Tình Phi Đắc Dĩ

Nam nhân đang phê bài tập, Harry thấy vậy cũng thành thật ngồi ở chỗ cũ làm bài tập.

Umbridge đi chung quanh thẩm tra, trong lòng nhóm giáo sư cũng rất hoảng sợ, vì thế phần bài tập về nhà cho đám học trò cũng ít hơn, ngoại trừ môn độc dược, lớp học của Snape tựa hồ không hề bị ảnh hưởng chút nào.

Làm xong bài tập, Harry trộm nhìn Snape, phía bên tay trái đối phương là một đống bài tập đã được phê chữa xong, một đống thật dày, bên phải vẫn còn hơn mười bộ. Ý thức được đối phương hoàn toàn không để ý tới mình, Harry liền lấy quyển nhật ký ra, nhưng thật chán, bạn trai cậu không có ở đó.

Nghe nói Snape dạy ở trường cũng đã mười mấy năm, như vậy Allen cũng là học trò của Snape? Có lẽ là học trò thích nhất, bởi vì Allen có thiên phú độc dược xuất sắc như vậy mà. Không có việc gì làm Harry bắt đầu suy nghĩ mơ màng.

“Potter.”

Âm thanh nhạt nhẽo của nam nhân đánh gãy hướng suy nghĩ của Harry.

“Dạ, giáo sư.” Harry bày ra bộ dáng vô cùng khiêm tốn.

“Đã luyện tập chưa.” Bình thản hỏi.

“Dạ có.” Harry không nói dối, cậu quả thật rất chuyên chú luyện tập.

“Thực tế có thể biết thật giả, không phải sao?” Nam nhân chậm rãi điều chỉnh tâm tư tiếp tục nói.

Harry ngừng thở, bắt đầu ngừng hoạt động bộ não.

“Chiết tâm trí thuật!”

Ma lực mạnh mẽ bắt đầu xung đột, Harry nhắm mắt lại thừa nhận xâm nhập, cảm giác ghê tởm vẫn như trước không ngừng dâng lên, phải phân tán ra sau đó đẩy nó đi.

Đi ra ngoài!

Harry bắt lấy cơ hội, âm thầm dùng sức, đại não lập tức trở nên thanh tĩnh, áp lực trong nháy mắt biến mất.

Há mồm thở dốc, Harry mở mắt ra, tươi cười khó có thể che dấu được, vừa rồi đã thành công đi?

Snape không cười, y suýt chút nữa đã bị ma lực bắn ngược trở lại xâm lấn vào đầu, rất nguy hiểm.

“Rút đũa phép của ngươi ra, Potter.” Ánh mắt dừng lại trên người thiếu niên đắc chí, Snape thản nhiên nói: “Thêm vào Chương trình học, công kích cùng phòng ngự.”

“Cái gì?” Harry hoàn hồn.

“Có gì bất mãn thì cứ đi oán hận với Dumbledore, nếu như hắn có thể trở về.” Snape tự biện bạch cho hành vi của mình: “Bây giờ, không cần lãng phí thời gian.”

“Giữ vững tư thế cảnh giới, trốn tránh hoặc đánh trả.” Snape phân phó.

Đây không phải giống như nhóm học tập của cậu sao? Không, cao cấp hơn, Harry nghe theo chỉ thị tiến hành.

Cửa hầm bật mở.

Người vào là Draco Malfoy.

“Snape giáo sư…… em….. thật xin lỗi…….” Thiếu niên bạch kim giật mình nhìn thấy Snape ở cùng với Harry.

“Không có gì, Draco, Potter đang học bổ túc độc dược.” Snape hạ đũa phép xuống.

Harry rõ ràng nhìn thấy Malfoy quăng ánh mắt mỉa mai cùng khinh bỉ về phía mình, tốt lắm, ngày mai toàn bộ trường sẽ biết cậu phải học bổ túc độc dược.

“Đi ra ngoài, Potter.” Snape bảo.

Harry hung hăng trừng mắt liếc Malfoy một cái mới đi ra ngoài, Snape đối đãi với Slytherin hoàn toàn khác biệt, không giải thích gì về chuyện Malfoy đã trực tiếp đuổi mình đi.

Cửa đóng lại.

“Giáo sư, thầy thật tốt bụng.” Draco thu hồi ánh mắt dư thừa.

“…… ngươi phối hợp với Umbridge làm đủ trò bịp bợm cũng không thay đổi được gì.” Snape tránh đi vấn đề con đỡ đầu nói, thản nhiên nói: “Chỉ là trò đùa cỏn con lấy lòng mọi người.”

Draco nghẹn, bị nhìn thấu, từ sau lễ Giáng Sinh, cậu nhận thấy tình cảnh của cha ngày càng khó khăn, Draco thực mâu thuẫn, vì thế ở trường cậu không muốn cắt đứt hết đường lui, luôn chừa lại một ngỏ để đi, nhưng về phương diện khác, lời nhắn từ nhà truyền tới muốn cậu làm một vài chuyện để chứng minh gia tộc Malfoy thật sự đứng đối lập với cứu thế chủ.

“Cha muốn gặp thầy, nhưng ông không tiện tới đây.” Draco mím môi, nhắn lại: “Ông nói thứ như lần gặp ở nhà hàng, thời gian giống nhau.”

“Ta đã biết.” Snape trả lời, có vẻ Lucius gặp phải phiền phức.

Draco xoay người đi ra ngoài, tới cửa lại ngừng lại, chần chờ một chút cậu quay đầu: “Cha đỡ đầu, cha… ông ấy……”

“Con đường hắn đã chọn thì phải tiếp tục kiên trì.” Snape nói trắng ra với con đỡ đầu: “Ngươi không cần quan tâm, hắn là Malfoy, không phải sao?”

“Nhưng ông là cha của em.” Draco cười khổ.

Nếu đại nạn sắp ụp tới, như vậy lợi ích cao nhất mà Malfoy quan tâm chính là an nguy của người thân, đây cũng là nguyên nhân Snape hài lòng về gia tộc này.

……..

Harry thật muốn nôn, nên biết rằng đam mê đột ngột bị gián đoạn sẽ khó chịu cỡ nào, Harry đại khái hiểu được vì sao mỗi lần Hermione đang đọc sách bị làm phiền sẽ bạo phát như vậy.

Trên giường lật sách xem, Harry thường xuyên ngó qua quyển nhật ký, không có Allen thật nhàm chán.

Mười giờ, một dòng chữ khác rốt cuộc cũng nổi lên.

【 tôi gần đây phải ôn tập, có lẽ không rãnh tới gặp anh. 】Harry quyết định nghe theo lời đề nghị của cụ Dumbledore.

【 Ừm. 】

Harry ảo não, cách dùng từ ngắn gọn của Allen nhiều lúc làm người ta đau đầu thật, đối mặt cậu còn có thể xem biểu tình của Allen, nói thế nào nhỉ, hành vi của Allen thực sự rất thú vị đã bù đắp lại ngôn ngữ đơn giản của anh.

Harry gõ gõ đầu bút, suy nghĩ một chút mới hỏi: 【 Snape giáo sư ở chung với anh khi ở phòng sinh hoạt chung có ôn hòa không? 】Đây là lần đầu tiên cậu bàn tới chuyện ở trường học.

Snape rất thiên vị Slytherin, bất quá, dù thế nào đi nữa Harry cũng không thể tưởng tượng nỗi Snape ở phòng sinh hoạt chung mỉm cười với nhóm tiểu xà, thật sự rất kinh dị.

Thật lâu sau mới đáp lại 【 vì cái gì lại hỏi như vậy? 】

【 tò mò thôi. 】 Con người luôn có sự tò mò, Harry lắc đầu: 【 tôi cảm thấy thành kiến cùng bao che khuyết điểm của y là có một không hai. 】

【 Bất cứ sinh vật nào còn sống cũng nói như vậy, không cần ngươi bàn luận 】

Harry le lưỡi, viết tiếp: 【 vậy anh nhất định là người y thiên vị nhất.】 Viết xong Harry liền cảm thấy nhất định là vậy, nhân tiện cậu cảm thấy rất tự hào vì mình bắt cóc được học trò đắc ý nhất của Snape.

【 không. 】

Harry nhíu mi, chờ đợi một hồi cuối cũng chỉ có một chữ không thật to.

Cậu nói gì sai sao?

Trong lòng có chút hoảng, Harry vội vàng bù lại: 【 Ánh mắt Snape giáo sư rất tệ, anh không cần để ý tới y, y cũng không thích tôi.】

【 không. 】 Lại là câu trả lời này.

Harry không hiểu nỗi: 【 Allen? 】

Đối phương không trả lời, chỉ khéo léo chấm dứt cuộc nói chuyện 【 muộn. 】

【 vậy, ngủ ngon. 】 Harry chần chờ một chút nhưng vẫn viết.

Hầm.

Snape đồng dạng cũng chần chờ một hồi mới viết xuống một từ tương tự: ngủ ngon.

Nhức đầu. Snape có cảm giác chính mình đang làm những chuyện cực kỳ ngu xuẩn.

Snape biết mình rất rõ, âm trầm cổ quái khó chịu, y không ngại ánh nhìn của người khác cũng không muốn thay đổi bản thân để phù hợp với mọi người, y có kiêu ngạo của mình, nhưng mà nó không có nghĩa y thích mình, nhiều năm như vậy, y căm hận rất cả mọi thứ quanh mình, đồng thời cũng tự căm hận chính mình.

Tựa lưng vào ghế, Snape mím môi thành một đường mảnh như sợi chỉ.

Cho tới giờ, chuyện điên cuồng nhất mà y từng làm có lẽ không phải đi theo Chúa tể Hắc ám, mà chính là sử dụng độc dược giảm tuổi cùng ngoạn quyển nhật ký để diễn một vở kịch buồn cười tên là lừa mình dối người.

Không nên tới gần nhưng lại nhịn không thể từng chút tiếp cận.

Ít nhất Harry nói đúng, ánh mắt y thực tệ mới có thể nhiều lần lao đầu vào phiền toái như vậy.

……….

Cuối tuần, Snape theo hẹn tới gặp lão bằng hữu.

Vẫn là căn phòng lần trước, vẫn là cửa sổ sát đất nhưng được phủ một tấm rèm thật dày, vô hình giảm bớt ánh sáng trong phòng, nam nhân bạch kim đứng bên cạnh cửa sổ, gương mặt trắng nõn tinh xảo bị phủ một tảng bóng lớn.

“Biến trở lại rồi?” Quý tộc quay đầu lại, nháy mắt cảm xúc buồn phiền lúc trước trong mắt đã rút lui thay vào đó là chút lười biếng cùng trêu tức.

Snape kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt sắc bén quét về phía nam nhân: “Ta bận rộn nhiều việc, Lucius, chuyện râu ria không cần đề cập tới.”

“Như vậy……. chuyện cứu thế chủ?” Lucius vừa nói vừa đi lại gần, trượng đầu rắn gõ lên mặt đất, ngữ điệu chậm lại vài phần: “Đối với anh, có quan trọng hay không?”

Gương mặt đại sư độc dược đột ngột căng thẳng: “Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?”

“Anh như vậy làm tôi cái gì cũng không muốn nói.” Khóe miệng Lucius nhếch lên thành một độ cung, tựa tiếu phi tiếu.

“Vậy ngươi cần gì tìm ta.” Snape lạnh lùng hồi phục vẻ mặt. Malfoy sẽ không làm chuyện vô ích, huống chi là hắn.

“Quyết định của anh vẫn như cũ không thay đổi sao?” Lucius ngồi xuống, nghiêm túc hỏi: “Severus, anh thật sự tính toán vì một phụ nữ đã chết mà muốn chơi một trò nguy hiểm?”

“Lucius……..” Snape hậm hực che dấu biểu cảm, y lên tiếng cảnh cáo lão bằng hữu.

Bọn họ là bằng hữu nhưng lại không can thiệp vào chuyện của nhau, thậm chí nếu có lựa chọn lập trường khác nhau nhưng nếu gặp nhau trên chiến trường, ngươi chết ta sống cũng không trách ai. Vì thế, Lucius luôn bảo trì thái độ đứng xem, chẳng qua, lần này có chút khác biệt. Ông cần phải xác nhận lập trường của lão bằng hữu.

Nam nhân tóc vàng nheo mắt lại, dùng khí thế bắn ngược trở lại.

“…….không quan hệ tới cô ấy.” Snape vòng hai tay trước ngực, rốt cuộc cũng trả lời: “Bất quá, ta sẽ không để Potter chết.”

Bởi vì áy náy mà hộ mệnh, y đã từng như vậy, nhưng hiện tại, y muốn bảo hộ Potter, xuất phát tự tận trái tim.

Ánh mắt đại quý tộc trợn tròn: “Anh…….”

“Trở lại chuyện chính, ý đồ của ngươi.” Đối với Snape mà nói, y đã rất thẳng thắng.

Lucius không hề có chút đề phòng thối lui, ngược lại lại vô cùng quyết tâm: “Severus, anh có thể bảo hộ Draco không? Mặc kệ phát sinh chuyện gì.”

Ánh mắt đen thâm thúy như không có tia sáng nào có thể xuyên qua: “Rất nghiêm trọng sao?” Snape hỏi.

Lucius né tránh ánh mắt của bạn tốt, đứng dậy đi về hướng cửa sổ, đưa lưng lại Snape: “Tôi cùng Narcissa đã bàn bạc.” Nam nhân chọn từ, chậm rãi nói: “Sinh mệnh chúng ta thế nào cũng không sao, quyền thế cùng địa vị trong chiến tranh cũng chỉ là mây khói, tôi chỉ hi vọng Draco được tự do.”

Snape nhíu mi.

“Một khi bị khắc dấu hiệu, muốn trốn cũng không được.” Lucius xoa cánh tay mình, quay đầu lại, giọng điệu vô cùng kiên định: “Nếu tình hình tồi tệ nhất, tôi thà rằng để Draco lưu lạc ở giới Muggle hèn mọn, anh hiểu được ý tôi không?”

Snape khép mi mắt, vài giây sau, y đứng lên, áo chùng phồng lên cuồn cuộn như một cơn lốc xoáy hoàn mỹ, vững vàng bước ra cửa.

“Ta sẽ dốc toàn lực.”

Đại sư độc dược rời đi, Lucius nhắm mắt lại.

Nhờ anh, Severus.

Hoàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui