Tình Phi Đắc Dĩ

Harry giống như bị chứng rối loạn ám thị, chỉ cần ở trong phòng ngủ, cách 3 phút lại lật quyển nhật ký, lật xem xong lại khó chịu nằm vật ra giường, cho dù không có lời giải hòa cũng nên có một lời giải thích đi, tốt xấu gì cũng tỏ ra quan tâm vấn đề này một chút chứ, cứ trống lốc như vậy là sao.

Harry rầu rĩ không vui nhìn chiếc chìa khóa căn nhà ở đường Bàn Xoay nằm trong ngăn kéo, lần nào cũng là cậu chủ động làm hòa, lần này không đi, trừ phi Allen chủ động liên hệ, ít ra…… trong vòng một tuần, Harry thật muốn gõ đầu mình, mới chiến tranh lạnh được một chút đã muốn thỏa hiệp, cậu thực vô dụng! Không được! Một tháng! Nếu Allen không quan tâm cậu, cậu liền không để ý tới anh suốt một tháng!

Nghĩ như vậy nhưng tâm trạng Harry cũng không tốt lên được chút nào, cậu vẫn mang bộ dáng mê mang như trước.

Harry giận dỗi nên một lần lên lớp độc dược không thèm sử dụng sách của bạn trai, việc này làm lộ ra nguyên hình dốt đặc cán mai đốt cháy nồi quặng của mình, bất quá, Slughorn chỉ coi đó là một chút thất thường, an ủi cậu không cần để ý.

Hermione có chút hứng thú với quyển sách kia, bút ký của Snape giáo sư, có thể gặp nhưng không thể cầu a, bất quá quả thực rất muốn, nhưng Hermione cố gắng bảo trì khoảng cách với bằng hữu, cô gái cố tự nhủ với mình, không cần xen vào chuyện không quan hệ tới mình, cô sợ mình lanh mồm lanh miệng vô tình nói ra.

Hermione không ngờ hành động của cô làm Ron sinh ra không ít suy nghĩ.

“Bồ cãi nhau với Harry à?” Sau khóa độc dược, Ron níu lấy cô gái.

“Không có.” Hermione lắc đầu.

“Thực không có?” Ron nhìn thẳng cô gái, hỏi lại.

“Thực không có.” Hermione thản nhiên nói.

“Từ lúc ở bệnh xá về bồ cứ lơ cậu ta.” Ron quan tâm nói.

Hermione ngừng lại động tác trên tay, nhướng mi, hai tay khoanh trước ngực, thờ ơ nói: “Gần đây học tập rất bận rộn, mình cũng không phải bảo mẫu của cậu ấy, đâu cần lúc nào cũng kè kè đi theo bên cạnh?”

Ron cuống quít xua tay: “Không không, mình không có ý này…..” Ánh mắt cậu có chút mập mờ.

Hermione nghi hoặc, hừ mũi.

Thiếu niên tóc đỏ vò đầu, lộ ra thần thái rối rắm: “……..Ginny nói bồ không đi tụ hội với Harry.”

“Sao?” Hermione nhất thời không phản ứng được.

“Chính là lần Slughorn giáo sư mời.” Ron tựa hồ bị nghẹn thật lâu, cố gắng nói ra miệng: “Mọi người đều nghĩ hai bồ sẽ đi cùng nhau.”

“A?” Hermione lại càng nghi hoặc, đây là ý gì.

Khẩu khí Ron trở nên có chút uể oải: “Rõ ràng tụi mình là thiết tam giác, nhưng từ học kỳ này, hai người cứ tụm lại một chỗ, lúc Harry trúng tình dược cũng do bồ chăm sóc, dù sao mình cũng có chút khó chịu, chính là Ginny nói hai người đang hẹn hò nên mình cũng không muốn xen vào…….”

“Chờ đã, ngừng lại!” Hermione vội vàng phất tay: “Tụi mình không có hẹn hò!” Điểm này phải nói rõ.

Biểu tình Ron lại càng uể oải: “Nếu hai người không kết giao sao cứ tránh mặt mình!” Ron thực ủy khuất, vốn nghĩ là giúp người khác hoàn thành ước vọng, chính mình bị bỏ qua một bên còn chưa tính, nhưng sự thật lại hoàn toàn không giống như cậu nghĩ.

“……bồ nghĩ nhiều quá.” Hermione thở dài trong lòng: “Chỉ là bàn luận về chuyện học tập, bồ vốn không có hứng thú.”

Ron phồng mỏ, nhún vai: “Harry từ lúc nào say mê học tập như vậy……” Cậu oán giận.

Lần này Hermione không trả lời.

“Quên đi.” Ron quyết định buông tha chuyện này, sư tử thần kinh thô nghĩ nghĩ cái gì đó liền nhếch môi cười: “Mình nói chuyện này cho Ginny.”

“Nói cho Ginny?” Hermione kinh ngạc chớp mắt: “Làm ơn đi Ron, chuyện này có gì tốt mà nói ra.”

Gương mặt đầy tàn nhang của Ron sáp tới gần, chớ chớp mắt nhìn Hermione: “Chuyện này bồ không biết, Ginny thích Harry, nếu không phải hiểu lần hai người, con bé……”

Hermione há to miệng: “Không phải con bé quen Dean………”

“Nó chia tay với Dean từ sớm rồi.” Ron bật hơi: “Thật ra thì nó luôn thích Harry, Fred với George luôn cổ vũ con bé truy đuổi, mình cũng nghĩ vậy. Chỉ cần tình địch của con bé không phải bồ, mình tin chắc 100% nó thành công!”

Nói xong, Ron dào dạt sức sống hưng phấn đi, tựa như Harry nhất định sẽ trở thành em rể mình.

“Này……..” Hermione vô lực gọi nhưng không thể giữ chân Ron. Cô phải nói sao bây giờ, Ginny quả thực rất tốt, đáng tiếc Ginny không hề có điểm nào phù hợp với tiêu chuẩn của Harry.

Càng nghiêm trọng hơn chính là, tình địch thật sự của Ginny vô cùng khủng bố!

……….

Sau giờ cơm trưa.

“Harry, chuyện huấn luyện kỳ Quidditch sắp tới, tụi mình cần lập kế hoạch một chút.” Ginny lấy được tin tức từ chỗ anh trai xong lập tức áp dụng hành động, cô bé chủ động tìm cớ rủ rê Harry.

“Sao?” Harry lừ đừ ngẩng đầu, nghe xong có chút áy náy, cậu là đội trưởng nhưng cái gì cũng làm phiền Ginny: “Được, chúng ta có thể……. tan học làm kế hoạch.”

Trên mặt Ginny lập trức tràn ngập ánh mặt trời: “Tốt, tới thư viện nha, sẵn làm bài tập luôn.”

“Không thành vấn đề.” Harry hiền lành trả lời, không hề có chút nghi ngờ.

Hermione ngồi bên cạnh nghe mà nội thương, Harry quá trì độn về mặt này, ánh mắt Ginny giống như muốn nuốt sống cậu ta vậy! Được rồi, có lẽ không nghiêm trọng tới vậy, bất quá Harry quả thực quá mơ hồ.

Hermione bực bội chống cằm, nghiêng đầu liền nhìn thấy gương mặt tươi cười đắc ý của Ron.

Một cặp anh em ngu ngốc!

Hermione dở khóc dở cười, cô nên làm gì bây giờ? Rõ ràng đã quyết định không lo chuyện bao đồng, nhưng chuyện rắc rối cứ đổ xuống trước mắt!

Trong mắt Harry, Ginny chỉ là một đứa em nhỏ, cậu thực yêu thích Ginny, huống chi gần đây cậu quả thực rất buồn phiền, có nhiều việc dời đi sự chú ý không thể nghi ngờ là rất tuyệt.

Lập kế hoạch cùng làm bài tập xong, Harry dắt nhóm cầu thủ tập trung ra sân thể dục tập luyện, cậu kiên nhẫn sửa đúng tư thế cho từng cầu thủ, thậm chí còn dạy Ginny hai động tác độ khó cao.

Tài năng bay lượn trên bầu trời của Harry có thiên phú đặc biệt, rất nhiều động tác chỉ cần liếc mắt một lần có thể làm được.

“Anh giỏi quá.” Ginny tán thưởng từ đáy lòng, sắc mặt vì vận động mà ửng đỏ.

Harry ngượng ngùng mỉm cười, nâng chổi bay tới chổ cao, cậu thật sự vô dụng, ngay cả bay lượn cũng nhớ tới Allen, thiếu niên kia không rành môn này gắt gao ôm chặt lấy thắt lưng cậu, nếu có thể bắt cóc Allen lên không trung lần nữa, nhất định phải trêu chọc anh một phen.

Ngửa đầu nhìn lên bầu trời cao tít, Harry hít sâu một hơi.

“Harry?” Âm thanh Ginny vọng tới.

Harry quay đầu mỉm cười: “Luyện tập thêm một lần nữa?”

Ginny gật mạnh đầu.

Nhất định phải thắng tất cả các trận đấu, nếu không thực có lỗi với mọi người, Harry nghĩ như vậy.

……….

Hermione thực lo lắng, cô cân nhắc xem nên làm thế nào để nói với Ginny, làm bằng hữu của cô bé, cô nên nói chi Ginny biết Harry đã có người yêu, chứ không phải nhìn Ginny lao vào hố sâu.

Chính là cô không biết mở miệng thế nào, nhất là Ginny còn tìm cô làm cố vấn.

“Quần áo hôm nay của em thế nào?” Cô gái tóc đỏ mỉm cười thật tươi.

“………..ưm.” Ngữ khí Hermione thực miễn cưỡng.

“Em còn đem theo bánh rán mẹ làm.” Ginny giơ lên cho Hermione xem: “Em nghĩ Harry nhất định rất thích.”

“……….ừ.” Hermione khô khan trả lời, Harry không phải thích ăn bánh rán, nhưng cậu ấy thích hương vị gia đình.

“Em đi đây!” Ginny vui sướng chạy ra ngoài.

Hermione nhìn bóng dáng cô bé mà thở dài, bởi vì trận đấu sắp tới nên hai người mấy ngày nay luôn cùng nhau làm bài tập sau đó đi luyện tập Quidditch, đương nhiên, những việc đó đều do Ginny cố ý sắp đặt.

Có lẽ cô nên đổi góc độ, nhắc nhở Harry một chút, Hermione bất đắc dĩ dời mục tiêu.

“Cái gì?” Harry đang trong trạng thái mệt mỏi vì kiệt sức chỉ muốn lao về phòng ngủ nghỉ ngơi, lại bị bạn tốt cản lại.

“Về Ginny……” Hermione cẩn thận mở miệng.

“Con bé biểu hiện rất tốt, yên tâm, chúng ta nhất định sẽ thắng.” Harry đảm bảo.

“Không phải……” Hermione tìm từ: “Bồ không biết là cô bé…… hình như thích bồ?”

Harry giật mình, lập tức lắc đầu: “Không thể nào.”

Hermione choáng váng, mấy ngày nay hành động của Ginny trong mắt Harry tính là cái gì a.

Thiếu niên tóc rối tùy ý phất tay: “Bồ đâu phải không biết mình có người yêu rồi.” Harry nói xong liền bước qua.

Hermione đỡ trán, Harry rõ là một tên ngu xuẩn!

Cuối tuần này, Harry ôm quyển nhật ký ngủ, trong lòng không ngừng nén giận lại nhịn không được mà nhớ nhung, cuối cùng còn cố ép mình không được liên lạc, nhưng trong mộng lại mơ thấy người yêu.

………..

Tâm tình Snape thực không tốt.

Cà phê đã không đủ để bình phục tâm tình của y.

Y phá lệ lật quyển nhật ký, y nghĩ với tính tình của Harry nhất định sẽ thiếu kiên nhẫn mà cúi đầu trước, nhưng Harry lại im lặng. Vì sao phải chấp nhất như vậy? Trong lòng tuy là cười lạnh, kỳ thật vẫn hiểu được, chuyện này người sai trước là mình, chính là cho dù mình không đúng cũng nhất định không chịu thỏa hiệp.

Vì thế chuyện này trở thành chiến tranh lạnh, là một Slytherin, Snape rất tin tưởng khả năng kiên nhẫn của mình.

Bất quá……..

Snape nhíu mi, từ trên dãy bàn giáo sư nhìn xuống dãy bàn Gryffindor náo động, nha đầu Weasley sao cứ quấn lấy Harry? Rõ ràng, một lần, hai lần có thể xem là trùng hợp, nhưng ba bốn lần nhất định là cố ý, rõ ràng có vấn đề.

“Ha hả………” Dumbledore quay đầu cười với Snape: “Nhân duyên của Harry tốt thật.”

Snape lập tức thu lại tầm mắt, hung hăng trừng Dumbledore.

“Nhưng mà, Harry cũng quá mơ hồ đi.” Dumbledore chậm rãi nói, cười cười.

Snape bực bội cúi đầu, mặc kệ, không liên quan tới y.

Y là người trưởng thành, một Slytherin lý trí, không phải con nít, sao có thể vì cái chuyện ngu ngốc đột ngột nhảy ra kẻ thứ ba mà nảy sinh cảm xúc chứ! Snape tự nói với mình.

Nói là nói vậy, nhưng mà khi Snape “ngẫu nhiên” đi ngang qua tháp thiên văn thì mặt y đen như đáy nồi, xa xa, Harry đang thỏa thuê bay lượng, một bóng dáng đỏ rực chướng mắt như bóng với hình bám theo bên cạnh.

Thân ảnh đen như mực đứng im lặng thật lâu, đột nhiên áo chùng tung bay, nam nhân xoay người bước nhanh đi.

Trên đường từ tháp thiên văn về hầm, hàn khí tử vong từ cơ thể nam nhân phát ra làm sinh vật lớn nhỏ đều bị tổn thương tâm lý nặng nề.

Ghen, thực là cảm xúc ấu trĩ, Slytherin tuyệt đối không thừa nhận bọn họ ghen, bất quá nếu đổi cách nói thì có thể nói như vậy, chiếm dục của Slytherin vô cùng mãnh liệt, bất luận tuổi tác, Slytherin nào cũng vậy.

Hoàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui