Tĩnh Nữ Truyền

Đây là một câu chuyện xưa rất tầm thường, từ nhỏ thiếu niên lên núi học nghệ, cùng với nữ nhi của sư phụ là thanh mai trúc mã.

Nữ nhi của sư phụ không thích múa đao động thương, cảm thấy hứng thú với dược thảo, vì vậy thiếu niên còn nhỏ tuổi đã quyết định phải học giỏi võ công bảo vệ sư muội. Hai sư huynh muội cứ gắn bó thân thiết ở trong núi vượt qua năm tháng tốt đẹp, Die nd da nl e q uu ydo n cho đến khi sư phụ qua đời. Trước khi sư phụ lâm chung gởi gắm sư muội cho thiếu niên, vì để sư phụ yên tâm rời đi, hai người ở trước mựt sư phụ quỳ lạy thành thân, thành một đôi phu thê.

Đợi sau khi sư phụ thăng tiên, thiếu niên cũng cảm thấy đến lúc về nhà rồi, vì vậy mang theo thê tử trẻ tuổi cùng trở lại nhà dưới chân núi xa cách nhiều năm. Có điều hắn không ngờ chính là, xưa nay ở trong núi sư muội luôn xinh đẹp nhã nhặn, xuống núi không tới một tháng, lại xảy ra biến hóa đến long trời lở đất, bất luận từ tâm tính hay tâm kế, cũng không trở về được như ngày trước nữa......

Thiếu niên là con thứ trong nhà, trong nhà phụ thân tổng cộng có ba phòng thiếp thất, ba phòng thiếp thất cũng sống chung cực kỳ hòa thuận, cũng không có loại tranh quyền đoạt thế, lục đục đấu đá. Trên thiếu niên còn có hai huynh trưởng, một là đại ca do chính phòng sinh, một là nhị ca do di nương sinh. Đại ca cũng giống thiếu niên, cũng lên núi học nghệ từ nhỏ, chỉ là về nhà tương đối sớm, hơn nữa đi lên con đường giống phụ thân, còn đã có thành tựu; nhị ca là cấm kỵ trong phủ, bình thường không nhắc tới, hình như là nhị ca vừa sinh ra đã bị người trộm đi, vì để tránh di nương đau lòng, phụ thân không cho mọi người nói tới.

Cứ như vậy thiếu niên mang theo sư muội của mình kiêm thê tử trở về nhà, lại không biết, gia đình bình tĩnh lại sắp vì sư muội, mà dấy lên gợn sóng khổng lồ.

Không biết là bắt đầu từ lúc nào, nhưng thiếu niên quả thật rất thích sư muội của mình, vì vậy mới có thể không chút do dự bái đường với nàng ở trước mặt sư phụ, dieendaanleequuydonn có lẽ sư muội cũng thích mình, bởi vì hắn rõ ràng cảm thấy nàng không muốn xa rời mình.

Nhưng kể từ sau khi về nhà, không biết bắt đầu từ lúc nào, sư muội càng ngày càng xa cách mình. Là thời điểm hắn vì phát triển tương lai bôn ba cả ngày ở bên ngoài sao? Hay là thời điểm hắn vì đạt được người khác tán thành mà bận rộn đến đêm canh ba? Hắn không biết nữa.

Khi hắn biết được tất cả, cũng là lúc đại ca bái đường thoái hôn!

Một khắc kia, đối với hắn mà nói thật sự là sấm sét giữa trời quang! Hắn trơ mắt nhìn hai người kia dần dần biến mất trước mặt hắn, hắn nhìn tân nương* mang vẻ mặt đau thương lúng túng trước mặt phụ mẫu, hôm nay, nhất định là hai người đau lòng nhất đi! Có điều, một người lộ ra vẻ đau lòng ở trước đám đông, mà một người khác, lại may mắn dữ dội, không cần đối mặt với ánh mắt thương cảm của mọi người.(editor: vừa lục lại các chương cũ, bạn nào không nhớ mình nhắc lại nhé, chính mình cũng không nhớ nữa là, tân nương ở đây chính là Tâm Mộng Hồ, vốn là thanh mai trúc mã với Văn Nhân Khả, bị Văn Nhân Khả thoái hôn ngay lễ bái đường, giờ Nhị thiếu gia phủ Văn Nhân lại thích Tâm Mộng Hồ, đúng là trái đất nhỏ thiệt, không làm phu thê cuối cùng thành anh chồng- em dâu, diễn biến thế nào các bạn đọc tiếp dưới đây, rồi có thể lục lại chương 16 quyển 3 nhé!)

May mắn sao?

Hắn tự giễu nở nụ cười.

Sau ngày này, trong nhà quả thật rất không yên ổn, nữ nhân bị đại ca thoái hôn không ngừng tìm đại ca, còn từng đi tìm sư muội, nhưng cũng bị hai người ngăn cản trở về.

Dĩ nhiên, khi hai người đối mặt với hắn, cũng là vẻ lúng túng, bởi vì sau khi đại ca thoái hôn mới biết, sư muội lại là thê tử của đệ đệ. Da.nlze.qu;ydo/nn Nhưng biết thì thế nào? Ván đã đóng thuyền, còn có thể trở lại lúc ban đầu sao?

Hắn đã từng tức giận, phẫn hận, vì vị sư muội thay lòng đó. Hắn đã từng chất vấn sư muội tại sao!? Sư muội lại trả lời khiến hắn á khẩu không trả lời được.

Bởi vì đại ca mới là người thừa kế cái nhà này.

Sư muội khóc nói, hắn đã đồng ý sư phụ phải chăm sóc nàng thật tốt, nàng đi theo hắn không có tiền đồ, không cảm thấy yên ổn, mà đại ca thì khác, hắn là người thừa kế cái nhà này, đi theo hắn mà có thể vượt qua cuộc sống cẩm y ngọc thực. Sư muội cầu xin hắn, bảo hắn không nên phá hỏng hạnh phúc của nàng.

Hắn còn đang trẻ dưới sự xúc động phạm vào sai lầm không thể vãn hồi, thiếu chút nữa hắn đã vũ nhục sư muội của mình.

Sau đó một khắc, hành động điên cuồng của hắn bị phát hiện, vì vậy cắt đứt với đại ca, cắt đứt với phụ thân, cắt đứt với cả gia tộc.

Hắn rời khỏi cái nhà khiến hắn đau lòng này, lưu lạc khắp nơi, rốt cuộc cuối cùng dưới sự mời chào của một đại gia tộc khác, bắt đầu một cuộc sống khác......

Chuyện cũ không ngừng hiện lên ở trong lòng, qua nhiều năm như vậy vẫn không dám hồi tưởng lại, giờ phút này quay đầu, lại không thấy khuất nhục và phẫn hận như trong tưởng tượng, trong lòng vẫn bình tĩnh, không dấy lên gợn sóng nào.

Văn Nhân Tĩnh Phong không biết là điều gì đã khiến mình thay đổi, khi thấy nữ nhân thường ngày trong lòng không mong muốn nhất một lần nữa, dinendian.lơqid]on hắn lại không có chút rung động ban đầu, dĩ nhiên, cũng không có hận. Hôm nay nàng chỉ là một nữ nhân xa lạ có một chút quan hệ mà thôi, mà nàng cũng chỉ là đại tẩu của mình mà thôi.

Hiển nhiên, đối với sự bình tĩnh của Văn Nhân Tĩnh Phong, Văn Nhân Khả và Mạc Đình có vẻ luống cuống hơn nhiều.

Mạc Đình mang theo nụ cười cứng ngắc kêu lên: "Sư huynh, huynh đã...... trở lại."

Văn Nhân Tĩnh Phong "ừ" một tiếng, quay đầu đi vào, cũng không quản hai người đứng ở cửa, giống như hắn mới là người vẫn luôn ở trong cái nhà đó, mà hai người chỉ là khách tới cửa thăm hỏi. Nhiều năm rèn luyện ở bên ngoài, khiến Văn Nhân Tĩnh Phong không còn là thiếu niên kích động như ban đầu nữa, trên người của hắn, là một cỗ khí thế sắc bén, khiến người ta không tự chủ được mà thần phục.

Cái nhà này vẫn không thay đổi, cho dù hắn đã rời đi tám năm.

Cùng nhau đi tới, đập vào mắt là từng gương mặt quen thuộc, xem ra phụ thân vẫn nhớ tình cũ, trừ một số người ra, đại đa số người làm trong phủ vẫn được giữ lại.

Quen thuộc đi tới một cái sân, gió mùa hè khẽ phất lên, trong không khí là mùi hoa nhàn nhạt, là hương vị của mẫu thân. Mang theo nụ cười hoài niệm, Văn Nhân Tĩnh Phong bước chân vào viện, quen thuộc đi tới một cái đình, nghe thấy tiếng một nữ nhân khuyên nhủ: "Phu nhân, nắng lớn, người về phòng nghỉ đi!"

"Được rồi, trở về đi!" Giọng nữ nhân dịu dàng vang lên, trong tay đang cầm một chén trà xanh, khóe mắt mang theo một cỗ ý vị không nói ra được, Dieenndkdan/leeequhydonnn cười nhạt nhẹ nhàng xoay người, khi nhìn thấy một bóng dáng màu xanh ở đầu khác của đình đột nhiên cứng đờ, chén trà trong tay rơi xuống, "Loảng xoảng!" Trà lạnh chậm rãi chảy thành dòng từ những mảnh vỡ, lan tràn ra mặt đất, thấm vào mặt đất.

"Phong...... Phong nhi!?" Phụ nhân không thể tin, trong giọng nói hàm chứa quá nhiều cảm xúc, kinh ngạc, mừng rỡ, nhớ nhung và thương yêu.

Văn Nhân Tĩnh Phong giang hai cánh tay, lộ ra một nụ cười tự tận đáy lòng: "Nương, con đã trở về!"

Nắm đôi tay vẫn ấm áp của mẫu thân, Văn Nhân Tĩnh Phong nói đến cuộc sống vài năm nay, bao gồm khó khăn sau khi trốn đi, phấn đấu sau khi gặp phải Kim gia, những chuyện lý thú sau khi trở thành thợ săn…, cuối cùng khi nói tới Phượng Tĩnh Xu, cái nữ nhân phong nhã tài hoa lại làm việc quái đản.

Mẫu thân Văn Nhân Tĩnh Phong Văn Nhân Trương thị dùng tâm nghe, nghe thấy nhi từ trải qua cuộc sống bên ngoài thì yên lặng rơi lệ, nghe thấy nhi tử gặp phải gian nguy hiểm thì khẩn trương nắm hai tay nhi tử, vừa nghe thấy nhi tử gặp được chuyện buồn cười, cũng sẽ ôn nhã che miệng mà cười, cho đến cuối cùng, nghe thấy nhi tử dùng một giọng điệu tràn đầy tình cảm nhắc tới những nữ nhân khác thì tảng đá trong lòng đã hạ xuống. Nàng dùng ánh mắt vui mừng nhìn nhi tử, thực sự thừa nhận, nhi tử của nàng, rốt cuộc đã trưởng thành rồi!

Nói xong lời cuối cùng, Văn Nhân Tĩnh Phong nhớ lại mục đích lần này trở về phủ, vì vậy nghiêm nghị hỏi: "Nương, có chuyện hài nhi còn phải thỉnh giáo nương."

Văn Nhân Trương thị từ ái vuốt ve đầu của nhi tử, mỉm cười nói rằng: "Chuyện gì con cứ nói đi, hai mẫu tử chúng ta còn cần phải thỉnh giáo sao?"

"Nhưng......" Văn Nhân Tĩnh Phong do dự một chút, vẫn nói: "Hài nhi muốn hỏi chuyện nhị ca."

**** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ  truyền **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ  truyền ****

Tiễn Tử Mộng Cơ, dỗ Tuân Thư ngủ, Phượng Tĩnh Xu và Tâm Mộng Hồ ở trong thủy tạ phủ tể tướng  hóng mát, Tâm Mộng Hồ đuổi Hàm Tinh đi, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn) Phượng Tĩnh Xu cũng không dấu vết bày kết giới ở xung quanh hai người, phòng ngừa hai người nói chuyện bị người nghe trộm.

Phượng Tĩnh Xu nằm trên ghế trúc, ghế trúc lay động, khiến người ta buông lỏng tâm thần, buồn ngủ. Phượng Tĩnh Xu thừa dịp thời cơ này, giống như vô tình hỏi Tâm Mộng Hồ một vấn đề: "Tỷ tỷ, tỷ và Hàm Tinh chung đụng không quá ba ngày, nhưng tại sao ban đầu lúc hắn rời đi phản ứng của tỷ lại lớn như vậy chứ?"

Tâm Mộng Hồ rùng mình, lập tức lại buông lỏng xuống, yên lặng đong đưa ghế trúc, ghế trúc phát ra tiếng "kẽo kẹt kẽo kẹt", đơn giản mà quy luật, thúc giục người ngủ.

Ngay khi Phượng Tĩnh Xu cho là Tâm Mộng Hồ sẽ không trả lời, Tâm Mộng Hồ lên tiếng: "Tỷ cũng không biết, chỉ là lần đầu tiên khi nhìn thấy hắn đã cảm thấy có chút quen thuộc, điều hấp dẫn tỷ nhất ở hắn là ánh mắt trong sáng và bóng dáng cao lớn, nhìn rất khiến người ta có cảm giác an toàn."

Tâm Mộng Hồ ngẩng đầu, nhìn xuyên qua những cành cây thấy những tia nắng mặt trời, tiếp tục chậm rãi nói: "Mặc dù tỷ rất ghét Khanh Dĩ Yên, cảm thấy ghét hắn vì ra tay trợ giúp Khanh Dĩ Yên, nhưng lại càng tán thưởng hắn, bởi vì trực giác của tỷ nói cho tỷ biết, đây là một người chính trực, vào thời khắc nguy cơ sẽ dốc hết tất cả tới bảo vệ thân nhân bằng hữu bên cạnh, chỉ cần là người hắn công nhận, bất luận đúng sai hắn cũng có che chở bảo vệ, sau đó tự mình tới gánh chịu hậu quả phạm phải sai lầm của đối phương. Có lẽ chính là trực giác khiến tỷ đưa ra điều kiện hoang đường đó đi!" Tâm Mộng Hồ thở dài, "Thật ra thì tỷ muốn cho chúng ta một cơ hội để hiểu rõ nhau, đây là người thứ hai khiến tỷ cảm thấy kích động sau Văn Nhân Khả từ tám năm trước, đáng tiếc......"

Đáng tiếc Hàm Tinh vì sư phụ của mình, cô phụ ý tốt của Tâm Mộng Hồ. Phượng Tĩnh Xu thầm nghĩ. Tâm Mộng Hồ chính là nhìn trúng tính gánh chịu trách nhiệm của Hàm Tinh, rồi lại bị chính loại tính tình này của hắn gây thương tích, tình cảm à, thật sự là một thanh kiếm hai lưỡi!

Có điều, quen thuộc? Tại sao Tâm Mộng Hồ lại nhìn thấy Hàm Tinh sẽ cảm thấy quen thuộc chứ?

**** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ  truyền **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ  truyền ****

"Chuyện nhị ca con là do chúng ta có mắt không tròng, lầm kết giao với kẻ tặc tạo thành tiếc nuối. Cái tên khốn kiếp đó coi trọng nhị nương con, vì vậy ghen ghét phụ thân con, đồng thời cũng bởi vì nhị nương toàn tâm toàn ý đối với phụ thân con, dfienddn lieqiudoon vì vậy để trừng phạt hai người bọn họ, hắn trộm đi đứa bé của nhị nương." Khi Văn Nhân Trương thị nhắc lại, vẫn không ngừng thổn thức.

"Vậy sau đó thì sao?" Văn Nhân Tĩnh Phong hỏi.

"Sau lại, phụ thân con tìm được người đó, lúc ấy hắn đã sắp chết rồi, nhưng cho dù là khi đó, hắn vẫn không buông bỏ cừu hận trong lòng, tuyên bố muốn để phụ thân con nếm phải đau khổ khi máu mủ chia lìa, nhị ca của con cũng vẫn không có tung tích."

"Đúng rồi, trên người nhị ca có ký hiệu gì dễ nhận biết sao? Bớt gì đó." Văn Nhân Tĩnh Phong phát huy bản lãnh thợ săn của hắn tiếp tục hỏi.

"Không có." Văn Nhân Trương thị thở dài lắc đầu, ngược lại hỏi: "Làm sao con lại hỏi chuyện của nhị ca con? Chẳng lẽ......"

Văn Nhân Tĩnh Phong an ủi tâm tình kích động của mẫu thân, "Con chỉ thấy một người có dung mạo nhìn rất quen mắt, có chút giống đại ca, vì vậy có chút hoài nghi thôi."

"Thật sự có vóc người giống Khả nhi?" Văn Nhân Trương thị bắt được tay Văn Nhân Tĩnh Phong, kích động đến lời nói cũng không mạch lạc: "Là ai? Ai? Ai giống Khả nhi vậy? Nếu không, hôm nào con mời hắn về nhà ngồi một chút? Để cho chúng ta xem thử?"

Văn Nhân Tĩnh Phong dở khóc dở cười: "Mẹ! Con với người đó chưa quen thuộc! Đột nhiên mời hắn về đến nhà không khỏi đường đột rồi! dienndnle,qu.y don Huống chi, bây giờ hắn đang ở phủ tể tướng, có chuyện khẩn cấp phải làm, con cũng không gọi hắn tới đây được đâu!"

"Phủ tể tướng?" Văn Nhân Trương thị khó hiểu nói: "Hắn ở phủ tể tướng làm gì?"

"Hình như là vì tiểu thư phủ tể tướng đi."

"A, là vì Mộng nhi?" Văn Nhân Trương thị chợt hiểu khẽ kêu một tiếng, thở dài nói: "Sao phủ tướng quân của chúng ta với phủ tể tướng có quan hệ sâu xa đến như vậy? Nếu người nọ thật sự là nhị ca con, cuối cùng  phủ tướng quân của chúng ta cùng vẫn có thể kết thân với phủ tể tướng rồi! Ai, năm đó một thiếu nữ tốt biết bao, đáng tiếc......" Văn Nhân Trương thị đột nhiên dừng lại, thầm mắng miệng mình nói chuyện cũng không cản, vẻ mặt lo lắng nhìn nhi tử, phát hiện trên mặt nhi tử cũng không vẻ gì lạ, lúc này mới an tâm.

Lúc này, người làm trong vườn thở hổn hển chạy tới báo cáo: "Phu nhân, thiếu, thiếu gia, tướng quân đã đi tới đây rồi!"

**** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ  truyền **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ  truyền ****

Sau khi thu xếp xong, Phượng Duy Tĩnh ngồi trong phòng, hơi cảm thấy không thú vị, động tâm tư, muốn đến đường cái xem một chút, d,0dylq.d thuận tiện khảo sát hoàn cảnh kinh tế ở Hí Triều quốc, hạ quyết định, đổi một bộ quần áo, Phượng Duy Tĩnh tiêu sái bước từ Hảo Mộng lâu.

Trên đường cái Hí Triều quốc có rất nhiều vật đặc sắc, bởi vì Long Hải thành là quốc đô Hí Triều quốc, vì vậy thương nhân lui tới tấp nập nườm nượp, hơn nữa còn có rất nhiều thương nhân nước hắn, vì vậy người Hí Triều quốc thông minh đã bày đặc sản bổn quốc buôn bán trong cửa hàng, khiến thương nhân nước lạ tới có thể mua về, thứ nhất có thể qua tay nước mình bán ra một giá tốt, thứ hai cũng có thể làm vật kỷ niệm tặng cho bằng hữu, rất đáng giá.

Hàng hóa trên đường rực rỡ muôn màu, vỏ ngọc trai dưới sự soi sáng của ánh mặt trời có vẻ trắng noãn, hấp dẫn không ít khách nhân lui tới.

Phượng Duy Tĩnh vừa đi từ từ, vừa cẩn thận xem các loại cửa hàng, thỉnh thoảng dừng lại cầm lên một cái trâm cài tóc, trong đầu tưởng tượng thấy dáng vẻ Phượng Tĩnh Xu đeo lên trâm cài này. Dung mạo Phượng Duy Tĩnh tuấn tú đã sớm hấp dẫn không ít ánh mắt thiếu nữ, hơn nữa khi thỉnh thoảng lộ ra nụ cười, càng làm cho một đống nữ nhân bên cạnh không có dè dặt, từng người một biến thành nữ háo sắc.

Đột nhiên, một dáng người nhỏ nhắn va vào trong ngực Phượng Duy Tĩnh, Phượng Duy Tĩnh ý thức lui về phía sau hai bước, đưa tay đỡ thiếu nữ.

"Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!" Thiếu nữ nóng nảy không ngừng nói xin lỗi.

Lúc này, một thiếu nữ khác xuyên qua biển người, đẩy hai người bên cạnh ra, cực kỳ tức giận mắng: "Xú nha đầu này! Dieendaanleequuydonn Ra ngoài mua đồ cũng có thể đi lạc, thật không biết sao ngươi có thể vào phủ đấy!"

"Thái Linh tỷ......" Thiếu nữ uất ức nhìn về phía người đi tới.

"Được rồi, đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta!" Nữ tử gọi là Thái Linh liếc nàng một cái, quay đầu lại nói xin lỗi với Phượng Duy Tĩnh: "Vị công tử này, thật sự xin lỗi, chúng ta đã mạo phạm!" Nói xong, thái độ thản nhiên, không chút nào bị hấp dẫn bởi dung mạo của Phượng Duy Tĩnh, nghiễm nhiên một bộ dáng được huấn luyện nghiêm chỉnh.

Phượng Duy Tĩnh âm thầm gật đầu, biết hai người này nhất định là nha hoàn nhà giàu có danh gia vọng tộc, nếu không, sẽ không biểu hiện được xuất sắc thế này, thậm chí còn tốt hơn tiểu nhà nhà bình thường. Nghĩ tới đây, Phượng Duy Tĩnh không khỏi nổi lên một tia thưởng thức với hai người, vì vậy cười nói: "Hai vị không cần khách khí, lần sau chú ý là được rồi, cáo từ." Dứt lời, lướt qua hai người rời đi.

"Oa! Thái Linh tỷ, tỷ thấy được sao? Vị công tử vừa rồi có dáng dấp thật tốt đó! Người vừa lại dịu dàng, thật tốt!" Cặp mắt thiếu nữ lộ ra bong bóng màu hồng, cười nói.

"Ngươi đó!" Thái Linh tức giận cười khiển trách, "Chúng ta vẫn nhanh trở về phủ đi, nếu không lão tổ tông chờ nóng lòng đó!"

"A, được!" Thiếu nữ đồng ý, hai người xách đồ đi về một hướng khác của Long Hải thành, nơi đó chính là nhà chính Kim gia ở Long Hải thành Hí Triều quốc..... 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui