Chu Lệ trừng mắt nhìn quần thần bên dưới, lúc này hắn cảm thấy như muốn phát điên lên. Phía dưới không có một đại thần nào dám thở mạnh.
Phong Vũ Quan trăm năm chưa từng lung lay bây giờ lại bị công phá trong tay hắn, đây là một sự sỉ nhục. Đối với một người muốn trở thành đệ nhất hoàng đế trong lịch sử như Chu Lệ, sỉ nhục lại càng lớn hơn!
- Phụ hoàng!
Nhạc Nguyệt nhẹ nhàng khẽ kéo tay của phụ phân. Chu Lệ nhìn sang nữ nhi của mình bên cạnh, tâm tình mới bình tĩnh lại một chút. Hôm nay hắn rất cao hứng đang cùng dùng cơm với Nhạc Nguyệt, nhưng tin tức từ tám trăm dặm cấp báo về lại làm cho tâm tình của hắn trong nháy mắt rơi xuống đáy vực.
- Lần này, Nguyên Mông quân ngang nhiên dám tấn công Minh vương triều ta, quả thật là muốn tìm chết!
Thanh âm của Chu Lệ rất lạnh, vô cùng lạnh lẽo. Đại thần phía dưới không một người nào dám lên tiếng.
- Có vị tướng quân nào nguyện ý giúp trẫm đi thu thập bọn chúng hay không?
Chu Lệ trên mặt hiện lên sát khí, khiến cho quần thần bên dưới đều nhớ lại vị hoàng đế trước mặt năm đó chính là nhất đại tướng quân.
- Chuyện gì xảy ra, văn võ cả triều lại không có một người nào dám đối mặt với Nguyên Mông quân hay sao? Bây giờ Nguyên Mông quân chỉ có tám vạn người, nhưng nhân mã của các bộ lạc lớn sẽ rất nhanh chóng tập trung lại. Đến lúc đó hơn trăm vạn quân đội đều đến, vậy thì rất nguy hiểm!
Chu Lệ bắt đầu tức giận, thanh âm trở nên rất lớn.
"Phanh!" Chu Lệ vỗ mạnh xuống ngai vàng, trừng mắt nhìn quần thần phía dưới.
Vương lão tướng quân thở dài một hơi, đi ra phía trước, quay về Chu Lệ cung kính nói:
- Lão thần nguyện ý lĩnh mệnh xuất chiến!
Chu Lệ nhìn Vương lão tướng quân phía dưới, vẻ tức giận trên mặt đều biến mất, tươi cười khuyên nhủ:
- Vương lão tướng quân, khanh đa già rồi nên vui vẻ hưởng phúc thì hơn. Việc này làm có thể để cho khanh đảm đương được?
Vương lão tướng quân nói:
- Quốc chi an nguy, thất phu hữu trách, lão thần làm sao cỏ thể chỉ lo hưởng thụ mà không để ý đến an nguy của thiên hạ?
Vương lão tướng quân thanh âm như chuông đồng, một thân chính khí khiến cho các tướng quân chung quanh đều cảm thấy xấu hổ.
Đột nhiên một vị tướng quân bước lên nói:
- Mạt tướng Hồng Trụ nguyện ý xuất chiến!
Hồng Trụ là một người không muốn gây chú ý, cho nên vừa rồi hắn đã không bước lên. Nhưng những lời nói của Vương lão tướng quân đã khiến cho lòng yêu nước dâng lên trong người hắn.
Chu Lệ nhìn vị tướng quân trước mặt, nghi hoặc hỏi:
- Ngươi là ...... Hình như trẫm chưa từng gặp ngươi!
Vương lão tướng quân giới thiệu nói:
- Hồng tướng quân chỉ vừa mới được thăng chức, cho nên hôm nay mới là lần đầu tiên đến Kim Loan Điện. Hồng tướng quân phương diện chiến tranh rất có năng lực!
Lời nói của Vương lão tướng quân rõ ràng là đồng ý cho Hồng tướng quân xuất chiến. Đối với vị tướng quân này, ông ta cũng hiểu biết một chút. Hồng Trụ tướng quân này bình thường rất ít khi ra tay, chỉ thích thao quang dưỡng hối (1), nhưng một khi đã ra tay thì nhất định sẽ vô cùng lợi hại.
Chu Lệ mặc dù tin tưởng vào ánh mắt của Vương lão tướng quân, nhưng lần này xuất chiến không phải chuyện đùa, hắn cũng không yên tâm đem đại quyền giao ột vị tướng quân còn non nớt. Liền nói:
- Vương lão tướng quân, khanh có nguyện ý vì Minh vương triều mà bôn ba một lần hay không?
Vương lão tướng quân lập tức quỳ xuống nói:
- Lão thần nguyện ý!
Chu Lệ có vẻ rất cao hứng, nói:
- Truyện ý chỉ của trẫm. Phong Vương lão tướng quân làm nguyên soái, Hồng Trụ tướng quân làm phó soái. Suất lĩnh trăm vạn quân đội của Ký Châu quận, U Châu quận cùng với Tịnh Châu quận, lập tức xuất phát đến Phong Vũ Quan!
- Thần lĩnh chỉ!
Vương lão tướng quân và Hồng Trụ lập tức quỳ xuống nói.
- Báo ......
Tâm tình của Chu Lệ vừa mới tốt lên một chút, vừa nghe tiếng la bên ngoài, trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt.
- Hoàng thượng, Kinh Châu quận truyền đến cấp báo!
Một tướng sĩ quỳ gối trước cửa Kim Loan Điện lên tiếng.
Chu Lệ lập tức nói:
- Nhanh, nhanh trình lên đây!
Thiếp thân thái giám của Chu Lệ lập tức đem tin cấp báo trình lên, Chu Lệ lập tức cầm lấy.
Nhìn bức thư báo tin này, sắc mặt của Chu Lệ trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi, cuối cùng tối sầm lại.
"A!" Chu Lệ đột nhiên đem bức thư ném ra ngoài.
"Phanh!"
Chân nguyên lực trên tay Chu Lệ đã khiến bức thư biến thành bột phấn. Các tướng quân bên dưới đều hoảng sợ.
- Kim quốc, kim quốc, ha ha ...... Kim quốc cũng muốn đến tham gia nào nhiệt, tốt ...... tốt! Trẫm quyết định ngự giá thân chinh!
Chu Lệ đột nhiên lên tiếng, lúc này đã có chút mất bình tĩnh.
Quần thần bên dưới còn chưa biết chuyện gì xảy ra, nhưng nghe được thanh âm của Chu Lệ, khẳng định là có liên quan đến Kim quốc. Những người có chút đầu óc đã đoán được chuyện gì xảy ra.
Chu Lệ nhìn các thần tử bên dưới, nói:
- Vừa rồi cấp báo đưa về, Kim quốc cũng đã bắt đầu tấn công Kinh Châu quận!
- A, Kim quốc cũng đã bắt đầu tấn công. Lần này xem ra quả thật rất nguy hiểm!
- Ta nghĩ lần này muốn đánh bại bọn họ rất khó khăn. Bây giờ Vương lão tướng quân đã được an bài đến Phong Vũ Quan, Kinh Châu quận sẽ do ai chủ trì đại cuộc đây?
......
Cả Kim Loan điện đều trở nên huyên náo, các đại thần đều bắt đầu nghị luận. Chỉ có một Nguyên Mông tấn công, bọn họ không lo lắng, nhưng bây giờ cả Kim quốc cũng đã bắt đầu tấn công, chuyện này quả thật khó nói.
- Kim quốc và Nguyên Mông đều ra tay, vậy còn Liêu quốc thì sao?
Đột nhiên một thanh âm vang lên.
Chu Lệ liếc nhìn Hồng Trụ vừa lên tiếng, trong lòng thầm nghĩ: "Đúng, Liêu quốc cũng có thể đục nước béo cò, tất cả đều khó nói. Nếu mình đi đến Kinh Châu, vậy thì bên phía Liêu quốc sẽ phải làm sao? Xem ra mình thật sự không thể rời đi!”
Vương lão tướng quân lớn tiếng nói:
- Hoàng thượng, bây giờ nguy cơ bốn bề, hoàng thượng phải ở lại chủ trì đại cuộc, không thể nào đến tiền tuyến được. Hy vọng Hoàng thượng suy nghị cho thật kỹ!
Chu Lệ trong lòng cảm kích nhìn thoáng qua Vương lão tướng quân, vừa rồi hắn chỉ nhất thời phẫn nộ nên mới nói ngự giá thân chinh. Làm một hoàng đế, không thể nào nói lung tung, đã nói ra nhất định phải thực hiện.
- Vương lão tướng quân nói có lý, chuyện đối phó với Kim quốc này, trẫm ở nơi này khống chế tình hình thì tốt hơn. Nhưng mà ai có thể xuất chiến đây?
Chu Lệ nhất thời cảm thấy đau đầu.
Nhìn Nhạc Nguyệt bên cạnh, ánh mắt Chu Lệ chợt sáng lên, nói:
- Nhanh lên truyền Nhị hoàng tử Chu Đăng đến đây cho trẫm!
Sư dũng cảm của Chu Đăng cực kỳ nổi danh, tác chiến cũng có nhiều mưu lược, rất có khả năng lãnh đạo. Chu Lệ trong lòng cảm thấy tiếc nuối. Minh vương triều kỳ thật dũng tướng rất nhiều, mãnh tướng vô số, nhưng quan trọng nhất chính là không có nhiều người có khả năng lãnh đạo. Chỉ huy không chỉ cần có mưu lược, còn phải biết làm thế nào để lợi dụng ưu điểm của các tướng sĩ. Lãnh đạo, đầu óc so với công phu còn quan trọng hơn.
Nhị hoàng tử Chu Đăng rất nhanh đã đến Kim Loan Điện. Chu Đăng từ tên thái giám bên cạnh đã biết tất cả sự tình, vừa nhìn thấy Chu Lệ, lập tức quỳ xuống nói:
- Nhi thần khấu kiến phụ hoàng!
- Hoàng nhi nhanh đứng lên. Lần này trẫm có đại sự muốn giao cho con xử lý, con nhất định không thể làm cho trẫm thất vọng!
Chu Lệ trìu mến nhìn Chu Đăng. Đối với ba đứa con của mình, hắn vô cùng hài lòng. Đại hoàng tử nho nhã độ lượng, Nhị hoàng tử kiêu dũng thiện chiến, Tam hoàng tử gởi tình nơi sơn thủy. Tất cả đều là nhân trung chi long. Tam hoàng tử mặc dù chỉ thích làm bạn với núi sông, dường như không quan tâm gì đến chính sự, nhưng Chu Lệ hiểu rất rõ sự lợi hại của đứa con này, cho nên Chu Lệ cho đến bây giờ cũng chưa từng ước thúc hắn.
- Phụ hoàng xin hãy hạ lệnh, nhi thần nhất định sẽ không làm cho phụ hoàng thất vọng!
Chu Đăng có vẻ cực kỳ hưng phấn.
Chu Lệ lên tiếng:
- Tốt, truyền ý chỉ của trẫm. Nhị hoàng tử lần này thay thế trẫm xuất chiến với Kim quốc. Suất lĩnh trăm vạn đại quân của Ung Châu quận, Kinh Châu quận cùng với Dương Châu quận!
- Nhi thần lĩnh chỉ!
Chu Đăng tinh thần phấn chấn, có vẻ cực kỳ cao hứng. Hắn yêu thích nhất chính là hưởng thụ chiến tranh, đúng, chính là hưởng thụ, đây cũng là nguyên nhân mà hắn có thể trở thành chỉ huy.
Vương lão tướng quân đột nhiên nói:
- Chiến đấu, sĩ khí là quan trọng nhất. Bệ hạ để cho Nhị hoàng tử thay thế ngài xuất chiến, chuyện này vô cùng tốt. Nhưng bên phía lão thần lại không có ai thay thế hoàng thượng, sĩ khí sợ là không đủ!
Chu Lệ vừa nghe được, cảm thấy rất có lý. Nhưng mà nên tìm ai đây?
- Phụ hoàng, con nguyện ý thay thế phụ hoàng đến đó!
Chu Lệ vừa nghe, giật mình nhìn Nhạc Nguyệt trước mặt. Một nữ hài chưa đến hai mươi tuổi lại yêu cầu được đến tiền tuyến!
Nhạc Nguyệt lập tức nói:
- Phụ hoàng, nhi thần chỉ là ở phía sau đốc chiến mà thôi, không có nguy hiểm gì đâu!
Vương lão tướng quân bên cạnh cũng giật mình. Ông ta vốn hy vọng Đại hoàng tử hoặc là Tam hoàng tử sẽ cùng đi, không ngờ Nhạc Nguyệt công chúa bỗng nhiên lại yêu cầu xuất chiến.
Chu Lệ vừa nghe, cũng cảm thấy có đạo lý. Bất kể nói như thế nào, Nhạc Nguyệt cũng chỉ là đứng ở phía sau đốc chiến mà thôi. Phía trước còn có trăm vạn đại quân, có gì mà phải lo lắng!
- Tốt, tốt ...... Nhạc Nguyệt, con hãy thay thế trẫm đến đó, ha ha ...... ha ha ...... Thật đúng là nữ nhi tốt của trẫm!
Chu Lệ cực kỳ dứt khoát, lập tức đáp ứng. Hắn đột nhiên cười lớn, nụ cười rất sang sảng, cả Kim Loan điện đều bắt đầu chấn động.
Cứ như vậy, Nhạc Nguyệt đã thay thế hoàng đế đi đến Phong Vũ Quan đốc chiến!
----------------------------
(1) Thao quang dưỡng hối: Ý muốn nói đến một người ẩn dấu thực lực để chờ cơ hội.