gáy của người nào đó, dường như đang nghĩ rốt cuộc khi nào cô ấy mới chịu quay đầu lại.
“Ồ, em và Nhiễm Thanh đều vô cùng ngưỡng mộ các anh, biết được cùng các anh làm việc trong một tòa nhà đều vô cùng vui sướng, bọn em nghĩ khi nào có cơ hội nhất định phải xin chữ ký hai anh, không ngờ ngày đầu tiên đi làm đã gặp bọn anh rồi.” Ngữ khí và thần sắc của Vương Trân đều phấn khích như được gặp một thần tượng lớn vậy, sau đó cô ấy rút từ trong túi ra một cuốn sổ, nhờ ký tên thật.
Còn Ninh Nhiễm Thanh thì chỉ hận mình không thể biến mất trong cái thang máy này.
Thật ra trước đó hai ngày cô đã nghĩ kỹ làm thế nào để ứng phó với tình huống chạm mặt Tần Hựu Sinh. Hai người cùng làm việc trong một tòa nhà, lại làm cùng ngành, chạm mặt là điều không thể tránh khỏi.
Cô đã tự nói với bản thân, lúc gặp Tần Hựu Sinh, không được giả vờ nhiệt tình, cũng không được quá lạnh lùng, càng không được õng a õng ẹo như bây giờ…
Chỉ có điều cô thể hiện luôn không được tử tế như khi tưởng tượng.
***
Vương Trân thật sự đã xin được hai chữ ký của Tần Hựu Sinh và Giang Hành Chỉ. Nhất là lúc tay Giang Hành Chỉ đó ký tên, còn khẽ cười thầm. Điều cười không mạnh không nhẹ đó lọt vào tai Ninh Nhiễm Thanh, cô liền cảm thấy như một sự mỉa mai.
Lúc từ tòa nhà bước ra đợi xe buýt, Vương Trân cầm tờ giấy lên ngắm hai chữ ký, thuyết giáo Ninh Nhiễm Thanh: “Nhiễm Thanh! Giới luật sư là một vòng danh lợi. Giang Hành Chỉ và Tần Hựu Sinh chính là hai người nổi tiếng trong ngành chúng ta. Những con tép bé nhỏ như chúng ta nếu muốn được nở mày nở mặt thì bây giờ phải học cách tâng bốc những vị “đại thần” như họ”.
Ninh Nhiễm Thanh thích nhất là cái tính thẳng tuột của Vương Trân, hơi mỉm cười, nắm lấy bàn tay của Vương Trân: “Vậy sau này cậu dạy mình nhiều một chút.”
“Vậy thì cậu phải đóng học phí đấy.” Vương Trân cười tít, lại cầm hai chữ ký lên ngắm nhìn tỉ mỉ, tấm tắc khen ngợi: “Người nổi tiếng đúng là người nổi tiếng, viết chữ cũng đẹp như vậy. Nhưng nét viết láu của luật sư Giang đúng là khó nhìn thật. Nếu không phải biết là đích thân anh ấy ký, mình thật sự cũng không nhận ra. Vẫn là chữ của luật sư Tần đẹp hơn, đúng là kiểu chữ mà mình thích… Nhưng nét chữ này sao nhìn quen vậy nhỉ…”
Vương Trân nói xong, mới giật mình nhớ ra. Đôi mắt to tròn nhìn Ninh Nhiễm Thanh từ trên xuống dưới: “Nét chữ trên này và nét chữ trên tập tài liệu lần trước cậu đưa cho mình học… rất giống nhau!”
Ninh Nhiễm Thanh: “Vậy mà cậu cũng nhìn ra được!”
“Không giấu gì cậu, trước đây mình đã từng muốn học làm chuyên gia giám định chữ ký đấy.”
***
Hôm nay Tần Hựu Sinh đi nhờ xe của Giang Hành Chỉ về. Lên xe rồi, cả người anh như trầm tĩnh hẳn, những ngón tay thon dài chống lên thái dương xoay từng vòng từng vòng. Đầu óc anh rất hỗn loạn, lúc thì bắt đầu sắp xếp vụ tranh chấp hợp đồng kiến trúc mới nhận gần đây, chốc lại nhớ đến gương mặt của Ninh Nhiễm Thanh.
“Nếu cậu không nói, mình sẽ cho rằng cậu vẫn còn lưu luyến cô bạn gái cũ đấy.” Giang Hành Chỉ đang lái xe bỗng nhiên mở lời.
Tần Hựu Sinh hơi gượng cười: “Lưu luyến tình cũ mất mặt lắm sao?”
Lưu luyến tình cũ có mất mặt hay không, hoàn toàn quyết định bởi phẩm chất cô bạn gái trước đây thế nào.
“Mình không có ý đó.” Giang Hành Chỉ gương mặt không chút thay đổi, vẫn chăm chú nhìn về phía trước, ánh mắt long lanh.
Tay phải Tần Hựu Sinh chống lên cửa xe đỡ lấy đầu, khẽ thở dài.
Anh và cô quen nhau ở Lệ Giang, dọc đường đã cùng kết bạn du lịch. Quãng thời gian đó, Tần Hựu Sinh chỉ cảm thấy mình như uống phải một chai hoa tửu của Vân Nam, bắt đầu choáng váng quay cuồng, tinh thần bất định.
Đó là những nhịp điệu khi tình yêu bước đến. Anh biết rất rõ, những tháng ngày đó, trước mặt cô anh chỉ như một cậu bé lớn tuổi. Bàn tay cô dịu dàng, ánh mắt trong sáng, giọng nói ngọt ngào.
Chỉ một ánh mắt vô tình của cô cũng kích thích mạnh mẽ hooc-mon trong người anh, một câu nói cũng khiến anh có ảo giác được tình yêu chiều chuộng nũng nịu. Một lần nắm tay càng khiến sóng lòng trong anh cuộn trào không dứt… Lúc đó anh cảm thấy bản thân mình đã toi đời rồi, chắc chắn là anh sẽ đặt cược cả bản thân vào chuyện tình đó.
Nhưng cuộc đời luôn luôn tàn nhẫn hơn người ta tưởng tượng hàng trăm lần. Được biết cô cũng sống ở thành phố A, anh rất vui mừng. Nhưng niềm vui sướng của anh cũng rất nhanh chóng trở thành bi thương.
Cô vẫn còn là một học sinh đại học, hơn nữa lại còn là sinh viên năm thứ ba của đại học Luật thành phố A.
“Năm ngoái thầy Cao mổ phải nhập viện. Mình hứa giúp thầy ấy dạy một học kỳ môn Pháp luật kinh tế quốc tế. Lúc đó thì hay rồi, cô ấy chính thức trở thành học sinh của mình.”
“Sau đó cậu vẫn lựa chọn tiếp tục ở bên cô ấy?” Giang Hành Chỉ hỏi với ngữ điệu chế giễu.
Tần Hựu Sinh nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, sau đó ngả đầu ra sau. Một người luôn vì một người khác mà vứt bỏ những nguyên tắc của mình, giống như trước đây anh đã nghĩ, gặp phải Ninh Nhiễm Thanh anh thật sự “lỗ nặng” rồi.
Chuyện tình thầy trò không phải là thứ anh muốn, nhưng Ninh Nhiễm Thanh lại là người anh cần. Một chuyện tình đầy mâu thuẫn đã bắt đầu như vậy.
“Vậy thì sức hấp dẫn của cô ấy cũng lớn đấy chứ.” Giang Hành Chỉ không nhịn được cười. “Sao lại chia tay vậy?”
“Năm ngoái trong kỳ thi cuối kỳ, mình đánh trượt cô ấy.” Tần Hựu Sinh nói xong, khóe môi cũng không nhịn được mà cong lên. Là một người trong cuộc, anh cũng cảm thấy lý do chia tay này rất buồn cười: “Môn Pháp luật kinh tế quốc tế của cô ấy năm ngoái phải treo môn, đợi thi lại.”
“Hả?” Giang Hành Chỉ kinh ngạc: “Cậu không đến mức phải làm vậy chứ?”
Tần Hựu Sinh kéo cửa xe, nhìn ra ngoài: “Cậu không hiểu đâu.”