Tình Phi Đắc Dĩ

Ăn xong bữa tiệc lớn mừng lễ Giáng Sinh, mọi người lục đục quay về nhà.

Harry vui sướng thu thập hành lý, đặc biệt là độc dược giả trang và tiền, sau đó lắc lư theo sau cụ Dumbledore.

“Sirius, tạm thời anh rất bận rộn nên cứ để Harry tới ở với tôi vài ngày đi.” Đây là lý do cụ Dumbledore tìm ra.

Sirius muốn một mình điều tra chuyện hồn khí, việc này đúng là vấn đề nan giải.

“Ta có thể chăm sóc………..” Molly muốn giúp một tay.

“Tụi mình cũng có thể chơi với nhau.” Ron vội vàng phụ họa theo.

“Không được, vừa lúc tôi cũng có chút việc muốn bàn với Harry.” Cụ Dumbledore cự tuyệt.

“Harry……..” Hermione kêu.

“Sao?” Harry cố làm ra vẻ điềm tĩnh, dũng cảm đón nhận ánh mắt cô gái.

“………úc, không có gì, gặp lại bồ ở trường sau.” Hermione có chút do dự, cuối cùng vẫn nuốt trở vào, lần này cô định nói chuyện Snape giáo sư với Harry, nhưng không tìm được cơ hội.

Sirius thực áy náy vì không thể chăm sóc con đỡ đầu của mình, gương mặt nhìn Harry mang theo cảm giác tội lỗi.

Ra khỏi nhà cũ, Harry cảm thấy tự do hơn hẳn.

“Sirius nếu biết sự thật, nhất định ngay cả lão nhân này cũng mắng không tha.” Cụ Dumbledore đột nhiên nói.

Harry thử tưởng tượng, thực vậy, bất quá ngoài miệng lại nói: “Sao có thể chứ, Sirius rất kính trọng thầy.”

Dumbledore cười khanh khách: “Nếu Severus được một nửa như con, thầy cũng không cần lo lắng vậy nữa.” Đời này Dumbledore đã trải qua rất nhiều chuyện, gặp qua vô số người, Severus : Snape cũng không phải đứa nhỏ có cảnh ngộ thê thảm nhất mà cụ từng gặp, nhưng mà có thể nói hoàn cảnh đã xây dựng nên tính cách kỳ quặc của Snape, rõ ràng tâm không xấu, nhưng biểu hiện bên ngoài luôn làm người khác hiểu lầm cùng bài xích, tuy rằng đứa nhỏ này cũng không để ý tới việc đó.

Harry giả thuyết trong đầu một chút, lập tức nhăn mặt: “Như vậy thực đáng sợ.”

Dumbledore nghe thấy nghĩ nghĩ cũng cảm thấy vậy, cười thực thoải mái: “Tựa hồ cũng khủng bố thật.”

Harry kéo hành lý, lắc đầu, đem hình ảnh tưởng tượng về giáo sư đuổi ra khỏi đầu: “Anh ấy như vầy là tốt rồi….. không cần phải thay đổi gì cả.”

Ánh mắt Dumbledore cong lên, sờ sờ mái tóc rối bù của Harry: “Con là đứa nhỏ tốt.”

Harry có chút ngượng ngùng, cậu nhìn mắt cụ Dumbledore: “Giáo sư, tay của thầy vẫn không tốt lên sao?”

Dumbledore thu hồi nụ cười, thuận theo nhìn về phía bàn tay cháy khô: “Hơi nghiêm trọng một chút, bất quá không cần lo lắng.”

“Đã mấy tháng rồi.” Harry không tin lời cụ nói cho lắm.

“………đã tốt hơn nhiều, chỉ có điều hơi chậm mà thôi.” Dumbledore thản nhiên trả lời, chuyển chủ đề: “Gần đây vết sẹo còn đau không?”

Harry sờ sờ trán, lắc đầu: “Chỉ ngẫu nhiên nằm mơ một chút, ác mộng, nhưng cũng không quá tệ.”

Ánh mắt cụ có chút lo lắng.

“Giáo sư?”

“Tốt lắm, con đi đi.” Vừa đến ngõ quẹo, Dumbledore chụp lấy bả vai Harry, bảo.

Harry do dự một chút vẫn gật đầu đi vào.

Dumbledore nhìn theo bóng đứa nhỏ xa dần, kín đáo thở dài: “Hồn khí……..” Âm thanh vang lên mang theo tia ưu thương khó dấu.

………

Snape trợn mắt há hốc nhìn cậu bé mới rời đi vào buổi chiều đang kéo hành lý vào cửa nhà mình, vẻ mặt tươi cười thực đáng khinh.

“Tôi sẽ ở lại vài ngày.” Harry lớn tiếng tuyên bố.

Đùa gì chứ? Snape kéo cảnh báo trong đầu, con cẩu đần kia đâu rồi? Sao lại để con đỡ đầu chạy lung tung ở ngoài? Với thân phận hiện tại, Snape không thể không nghi ngờ.

Harry nhếch miệng, bộ dáng Snape dại ra thực thú vị: “……..không chào đón sao?” Harry cố ý nói thực uất ức.

Snape gật đầu không được mà lắc đầu cũng không xong.

“Hôm nay là lễ Giáng Sinh a.” Harry cường điệu, sau đó lộ ra nét mặt chán nản: “Tôi quên mua quà rồi.”

Ai, tán gẫu với cụ Dumbledore một hồi liền quên mất chuyện này.

“Anh thích cái gì?” Harry trực tiếp hỏi Snape.

Snape chớp mắt vài cái, khẽ lắc đầu: “Không sao.”

“Như vậy sao được?” Harry tiến tới, suy nghĩ một chút nói: “Vậy anh có chuẩn bị quà cho tôi không?”

Đối phương là Snape, mình phải mặt dày mới được, kinh nghiệm nói cho cậu biết nếu không đòi nhất định sẽ không có quà.

Snape nhìn qua có vẻ vô cùng xấu hổ, khô khan nói: “Đại khái…….không có.”

Harry phồng má.

Snape thở dài trong lòng, không thể không nói: “Ngươi muốn cái gì?”

Chuyện này đúng là làm khó Harry, cậu không có thứ gì đặc biệt muốn cả, nhức đầu, Harry lúng túng.

“Không có thì thôi.” Snape lập tức nói, cố gắng mở lối thoát.

“A, từ từ.” Harry chưa nghĩ xong lời nói đã thốt ra: “Vậy anh hôn tôi đi.” Nói xong, gương mặt thiếu niên liền đỏ lựng.

Snape cũng cứng đờ.

Harry lúng túng ngồi xếp bằng trên sô pha, khô khan nói: “Lần nào cũng là tôi hôn anh.” Trừ bỏ lần đầu tiên cùng lần hóa thành mèo kia, vì thế cậu thực tổn thất.

“Nhàm chán.” Snape nghiêng đầu.

Harry lập tức túm lấy cánh tay đối phương: “Nhàm chán cái gì?”

“Ý tưởng.” Snape nói như đinh đóng cột.

Nhất định không được đầu hàng, Harry vòng tay ôm lấy thắt lưng Snape: “Đây là quà tôi muốn anh tặng vào lễ Giáng Sinh.”

Quá gần, Sanpe có chút không quen nhưng lại không biết làm sao, cố gắng suy nghĩ xem nên làm gì, gương mặt xa lạ lại vô cùng quen thuộc đã tiến tới trước mắt, lông mi thật dài cơ hồ chạm phải mặt y, trái tim Snape đập dồn dập.

Thực xấu hổ, nhưng Harry cảm thấy cho dù không kiếm được lời nhưng ít ra phải lấy lại vốn chứ, bất quá, cậu vẫn thử tiến tới gần chút nữa, cách đôi môi đối phương khoảng nửa cm thì dừng lại, nhắm mắt, cậu có thể cảm nhận rõ rệt hơi thở ấm áp của đối phương phun trên mặt mình.

Nếu đã yêu, đương nhiên sẽ muốn thân cận người mình yêu, Harry là vậy, mà Snape cũng vậy, chính là người này ngày càng có xu hướng hướng nội.

Harry kiên nhẫn chờ đợi, Snape không đẩy cậu ra mà trêu chọc, quả nhiên, vài giây sau, một cảm giác ấm nóng bao trùm trên môi cậu, trái tim Harry khẽ rung động, cảm giác này thực tuyệt vời, cậu hơi hé miệng, đáp lại. Nhớ tới kỹ xảo hôn môi học được lúc trúng tình dược, cậu thử dùng đầu lưỡi chạm vào môi đối phương sau đó lập tức lùi về.

Cái này gọi là khiêu khích, bất quá Harry rất nhanh hiểu được khiêu khích một Slytherin không phải hành động sáng suốt.

Hơi thở nóng rực xâm nhập vào khoang miệng Harry, đầu lưỡi nam nhân lướt qua hàm răng cùng từng chiếc nứu, cùng lúc đó lưng Harry bị áp chặt vào lưng ghế sô pha, sau đó không cần Harry mở mắt cũng biết mình đang bị Snape áp chặt, hô hấp có chút khó khăn, thậm khí có phần hít thở không thông, nhưng môi lưỡi tương giao làm cậu luyến tiếc tách ra.

“Ưm……….” Harry phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn, lại mang theo vài phần ngọt ngào.

Nam nhân phía trên đột nhiên ngừng động tác, tách ra.

Harry lấy lại được hơi thở, mạnh mẽ hít vào một hơi, suýt chút nữa cậu bị chết ngộp vì hôn môi, cố gắng bình phục, cậu nheo mắt nhìn Snape, người này có chút mất tự nhiên.

Những lần hôn môi trước chưa từng nóng bỏng như lần này, Harry thầm đánh giá.

Snape kéo tay Harry ra, quy củ ngồi lại sô pha, y lúc nãy lại không khống chế được, thực sự tồi tệ, nếu nhóc con này ở lại đây………..Snape cảm thấy mình đang đối mặt với ngày tận thế.

Nếu nhóc con ngốc nghếch này ở trên giường cũng không thành thật như vậy……..

Snape không dám nghĩ nữa, y nên tin tưởng vào khả năng tự chủ của mình.

Y không thể hại Harry : Potter, một chút cũng không được.

“Tôi đem hành lý lên lầu.” Harry nhảy xuống sô pha, vui sướng tung tăng chạy lên lầu, suy nghĩ trong đầu cậu hoàn toàn tương phản với suy nghĩ của Snape.

Thân phận hay những thứ khác đều đã hiểu rõ, cậu không còn áp lực gì nữa, trong tình yêu hai người họ trước sau vẫn luôn hòa hợp như vậy, cậu đã sắp 17, không có gì không thể làm, hơn nữa, Harry nhớ lại dư vị của nụ hôn lúc này, nếu như tiếp tục nữa nhất định sẽ càng tuyệt vời hơn.

Hơn nữa, với tình tình không được tự nhiên của Snape, tốt nhất nên có quan hệ thân thiết mới đảm bảo hơn.

Đang trong thời kỳ trưởng thành, hormone lan tràn làm đầu óc thiếu niên chứa đầy suy nghĩ đen tối, ách, yêu nhau làm chuyện đó là điều đương nhiên mà, Harry nghĩ một chút gương mặt liền đỏ bừng, lắc lắc đầu, cậu đẩy cửa phòng ngủ bước vào trong.

Đợi đến khi sắp xếp xong xuống lầu, gương mặt Harry đã khôi phục bình thường.

“Lần này anh muốn uống canh gì?” Harry nhìn đồng hồ, cậu không đói bụng, nhưng Snape nhất định đói.

Snape xụ mặt, y không muốn uống canh, y tình nguyện uống thuốc dinh dưỡng.

“Sao?” Harry bày ra gương mặt tươi cười.

“Không uống.” Snape gạt bỏ: “Coi như là quà Giáng Sinh.”

Harry dở khóc dở cười, cũng đành phải gật đầu: “Tính ra hôm nay là ngày kỉ niệm chúng ta quen nhau được một năm nhỉ?” Ngày kỉ niệm Daniel gặp gỡ Allen: “Chúng ta ra ngoài ăn đi.”

Snape nhíu mi khi nghe tới đề nghị ra ngoài, bất quá lúc nhìn tới chén canh móng heo liền đồng ý.

“Có cần mặc thêm áo khoác không? Khăn quàng cổ nữa? Mang luôn hai đôi găng tay nữa?” Bộ dáng Harry hệt như gà mẹ.

“Không cần.” Snape bĩu môi: “Ta tốt lắm.” Y không cần hình thức chăm sóc cho con nít!

Lúc nào anh chả nói mình tốt lắm, Harry âm thầm phỉ nhổ, nhưng vẫn nghe theo ý Snape.

Đường cái vẫn náo nhiệt hệt năm ngoái, khắp nơi giăng đèn kết hoa vô cùng xinh đẹp.

“Lạnh lắm không?” Harry thấy Snape chưa đi được mấy bước đã rụt cổ.

“Ta tốt lắm!” Snape máy móc nói.

Harry cũng không nói nhiều, chủ động cởi bỏ khăn choàng cổ của mình choàng lên cho Snape, tiếp đó túm lấy hai bàn tay Snape mà hà hơi, cương quyết không cho Snape kéo khăn quàng cổ xuống, cậu nói: “Mới hết bệnh, không được cậy mạnh.”

Snape phun khí, nghiêng đầu qua một bên.

Hai người chọn một nhà hàng kiểu Italia, chọn một bàn sát cửa sổ trên lầu 4.

Rất nhanh, một dĩa sườn cừu nướng kiểu Ý được bưng lên, còn có hai ly rượu đỏ, trong dịp lễ thế này, uống chút rượu rất thích hợp.

“Lễ Giáng Sinh vui vẻ.” Harry nâng ly hướng về phía Snape nói.

“Ngươi cũng vậy.” Snape miễn cường chạm một chút, sau đó nhướng mày nhìn người nào đó đặt hai dĩa thức ăn tới trước mặt mình: “Ngươi không ăn?”

“Không đói.” Harry vò đầu, số thức ăn ăn ở nhà cũ còn chưa kịp tiêu hóa.

Snape không nói gì.

“A, bên kia có phóng pháo hoa kìa.” Harry đột nhiên chỉ ra ngoài cửa sổ.

Là hướng quảng trường, pháo hoa đủ màu sắc đang nở rộ trên bầu trời.

Snape cũng quay đầu xem, y nhớ tới màn pháo hoa năm trước, có chút cảm khái, khi đó y đâu thể nào ngờ tới cục diện hiện tại, Harry ngày càng thân thiết hơn, việc này thực sự làm y bất an, nếu cứ như vậy đến lúc bị tổn thương lại càng nặng nề, Snape nhíu mày.

“Một năm……….” Thiếu niên Gryffindor thì thào: “A!”

Snape nhướng mi, đột nhiên la lên làm gì.

Harry chăm chăm nhìn Snape: “Một năm rồi, sao tôi có thể quên mất sinh nhật anh chứ, sao có thể vậy chứ?” Ở chung một năm chắc chắc phải tới ngày sinh nhật của Snape, sao cậu lại ngu ngốc tới mức không nghĩ tới chuyện này cơ chứ.

Nếu thích một người, nhất định phải cho đối phương những thứ tuyệt vời nhất, giống như lúc Harry chăm sóc cho Snape lúc 4 tuổi, hiện giờ Harry muốn lấp đầy hết tất cả nuối tiếc của Snape, làm cho người cậu yêu tràn ngập trong hạnh phúc.

Nhân tiện nhắc tới, đây cũng là truyền thống tốt đẹp của gia tộc Potter, Potter cha cũng luôn vây quanh Lily hệt như vậy.

“………không sao.” Snape cúi đầu ăn mì. Harry cứ luôn chọc vào phần mềm yếu nhất của mình, đây cũng không phải lần đầu, chỉ sợ cũng không phải lần cuối.

“Ngày mấy tháng mấy?” Harry mắt long lanh nhìn Snape.

Snape không trả lời.

“Chuyện này cũng không chịu nói cho tôi biết sao?” Ngữ khí uể oải vô cùng ủy khuất.

“……….9 tháng 1.” Snape đại bại.

“A? Sắp tới rồi!” Harry lập tức phát hiện ra ngày đó đã gần kề: “Nhất định phải chúc mừng.”

Snape thở dài trong lòng, chúc mừng y sinh nhật 37 tuổi?

Y không thấy có chút nào đáng để chúc mừng cả.

Hoàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui