Tĩnh Nữ Truyền



Ban đêm, bầu trời ở thành Nhiệt Đồ rực rỡ ánh sao, sáng vô cùng.

Bầu trời đại mạc mênh mông vô tận, nơi chân trời lấp lánh ánh sao, chợt lóe chớp tắt mà tỏa ra tia sáng lung linh, làn gió lạnh phất phơ thổi qua, mang đi cái nóng ban ngày, chỉ còn từng đợt mát mẻ.

Trong sa mạc này không hề sầm uất giống như Lộng Phong quốc hay Hí Triều quốc, nơi này, có kiến trúc xa hoa nhất chính là hoàng cung, mà cung điện xa xỉ nhất trong hoàng cung, tất nhiên là thuộc về cung điện của quý phi Quân Phi Oánh.

Chỉ là, kể từ sau khi Phượng Tĩnh Xu đến, cung điện thư thái nhất rốt cuộc thuộc về ai đó thì chưa chắc.

Bên trong cung điện to như vậy, không có cung nữ thái giám, từ bên ngoài nhìn vào, có cũng chỉ có ánh sáng chói lòa cùng le que mấy gốc cây xào xạc, làm cho người ta nghĩ không ra, rốt cuộc trong cung điện này có người không?

"Hô ——" Chợt, một làn gió mát thổi nhẹ từ trên mặt đất cung điện, loáng thoáng tiếng nói chuyện với nhau từ trong cung điện, làm cho người ta hoảng hốt, hồi thần lại thì không còn âm thanh đó nữa.

Nơi này, chính là cung điện của Phượng Trạch công chúa và Tiếu vương gia Lộng Phong quốc.

Lúcnày, trong cung điện mà người ngoài cho rằng không có ai lại tiến hành một cuộc thảo luận kịch liệt, mà đám người đang thảo luận, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn lại chính là chín nam nhân đi theo Phượng Trạch công chúa tới thành Nhiệt Đồ, khiến bao cung nữ trong hoàng cung mê mẩn choáng váng —— dĩ nhiên, còn bao gồm các hoàng tử nhà mình.

Một luống oán khí ngút trời thỉnh thoảng tỏa ra từ trên người chín nam nhân, đều nói ba người đàn bà thành cái chợ, hôm nay chín nam nhân tụ lại một chỗ, có thể xảy ra màn kịch gì không? Là kịch võ hiệp hay cuộc chiến thương nhân? Đều không phải.

Vở kịch diễn ra là các nam nhân bị Phượng Tĩnh Xu lạnh nhạt ba tháng như nữ nhân khuê phòng oán thán.

Ánh sáng chói chang chiếu sáng cả một vùng, chín nam nhân đều không sợ nóng vây lại một chỗ, mặt ủ mày chau cầm từng ly kem tươi, câu có câu không trò chuyện với nhau.

"Ai...... rốt cuộc còn bao lâu nữa?" Long Ứng Tình cúi gằm đầu vẻ mặt đau khổ lên tiếng, vừa giống như đang hỏi người khác, vừa giống như đang hỏi mình.

"...... Chúng ta còn chưa vội, ngươi lại bắt đầu không nhịn được." Hoa Ngọc Dung hận hận cắn cái muỗng trong miệng liếc Long Ứng Tình, "Đừng quên, Tĩnh Tĩnh đến làm công chuyện cho Việt Sa quốc các ngươi, vậy nên người không nên than chính là ngươi đó."

Trời nóng nực nên dễ dàng bốc hỏa, thế nên, Hoa Ngọc Dung mới nói một câu, Long Ứng Tình lửa giận "vụt" lên, "Ngươi cho rằng ta nguyện ý à?!" Hắn căm giận múc một muỗng lớn kem táo xanh nhét vào trong miệng, vung muỗng lên

//
""""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui