Muốn người khác đánh bạn là một việc, bị đánh thật lại là một việc khác.
Sau khi chắc chắn rằng mình đã bị đánh, Ninh Nhiễm Thanh đứng thẳng dậy, cầm tách trà trên bàn tạt thẳng vào mặt người phụ nữ, dòng trà sữa nóng hổi lập tức lăn xuống gò má người phụ nữ cao gầy.
Để ngăn ngừa việc tách trà của Liêu Sơ Thu bị bọn họ cướp mất, cô lại cầm lấy tạt cô ta thêm một cốc nữa.
Liêu Sơ Thu uống trà xanh. Người phụ nữ sau khi bị hắt nước, những lá trà màu xanh nhạt dính chặt trên cổ, trên mũi, trên miệng cô ta.
“Chúng ta đi thôi!” Ninh Nhiễm Thanh nói với Liêu Sơ Thu. Cô đang định đứng dậy thì thấy da đầu tê tê. Người phụ nữ đã túm lấy tóc cô dí đầu cô xuống mặt bàn, sau đó cầm lấy chiếc bánh gatô người phục vụ tặng miễn phí trát lên mặt cô.
Ninh Nhiễm Thanh thật sự kinh hoàng, kêu lên hai tiếng rồi đưa tay ra bóp chặt mũi người phụ nữ.
Cảnh tượng bỗng chốc trở nên hỗn loạn, người phụ nữ đẻ thuê định lên giữ người phụ nữ kia lại, Liêu Sơ Thu thì chạy đến giữ cô lại, nhưng đều vô ích. Cuối cùng Liêu Sơ Thu đành phải chạy ra ngoài gọi bảo vệ vào.
Phụ nữ đánh nhau không bao giờ nói đến chiêu thức. Hồi bé, Ninh Nhiễm Thanh vô số lần đánh nhau với Ninh Bối Bối, cô chưa lần nào thua cuộc. Thế mà bây giờ đầu tóc cô bị túm, bị cấu, bị véo, bị giữ, bị đá… Đủ lại tuyệt chiêu thay nhau lâm trận. Khi hai người còn đang định chuyển sang móc chân thì đã bị các nhân viên bảo vệ kịp thời chạy đến tách hai người ra.
Ninh Nhiễm Thanh xoa xoa cánh tay bầm tím, dáng vẻ vẫn kiêu ngạo như thế, đanh đá nhìn chằm chằm vào miệng người phụ nữ, chỉ có điều vì quá tức giận nên nói năng không được lưu loát: “Cô… Cô…”
Ở đây người sợ xảy ra chuyện nhất là người phụ nữ đẻ thuê, cô ta nhỏ giọng nói: “Xin lỗi!”
“Nếu xin lỗi có tác dụng, cần luật sư làm gì!” Ninh Nhiễm Thanh hét xong cảm thấy mồm đau nhói. Vừa rồi bị đánh, các cơ mặt bị kéo căng ra, giờ đau dữ dội.
“Mày cứ thử vênh váo với tao lần nữa xem.” Người phụ nữ lại bắt đầu ra vẻ ta đây. Ninh Nhiễm Thanh lúc trước bị bứt tóc, thật sự có chút sợ hãi, theo bản năng lùi lại phía sau một bước.
Quả nhiên về chuyện đánh nhau, cô cũng chỉ là con ếch ngồi đáy giếng, cô cũng chỉ đánh thắng được Ninh Bối Bối mà thôi.
Cuối cùng sau khi bảo vệ đưa người phụ nữ đó đi, người phụ nữ đẻ thuê lo sợ căng thẳng, sau lại nói thêm câu xin lỗi rồi mới rời đi.
***
Ninh Nhiễm Thanh lúc này da đầu đau, mặt đau, tay cũng đau. Vừa rồi người phụ nữ phết gatô lên mặt cô, bây giờ cô thật sự cảm thấy cả khuôn mặt mình đều nhầy nhầy, dính nhơm nhớp, ướt át vô cùng.
Rất ghê, cũng rất xấu hổ.
Bỗng nhiên Ninh Nhiễm Thanh cảm thấy muốn khóc, nhưng lại không có mặt mũi nào khóc lóc trước mặt Liêu Sơ Thu và bảo vệ.
Cho đến tận khi Liêu Sơ Thu dịu giọng hỏi cô: “Luật sư Tiểu Ninh, cô không sao chứ?”
Ninh Nhiễm Thanh nghĩ đến người phụ nữ đó cũng bị mình cào chảy máu, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn một chút, chớp chớp mắt để những giọt nước mắt đọng trong khóe mắt chảy vào trong, sau đó ngẩng đầu hỏi Liêu Sơ Thu: “Vừa rồi tôi có lợi hại không?”
Liêu Sơ Thu: “…”
***
Liêu Sơ Thu muốn đưa cô đến bệnh viện, bây giờ Ninh Nhiễm Thanh hoàn toàn không muốn bước ra khỏi căn phòng này: “Chị đi trước đi! Tôi bảo người đến.”
“Luật sư Tiểu Ninh vì chuyện của tôi mới bị đánh, sao tôi có thể bỏ đi được, đợi lát nữa tôi đưa cô tới bệnh viện.” Liêu Sơ Thu nhìn cô nói, có chút bị dáng vẻ hiện giờ của cô dọa đông cứng.
Ninh Nhiễm Thanh không thích chữ “bị” trong từ “bị đánh” chút nào, đưa tay ra xoa xoa khuôn mặt nhớp nháp của mình: “Tôi không sao thật mà. Lát nữa tôi sẽ bảo bạn đến đón mình. Chị cứ đi trước đi. Còn nữa, ngày mai chị và chồng chị thương lượng chuyện ly hôn, có thể… yêu cầu đổi người…” Giọng Ninh Nhiễm Thanh càng lúc càng nhẹ đi, trong lòng cũng bắt đầu thầm tự trách mình. Cô là một luật sư sao có thể đánh nhau với người ta cơ chứ? Điều này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của mình trong lòng khách hàng. Khách hàng thuê một luật sư đến để đàm phán, đâu phải là thuê vệ sỹ đến đánh nhau với người ta.
“Lẽ nào luật sư Tiểu Ninh không thể đến sao?” Liêu Sơ Thu còn có thói quen dùng khăn tay, cô đưa một chiếc khăn tay cho Ninh Nhiễm Thanh, để cô lau mặt.
“Không phải, tôi sợ chị sẽ cảm thấy tôi hơi nông nổi…” Lúc Ninh Nhiễm Thanh đón lấy chiếc khăn tay, khóe mắt bỗng dưng ửng đỏ. Vì không muốn Liêu Sơ Thu nhìn thấy, cô cúi đầu xuống rất thấp.
“Sao lại thế được, tôi cảm thấy cô rất tốt mà.” Liêu Sơ Thu ngồi xuống bên cạnh cô. “Tôi ở với cô, đợi bạn cô đến.”
“Thật sự không cần đâu…” Ninh Nhiễm Thanh không biết thể hiện cảm xúc phẫn nộ và xấu hổ của mình thế nào. “Chị cứ đi trước được không. Ngày mai chị báo cho tôi thời gian và địa điểm, tôi sẽ tới. Còn nữa, chị ở lại với tôi thế này… Tôi chỉ cảm thấy rất mất mặt…”
“Được, vậy tôi đi trước.” Liêu Sơ Thu đành phải đồng ý.
Sau khi Liêu Sơ Thu đi rồi, Ninh Nhiễm Thanh đóng cửa phòng lại, lấy gương ra bắt đầu lau những vết bánh trên mặt. Cô xoay gương, nhìn vào cô gái đáng thương trong đó. Đầu tóc thì rối bù, phần mái bị một miếng bơ dính vào trán. Má trái còn bị xước, mơ hồ còn nhìn thấy dấu ngón tay hồng hồng in trên má. Người phụ nữ đó chỉ một cái tát đã khiến cô ra nông nỗi này, coi như cô ta lợi hại!
Ninh Nhiễm Thanh há mồm ra: “A…” Đau quá!
***
Tần Hựu Sinh và Chu Yến có quen biết nhau. Với tư cách là luật sự, họ cũng đã từng phân cao thấp trên pháp đình, nhưng ngoài đời họ lại là những người bạn thân thiết. Thế nên lần trước anh nhờ Chu Yến giúp mình hướng dẫn Nhiễm Thanh, cô đã rất thoải mái đồng ý.
Tan làm, Tần Hựu Sinh đến văn phòng Chu Yến một chuyến, hàn huyên một lúc.
Chu Yến cười tít mắt hỏi anh: “Luật sư Tần đến đây còn có mục đích khác phải không?”
Tần Hựu Sinh cũng mỉm cười, đặt tách trà trong tay xuống: “Cô ấy đâu rồi?”
“Quả nhiên là lên chỗ tôi tìm người.” Chu Yến đứng dậy khỏi chỗ ngồi, thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm: “Em ấy vừa tan sớm rồi. Đi gặp một vị khách hàng, nghe nói là gặp nhau ở quán trà Tây Ngữ.”
“Thực tập biểu hiện tốt chứ?”
“Cũng chịu khó lắm, rất tích cực trong học hỏi. Nhưng mà suy nghĩ có phần hơi đơn giản, còn cần cọ xát nhiều.” Chu Yến nhận xét đúng trọng tâm.
“Cũng coi như có tiến bộ.” Tần Hựu Sinh gật gật đầu, đứng dậy bắt tay với Chu Yến: “Vậy tôi xin phép về trước. Lần sau tôi sẽ mời luật sư Chu ăn cơm, để cảm ơn cô.”
“Anh khách khí rồi!”
***
Lúc Ninh Nhiễm Thanh từ trong phòng bước ra định đi vào nhà vệ sinh, thì điện thoại rung, là Tần Hựu Sinh gọi tới.
Trong phòng về cơ bản cô đã lau sạch sẽ mặt mũi mình rồi, nhưng vết sưng bên má trái và những vết bẩn của bánh gatô dính vào cổ áo vẫn chưa lau sạch được.
Cô ấn nút nghe máy, giọng nói thân thuộc của Tần Hựu Sinh truyền tới: “Nhiễm Thanh! Mọi chuyện bàn bạc thế nào rồi, tối nay chúng ta cùng đi ăn cơm nhé…”
Ninh Nhiễm Thanh nhếch miệng, không cẩn thận chạm vào vết thương. Cảm giác uất ức vì bị ăn một cái tát như dòng nước lũ xả van, trào dâng tới tận tim cô. Một tay cô ôm má, một tay cầm di động, không kìm được nước mắt rơi xuống.
Nếu trước đây chỉ đau thôi thì giờ nghe thấy giọng nói của Tần Hựu Sinh, mới thật sự cảm thấy tủi thân.
“Thầy Tần… Em vừa bị người ta tát một cái…” Lời vừa nói ra, nước mắt càng tuôn rơi mãnh liệt, không sao ngăn lại được.
Ninh Nhiễm Thanh từ nhỏ tới lớn chưa từng bị đánh bao giờ. Cho dù sau này cô có mẹ kế thì ở nhà cũng không phải chịu thiệt thòi gì. Cho dù Ninh Bối Bối nhỏ hơn cô hai tuổi, hai người cãi nhau rồi đánh nhau, Hồng Tú Mỹ cũng bắt Ninh Bối Bối xin lỗi cô.
Có một lần cô cắt nát con búp bê mà Ninh Uy Phong mua cho Ninh Bối Bối, Hồng Tú Mỹ mới hiếm hoi lớn tiếng quát nạt dạy dỗ cô một lần: “Nhiễm Thanh! Mặc dù mẹ không phải mẹ ruột của con, không có quyền cũng chẳng có nghĩa vụ quản giáo con. Nhưng mẹ vẫn phải nói với con một câu. Nếu con còn không sửa đổi tính nết đó của mình, sau này rời khỏi gia đình này, ra ngoài xã hội, cứ với cái tính này của con, đến một người lạ ở ngoài đường cũng có thể chỉnh đốn con.”
Giờ thì hay rồi, cô đúng là đã bị một kẻ lạ mặt “chỉnh đốn” rồi!
Phía trước có hai nhân viên phục vụ bước tới, đều tò mò nhìn cô một cái. Ninh Nhiễm Thanh không muốn đang khóc lóc bị người khác nhìn thấy, cô vội vàng đi vào nhà vệ sinh nữ, mặt còn chưa thèm rửa, xông thẳng vào phòng bên cạnh, khóa trái cửa ngồi trên nắp bồn cầu, tiện tay rút một tờ giấy vệ sinh, vừa khóc vừa lau nước mắt.
Cô cũng muốn có một người mẹ dạy dỗ cô tử tế. Rốt cuộc cô đã làm sai chuyện gì? Sao mọi người đều ghét bỏ cô. Hôm nay lại còn bị một người phụ nữ lạ mặt dạy cho một bài.
Ninh Nhiễm Thanh cuộn người lại, vùi mặt xuống đầu gối, lau hai hàng nước mắt lem nhem, nghẹn ngào nói tiếng được tiếng không. Đến tận khi điện thoại lại rung lên lần nữa, cô nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, mới phát hiện vừa rồi mình đã vô tình tắt máy cuộc gọi của Tần Hựu Sinh.
Cô nhận máy, giọng nói của Tần Hựu Sinh trong điện thoại vô cùng sốt ruột: “Nhiễm Thanh, rốt cuộc em đang ở đâu?”
Trước kia Ninh Nhiễm Thanh chỉ cảm thấy Tần Hựu Sinh cũng tạm được, lúc này cô mới phát hiện ra anh thực sự rất tốt. Trong lòng người phụ nữ luôn có một người anh hùng. Người anh hùng này không nhất thiết phải xuất hiện khi cô gặp nguy nan, còn có thể giống như lúc này, khi cô đau buồn rơi nước mắt, anh cũng đang lo lắng cho cô.
Cô nức nở trong giây lát không nói nên lời, phải một lúc sau, Ninh Nhiễm Thanh cuối cùng cũng mở lời: “Nhà vệ sinh nữ tầng hai…”
Một người đang hỏi trong sốt sắng, một người thì nghẹn ngào, trả lời cứ nhát gừng.
Kết quả đáp án vẫn khiến Tần Hựu Sinh đau buồn.
Tần Hựu Sinh đến trước cửa nhà vệ sinh nữ, nhìn thấy biểu tượng giầy cao gót treo ngoài cửa, có hơi do dự. Vừa hay, có một bà cô dọn vệ sinh định đi vào dọn dẹp, liếc nhìn Tần Hựu Sinh một cái: “Anh à, nhà vệ sinh nam ở bên kia.”
Tần Hựu Sinh ho nhẹ một tiếng: “Bạn gái tôi ở trong đó.”
Bà cô đánh giá anh mấy lần, dường như vẫn có chút không tin tưởng.
Tần Hựu Sinh khó xử, không biết giải thích sao. Đúng lúc này, một bàn tay mềm mại nắm chặt tay anh. Anh quay đầu lại, Ninh Nhiễm Thanh khóc đến đỏ ửng hai mắt đã đứng trước mặt anh.
“Chúng ta đi thôi!” Ninh Nhiễm Thanh nói nhỏ, kéo tay Tần Hựu Sinh bước ra ngoài.
Xe của Tần Hựu Sinh đỗ bên đường, vì đã vượt qua vạch được đỗ xe nên đã bị dán giấy phạt.
Ninh Nhiễm Thanh bước tới liếc nhìn, giọng nói trầm thấp: “Kỹ thuật đỗ xe tệ như vậy, chẳng trách bị dán giấy phạt.”
Bị dán giấy phạt chẳng phải vì anh lo cho cô nên tìm tạm một chỗ đỗ bừa đó sao. Tần Hựu Sinh kéo Ninh Nhiễm Thanh ra trước mặt mình, nhìn chằm chằm vào vết sưng đỏ ửng bên má trái của cô: “Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
“Lên xe rồi nói!” Ngoài đường lớn thế này, Ninh Nhiễm Thanh không biết mở lời sao.
Lên xe rồi, Tần Hựu Sinh định đưa Ninh Nhiễm Thanh đến bệnh viện. Ninh Nhiễm Thanh chê mất mặt, đến lúc đó bác sỹ hỏi cô tại sao bị như vậy, cô thật sự không có mặt mũi nào nói rằng bị người ta đánh thành ra như thế.
Tần Hựu Sinh nhớ ra ở chỗ Giang Hành Chỉ có một bình thuốc chống thâm tím đặc hiệu của một khách hàng người Hồng Kông tặng, thế nên lập tức gọi điện thoại cho cậu ấy.
Lại nói đến hai ngày nay Giang Hành Chỉ thật sự có chút không muốn nghe điện thoại của Tần Hựu Sinh, vì chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt đẹp. Thế nên khi màn hình hiện lên ba chữ “Tần Hựu Sinh”, anh tắt máy một cách quả quyết, sau đó tiếp tục chạy bộ trên máy chạy.
Tần Hựu Sinh rất hiểu Giang Hành Chỉ. Giang Hành Chỉ cúp máy của anh rồi, anh rất từ tốn gọi lại một cuộc khác, cuối cùng sau nửa phút chuông reo, Giang Hành Chỉ nhấc máy hỏi với giọng khó chịu: “Chuyện gì?”
“À, lọ cao chữa trị vết thương lần trước còn không?”
“Sao, đến nó cũng bị cậu nhung nhớ rồi sao?”
Tần Hựu Sinh: “Đừng có nhỏ mọn thế, mình có việc dùng thật mà. Thanh Thanh bị thương rồi, giờ mình sẽ đưa cô ấy đến đó bôi thuốc.”
Giang Hành Chỉ cúp máy, nhìn ngắm căn phòng một lượt. Nhà anh vì sáng sớm này vừa có nhân viên vệ sinh theo giờ đến dọn dẹp qua nên rất sạch sẽ. Sau đó anh nhìn lại chiếc quần thể thao màu xám cùng chiếc áo ba lỗ màu trắng anh đang mặc trên người, bước ra khỏi máy chạy bộ, trở về phòng thay một bộ áo véc bước ra.