Tình Phi Đắc Dĩ

Khéo léo từ chối sự quan tâm của Hermione. Sau bữa cơm chiều, Harry một mình tách ra.

Thời tiết tháng tư vẫn còn rất lạnh, Harry cúi đầu, kỳ thật cậu không có nơi nào muốn đi cả, cậu không muốn quay về ký túc xá, ký túc xá có 3 người, cậu không muốn tới thư viện, thư viện cũng có người, cậu muốn một mình yên lặng một chút.

Allen.

Yên lặng nhớ kỹ tên này, trái tim Harry lập tức bị siết chặt.

Vì cái gì?

Vì cái gì phải cho cậu uống thuốc lãng quên, vì cái gì……phải vứt bỏ cậu.

Liên tục di chuyển theo đám cầu thang của lâu đài, tới một hàng lang, Harry để chân mình tự di chuyển, thời gian chậm rãi trôi qua, Harry đi mệt, vì thế cậu tìm một góc ngồi xuống, ngẩng đầu lên nhìn lên trên, trí nhớ dần dần xâm chiếm, hiện lên rõ ràng trước mắt cậu, cảm giác thoải mái, đơn giản, những cái ôm, những nụ hôn, cậu tin tưởng Allen, tin tưởng vô điều kiện, đổi lấy chỉ có phản bội.

Điều làm Harry đau đớn nhất chính là hiện tại cậu vẫn nhớ tới người kia.

Harry có thể chịu đựng được dì dượng mắng cậu, Dudley đánh cậu, đám bạn học Muggle chê cười cậu, chỉ cần đối tượng bị lăng nhục không phải người thân của cậu, Harry đều có thể cắn răng chịu đựng, không ai có nghĩa vụ phải chăm sóc cậu, không ai có nghĩa vụ quan tâm tới cảm giác của cậu, mặc kệ cậu trong giới pháp thuật chói sáng thế nào thì cậu vẫn chỉ là một con quái vật bị nhốt trong một cái tủ nhỏ.

Harry tự ti dấu mình sau lớp vỏ kiên cường, cậu không thấy xấu hổ vì đó chính là một phần của mình. Vì thế khi có người không hề tin tưởng cậu, hay ruồng bỏ cậu sẽ rất khổ sở, cậu sẽ lùi về hình thức bảo hộ mình đã tạo ra, nhưng cậu tuyệt đối sẽ không khóc, khóc chỉ thu nhận được những thương tổn càng sâu hơn.

Harry ở trong tủ đựng chén mười một năm đã nghiệm ra chân lý này.

Nhưng mà hiện tại, Harry gục đầu xuống, chôn đầu mình thật sâu vào hai đầu gối, hai tay ôm chặt gối, kìm nén tiếng nức nở.

Không biết qua bao lâu.

Bên ngoài có âm thanh vang lên.

Harry đã khóc rối bù thành một đoàn cũng không để ý tới, chỉ theo bản năng rụt về phía sau, mặc kệ là ai, cút ngay, đừng để ý đến cậu!


Sự yên lặng Harry mong muốn bị gở bỏ, một cánh tay mạnh mẽ kéo tay cậu về phía trước.

“Cút ngay!” Harry bạo phát, ngẩng đầu lên rống giận, chính là âm thanh khàn khàn cực kỳ.

Là Snape, từ trên cao nhìn xuống Harry chính là Snape.

“Ngươi định đi theo ta, hay định khóc nháo để toàn bộ trường học đều biết?” Giọng nói lạnh băng, Snape không thay đổi biểu tình chăm chú nhìn xuống.

Chỉ đi tuần tra theo thường lệ, Snape không muốn để ý tới Potter phiền phức, nhưng đối phương cuộn mình như một đống rác rưởi trong góc lâu đài, y không thể không nhìn.

Harry dùng sức giật lại cánh tay mình, cầu xin: “Làm ơn để tôi một mình, một lát sẽ tốt thôi, làm ơn……” Đây là lần đầu tiên cậu yếu ớt như vậy trước mặt Snape, cậu hít hít mũi.

Snape có chút giật mình, bàn tay chợt buông lỏng, thiếu niên lập tức cuộn mình thành hình cầu.

Trong trí nhớ của Snape, cho dù Potter đang nằm trên giường bệnh ở bệnh xá, chỉ cần tỉnh lại liền trợn mắt nhìn y, phát ra âm thanh lên án chói tai hoặc gầm nhẹ, chứ không phải yếu ớt như hiện tại.

Nhưng mà, Snape không có khả năng mặc kệ Potter, y là Snape.

Lần này, Snape khom lưng, dùng cả hai tay như nắm một con gà con xốc thiếu niên đứng dậy, so với những bạn bè cùng lứa, đứa trẻ này quá nhỏ gầy vì thế việc này đối với y không có chút khó khăn nào.

“Đủ rồi, ông không thể tạm thời buông tha tôi sao! !” Harry gầm lên, đôi mắt đỏ bừng rộ lên ngọn lửa: “Đừng để ý đến tôi, ném tôi xuống, tựa như mọi người vẫn làm đi! !” Harry không thể khống chế được âm thanh của mình vang vọng trong hàng lang, cậu giận chó đánh mèo, đồng thời cũng tự làm tổn thương chính mình.

Đôi tay đang túm lấy vai cậu thả ra, thay vào đó một bàn tay bắt lấy cổ tay cậu: “Đi, Potter.” Không có trào phúng hay mỉa mai, âm thanh rất ôn hòa, nếu trong thời điểm bình thường, đủ để làm Harry cảm thấy được yêu thương mà vừa mừng vừa lo, nhưng lúc này, cậu đang chìm trong đau đớn của chính mình.

“Giáo sư, cầu thầy……..” Âm thanh Harry thật nhỏ, mang theo ý cầu xin.

“Ngươi không thể qua đêm ở lâu đài, nghe hiểu không, mau theo ta.” Snape đánh gãy lời thiếu niên, lực đạo trên tay thả lỏng một chút nhưng không buông ra, y lôi đứa nhỏ không còn chút lực phản kháng nào về hầm.

Trên người Potter lạnh như băng, Snape lúc này cũng không thèm bỏ đá xuống giết.


Hầm.

Harry cuộn mình trên một góc sô pha, từ khi vào cửa cậu liền co rụt ở đó, ngọn đèn mờ nhạt trong hầm làm cậu có chút thanh tỉnh, đầu lập tức đau nhức, cậu cúi đầu, chôn mình xuống thật sâu né tránh đi ánh sáng.

Mặc kệ tiếp theo sẽ phát sinh cái gì, đối với cậu mà nói, chẳng có gì tồi tệ hơn ngày hôm nay.

Harry mặc kệ âm thanh lanh canh lách cách vang lên bên cạnh.

Không bao lâu sau, âm thanh nam nhân vang lên: “Potter!”

Harry chậm rãi quay đầu lại, một cốc thủy tinh được đưa tới trước mắt.

“Uống hết.” Ngữ khí ra lệnh, Snape nhìn biểu tình đờ đẫn của thiếu niên, nếu Potter không nghe theo, y không ngại đè ra rót hết.

Nhưng mà, Snape nhìn thấy một biểu tình lạnh lẽo xuất hiện trên mặt Potter, y tuyệt đối không nhìn sai. Ngay sau đó, cốc bị lấy đi, chất lỏng màu nâu âm ấp dần dần được uống hết.

Ngọn lửa vô danh bùng lên trong lòng Snape, Potter như vậy làm y khó chịu: “Không hỏi cái gì đã liều lĩnh uống hết…….”

“Đem tôi độc chết là tốt nhất.” Thiếu niên một lần nữa co rụt cơ thể.

Snape nghẹn lời, đứa trẻ này rốt cuộc làm sao vậy?

Nam nhân nhíu mi, rồi lại nhíu nữa, cuối cùng bất đắc dĩ y kéo Potter lên: “Đi vào ngủ.”

Chỉ duy nhất lần này mà thôi.


Đẩy kẻ gây họa vào giường ngủ trong phòng của mình, Snape đi ra ngoài thu thập đống hỗn độn trên bàn.

Từ lần ngoài ý muốn đó, Snape không dạy Potter nữa, một kẻ biết được bí mật của y, trong khoảng thời gian ngắn tốt nhất không cần xuất hiện trước mặt y. Potter không truyền ra thành tin đồn quả thật làm y có chút ngoài ý muốn, tuy rằng y cũng chả quan tâm đến tin đồn.

Lau cốc, Snape thầm đoán, theo tình trạng của Potter không giống như do Chúa tể Hắc ám tạo thành, ngược lại có vẻ như cùng hai tên bằng hữu ngu ngốc kia cãi nhau linh tinh.

Đối với tóc đỏ Snape không có ấn tượng tốt, nhưng Granger, cô gái kia không giống người nháo đến mâu thuẫn.

Hay là bị con gái đá? Snape cười lạnh, trong thời gian này, y ngẫu nhiên nhìn thấy cứu thế chủ cùng một cô gái Ravenclaw ở cùng nhau.

Snape nghĩ mình không có nghĩa vụ phải giải quyết vấn đề ngây thơ do hormone gia tăng.

Tốt nhất là không phải, Potter. Snape xếp mớ chai lọ ngay ngắn, âm thầm nghĩ, nếu như cậu bé vàng vì thất tình mà bi thương khóc lóc như vậy, y tuyệt đối sẽ quăng tên ngốc này treo trên đỉnh tòa tháp Gryffindor.

Mở ra bài tập của các lớp, Snape bắt đầu phê chữa, hai giờ sau y phân loại ra các tấm giấy da xong cuộn lại cất đi.

Tốt thật, y phải ngủ sô pha.

Snape thật sự muốn chạy vọt vào túm Potter ném ra khỏi hầm.

Nhu nhu huyệt thái dương, Snape áp chế cơn tức giận.

Một Potter, một Potter yếu ớt, Snape không biết cách ứng phó với một Potter như vậy.

Chỉ là một đứa trẻ….. yếu ớt.

Snape thở dài, đẩy cửa phòng ngủ, nếu Potter chết trong hầm của y, y sẽ bị ý niệm của Dumbledore giết chết.

Cái chăn xanh lá bao phủ toàn bộ cơ thể Potter, trừ bỏ một khối tròn nhô lên, cái gì cũng nhìn không ra.

Muốn ngộp chết mình sao?

Snape đi tới đầu giường, kéo chăn xuống tới gối nhưng cũng không thấy gì, Snape đành phải cầm chăn xốc lên, sau đó y thấy Potter đang ngủ, tay chân co rụt lại hệt như tư thế trẻ con ngủ.


Tư thế này vô cùng quen thuộc với Snape.

Một cái chớp mắt hoảng hốt, Snape lập tức hồi phục tinh thần, y vung đũa phép cởi bỏ đồng phục của thiếu niên, chỉ còn áo ngủ đơn độc bên trong, áo sơ mi rộng hơn cổ áo đồng phục rất nhiều, vì thế sợi dây chuyền bạc liền trượt ra ngoài.

Hình bầu dục, viên đá có màu trắng ngà, đá ánh trăng.

Snape hoàn toàn cứng đờ, y không thể tin vào hai mắt mình.

Nếu y nhớ đúng thì y đã tặng cho Daniel một sợi dây chuyền như vậy, giống như đúc, so với sợi dây trên cổ Potter giống như đúc.

Không khí trong phòng ngủ ngưng kết lại trong khoảnh khắc, Snape cơ hồ quên mất phương thức hô hấp.

Độc dược đại sư đờ ra thật lâu, sau đó y nghĩ muốn chạm vào sợi dây kia, y muốn nhìn rõ hơn, có lẽ y nhìn lầm thì sao? Giới Muggle có lẽ làm ra thứ tương tự mà thôi.

Nhích tới, nhích tới nữa, hướng về phía viên đá trên cổ Potter.

Bàn tay Snape còn chưa chạm vào viên đá thì đã đụng phải cánh tay người đang say ngủ, người này lập tức bắt được cổ tay y, Snape cả kinh nhưng không rút tay về.

Thiếu niên cũng không tỉnh lại, đại khái chỉ là một thói quen.

Snape hiện tại suy nghĩ làm sao để rút tay mình về, y rất hiếm khi lúng túng, vì thế y dùng tay kia nhẹ nhàng gỡ những ngón tay bám chặt của Potter.

Hơn nữa phút sau, Snape rốt cục thuận lợi thoát được, y nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Lúc này, Potter thì thầm một cái tên.

Cái tên này như một đạo sấm sét giữa trời quang bổ lên người Snape, vô cùng khắc nghiệt.

“Allen……..”

Thiếu niên chìm trong mộng nhíu chặt mi cúi đầu kêu la, âm thanh gào thét thảm thiết.

Hoàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận