Dĩ vãng hơn mười năm trước hiện lên trong đầu Trương Tinh Phong.
Quốc Vũ học viện, một ngày đầu năm!
"Ta gọi là Phong Ngữ Yên, cái tên này là do mẫu thân của ta đặt cho. Rất dễ nghe phải không? Ta cũng rất thích cái tên này!"
"Ngươi nói đi, tên của ta có dễ nghe không vậy?"
......
Hình ảnh một tiểu nữ hài khả ái tinh nghịch hiện lên trong đầu hắn.
"Là nàng sao, Phong Ngữ yên?" Trương Tinh Phong khẽ mỉm cười lẩm bẩm nói.
——————————
Bên trong sương phòng của lão bản nương, Phong Ngữ Yên lẳng lặng ngồi trước bàn trang điểm. Vẻ đanh đá thường ngày của nàng đã hoàn toàn biến mất, chỉ yên lặng ngắm nhìn khuôn mặt của mình trong gương.
"Trương Tinh Phong ...... Trương Tinh Phong ......" Phong Ngữ Yên vô ý thức thì thầm.
"Ngươi có còn nhớ tiểu nữ hài năm xưa không? Nàng bây giờ đã không còn địa vị gì, chỉ là một lão bản nương thô tục của một khách sạn tồi tàn mà thôi ......"
"Năm đó tại Quốc Vũ học viện ...... chúng ta từ đầu đến cuối cũng chỉ gặp nhau có vài lần, nhưng ta vẫn còn nhớ rất rõ ...... Ngươi có biết không? Theo thời gian trôi qua, ta càng không thể nào quên được ngươi. Ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Ngày đó, khi ta ở cùng với Nhu tỷ tỷ, nàng đã nói nàng yêu ngươi ...... Ngay lúc Nhu tỷ tỷ nói ra, ta bỗng nhiên cảm thấy tim mình đau nhói ...... Ta cuối cùng đã hiểu, ta không thể quên được ngươi là bởi vì ta cũng thích ngươi!" Thanh âm thì thầm lặng lẽ vang lên trong phòng.
"Năm ngoái ngươi thắng trận trở về, trở thành đại nhân vật mà cả Minh vương triều sùng bái. Ta đã đi đến kinh thành, đứng ở bên ngoài thành hai mươi dặm. Ta chỉ muốn nhìn thấy ngươi một lần, nhưng người đứng đón chào quả thật quá đông, ta không thể nào nhìn thấy được. Ta đã cố chen lên phía trước để được nhìn thấy ngươi, nhưng phía trước lại toàn là binh lính của trung ương quân đoàn. Ta không có biện pháp nào, ta đứng trong đoàn người không ngừng tìm kiếm, hy vọng có thể nhìn thấy ngươi, nhưng ta lại phát hiện ra khoảng cách này thật sự quá dài. Đội ngũ phía sau ngươi quá đông, ta không biết ngươi ở nơi nào, ta chạy ...... tạ lại chạy ...... không ngừng tìm kiếm ...... cuối cùng ta cũng tìm được ngươi. Ngươi cùng với hoàng thượng ngồi trên long niệm, mỉm cười với dân chúng chung quanh ...... Ta nhìn thấy ngươi mỉm cười với ta, thật vậy, ta thật sự đã nhìn thấy ngươi cười với ta, nhưng sau đó ngươi lại quay sang cười với người khác. Ta biết, ta chỉ là một người qua đường trong cuộc sống của ngươi mà thôi ...... Có lẽ ngươi cũng đã quên mất tiểu nữ hài năm đó rồi!"
"Ta trở về nhà, về với khách sạn ...... chỉ có cuộc sống ở nơi này mới thuộc về một người thô tục như ta!"
Một tiếng thở dài quanh quẩn bên trong phòng, một lúc sau, gian phòng khôi phục lại vẻ yên tĩnh, không hề có một có thanh âm nào ......
Đột nhiên Phong Ngữ Yên phảng phất giống như thanh tỉnh lại, nàng khẽ lắc đầu, dùng hai bàn tay xoa xoa lên khuôn mặt của mình, cho đến khi cả khuôn mặt đỏ bừng lên mới ngừng lại. Nhìn vào trong gương, Phong Ngữ Yên chợt nở nụ cười, cặp mắt to đen láy của nàng khẽ chớp chớp, trong nháy mắt lại biến thành một vị cô nương đanh đá. Bộ dáng si tình vừa rồi của nàng, nếu như nói cho người khác biết, có lẽ cũng sẽ không tin.
Phong Ngữ Yên cầm lấy nhuyễn tiên bên cạnh, vung vẩy vài cái, đắc ý xoay người rời khỏi phòng.
——————————
Trương Tinh Phong trên người mặc một bộ cẩm sam màu trắng bình thường. Mặc dù chất liệu không bằng với y phục của hắn trước kia, nhưng đối với người bình thường mà nói cũng đã là rất xa xỉ. Bộ y phục này có lẽ cũng phải tốn đến ba chục lượng bạc.
Nhưng Điền Đản chỉ đưa lại cho Trương Tinh Phong có mười lượng bạc, hắn nói rằng y phục này có giá đến chín mươi lượng. Trương Tinh Phong chỉ cười cười không nói gì, có lẽ là vì hắn đang nghĩ đến lão bản nương.
Nhẹ nhàng giơ chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, Trương Tinh Phong khẽ nhíu mày. Rượu này là loại rượu bình thường, nhưng đối với Trương Tinh Phong mà nói quả thật là rất kém. Không phải bởi vì hắn thích hưởng thụ cẩm y ngọc thực, mà bởi vì hắn vốn đã quen dùng rượu ngon, gặp phải loại rượu như thế này quả thật không thể nào uống được.
Trương Tinh Phong duỗi tay phải ra, đột nhiên một bầu rượu bằng bạch ngọc xuất hiện trên tay của hắn. Bầu rượu này chính là một pháp khí do Trương Tinh Phong luyện chế ra, mặc dù đẳng cấp không cao, nhưng nó cũng chỉ chuyên môn dùng để đựng rượu mà thôi.
Trương Tinh Phong ngồi ở góc đông nam của khách sạn, thỉnh thoảng lại đưa bầu rượu lên miệng uống một ngụm.
Điền Đản cảm thấy đắc ý, hắn cầm năm mươi lượng bạc còn sót lại khẽ thẩy thẩy lên. Hắn vừa đi vừa huýt sáo, đang suy nghĩ làm thế nào để tiêu xài số bạc này.
"Hưu ......"
Một tiếng rít vang lên, một thanh nhuyễn tiên thật dài trong nháy đã cuốn lấy số bạc trên tay Điền Đản. Điền Đản giật mình, trong nháy mắt liền xoay người lại.
- Nếu như còn có lần sau, ngươi hãy chuẩn bị trở về nhà luôn đi!
Thanh âm của Phong Ngữ Yên lạnh lùng không hề có một chút cảm tình. Nàng kinh doanh khách sạn này đã được gần sáu năm, năm đó nàng chỉ mới mười mấy tuổi đã có thể áp chế được đám tiểu nhị này, càng không cần phải nói đến bây giờ.
Điền Đản trong lòng run lên, lập tức nói:
- Tiểu nhân không dám nữa, nhất định không dám nữa!
Hắn hiểu rất rõ con người của Phong Ngữ Yên. Mặc dù vẻ bề ngoài của nàng rất xinh đẹp, nhưng thậm chí có thể giết người mà không chớp mắt.
Phong Ngữ Yên vung vẩy chiếc roi, ra hiệu cho hắn rời đi. Điền Đản lập tức chạy ra xa.
Phong Ngữ Yên thở dài một hơi, nàng hồi tưởng lại cuộc sống của mình trong sáu năm qua. Kinh doanh khách sạn không phải là một chuyện đùa, trải qua cuộc sống khổ cực, Phong Ngữ Yên so với những nữ hài cùng lứa tuổi thành thục hơn rất nhiều. Đối với những tiểu nhị tham lam nham hiểm, nàng thậm chí đã từng giết chết vài tên.
Nhưng tất cả những việc này đều không phải do nàng tự nguyện. Tại cực tây nơi hầu như không có một người nào quản lý này, chỉ có tàn nhẫn mới có thể sống tốt được. Nắm tay của ai lớn, cuộc sống của người đó càng thoải mái.
Phong Ngữ Yên chỉ có thể làm ình tàn nhẫn, làm ình mạnh mẽ hơn. May mắn là nàng có một ca ca làm đội trưởng của đội tuần tra, cho nên một số bang phái nhỏ cũng không dám gây sự.
Phong Ngữ Yên nhìn năm mươi lượng bạc trong tay, lại nhớ đến nam tử tóc bạc bộ dạng giống như một tên khất cái. Cũng không biết vì sao, nàng bỗng nhiên lại muốn đem số bạc này trả lại cho hắn. Trước kia cũng đã từng xảy ra những chuyện như thế này, những lần đó Phong Ngữ Yên đều là đem bạc bỏ vào túi của mình.
Đi vào đại sảnh, Phong Ngữ Yên nhìn về hướng nam tử tóc bạc, nàng khẽ nở nụ cười bước về phía hắn.
- Bạc của ngài!
Phong Ngữ Yên đem ngân lượng đặt lên bàn của Trương Tinh Phong, ngồi xuống trước mặt hắn, một tay cầm lấy bầu rượu trên bàn.
"Ân!" Phong Ngữ Yên khẽ nhíu mày. Nàng chú ý đến bầu rượu bằng bạch ngọc đang đặt trên bàn, hiển nhiên bầu rượu này không phải là vật bình thường. Phong Ngữ Yên cũng đã từng có một cuộc sống hào hoa, cũng đã từng tham dự không ít các buổi tiệc lớn, nhưng nàng xác định là chưa từng thấy qua một bầu rượu nào như thế này. Không phải đơn giản chỉ vì bầu rượu này làm bằng bạch ngọc, mà nó còn gây cho người ta một cảm giác tràn ngập linh khí.
Phong Ngữ Yên ngẩng đầu lên, nàng muốn nhìn một chút khuôn mặt của nam tử tóc bạc này. Vừa ngẩng đầu lên, nàng đột nhiên ngẩn người.
Đã bao nhiêu năm, đã bao nhiêu đêm dài, đã bao nhiêu lần thân ảnh đó xuất hiện trong giấc mộng của nàng. Vẫn là ánh mắt đó, ánh mắt làm cho người ta có cảm giác không thể nhìn thấu được, mái tóc trắng như tuyết giống như trong truyền thuyết, là vì Nhu tỷ tỷ hay sao ......
Ánh mắt của Phong Ngữ Yên đã bắt đầu ươn ướt.
- Cô nương có phải là Ngữ Yên không?
Thanh âm của Trương Tinh Phong nhẹ nhàng vang lên.
Phong Ngữ Yên ngẩn người, nhìn Trương Tinh Phong đang mỉm cười, trong lòng cảm thấy bối rối, lập tức nói:
- Không phải, công tử, ngài đã nhận lầm người rồi. Ta gọi là Hồng Phượng, mọi người ở nơi này đều biết!
- Mọi người có biết ta gọi là gì không?
Vừa rồi hai người đối thoại thanh âm rất nhỏ, mọi người chung quanh đều không chú ý. Bây giờ Phong Ngữ Yên đột nhiên hô lớn, khiến cho tất cả đều nghe được.
Mọi người đều biết nàng là Phong Ngữ Yên, nhưng đồng thời nàng cũng là Hồng Phượng. Hồng Phượng là ngoại hiệu của nàng, nhưng Phong Ngữ Yên bình thường đều không cho phép người khác gọi tên của nàng, chỉ cho phép dùng ngoại hiệu mà thôi.
- Đúng, nàng chính là Hồng Phượng đại tỷ nổi danh của chúng ta. Tiểu tử ngươi hãy cẩn thận một chút, Hồng Phượng đại tỷ rất là lợi hại đấy!
Một khách nhân ở xa lập tức lên tiếng.
Trương Tinh Phong ngẩn người, hắn đối với cảm giác của mình rất khẳng định. Hắn có cảm giác vị cô nương trước mặt chính là tiểu nữ hài Phong Ngữ Yên mà hắn đã gặp khi còn nhỏ. Nhưng lúc này nàng lại phủ nhận, hơn nữa những khách nhân bên cạnh cũng lên tiếng khẳng định, chẳng lẽ là mình nhận lầm người?
Trương Tinh Phong cũng không biết!
"Tổ tiên của Phong Ngữ Yên mấy đời đều là lễ bộ thượng thư trong triều, làm sao có thể trở thành một lão bản nương ở nơi này được?" Trương Tinh Phong đột nhiên thầm nghĩ, liền lên tiếng xin lỗi:
- Xin lỗi cô nương, bởi vì cô nương rất giống với một vị bằng hữu trước đây của ta, cho nên ta mới ...... thật sự rất xin lỗi!
Phong Ngữ Yên trong lòng có cao hứng, cao hứng vì Trương Tinh Phong vẫn còn nhớ đến nàng, nhưng trong lòng cũng có cảm giác mất mát, mất mát vì Trương Tinh Phong bây giờ đã không còn xem nàng là Ngữ Yên. Không phải vừa rồi chính nàng đã phủ nhận hay sao? Phong Ngữ Yên trong lòng cười khổ.
- À ...... Ta có thể hỏi một chút được không? Lần cuối cùng ngài gặp bằng hữu của mình là khi nào vậy?
Gương mặt của Phong Ngữ Yên vẫn bình tĩnh như trước.
Trương Tinh Phong ngẩn người, mỉm cười nói:
- Có lẽ cũng được mười mấy năm rồi?
Trương Tinh Phong cũng không biết chuyện gì xảy ra. Hắn chỉ cảm thấy khi ở cùng với vị cô nương này, trong lòng rất bình tĩnh, cũng có một chút vui vẻ.
- Ha ha ha ...... mười mấy năm, khi đó vị bằng hữu này bao nhiêu tuổi rồi?
Tiếng cười của Phong Ngữ Yên rất trong trẻo, vang lên khắp cả đại sảnh.
Trương Tinh Phong cũng biết vị cô nương trước mặt có ý gì, nhưng hắn vẫn lên tiếng:
- Năm đó nàng chỉ mới sáu bảy tuổi mà thôi!
- Sáu bảy tuổi, bây giờ có lẽ nàng cũng đã hai mươi tuổi rồi. Huynh đệ, năm đó nàng ta chỉ là một tiểu nữ hài, bây giờ đã là một đại cô nương rồi, ngươi vẫn có thể nhận ra hay sao? Ha ha ha ......
Tiếng cười của Phong Ngữ Yên lại vang lên.
Những khách nhân chung quanh đều là khách quen, rất quen thuộc với tính tình của Phong Ngữ Yên, tất cả đều nở nụ cười.
- Vị huynh đệ này quả thật là ...... ha ha ha ...... Đều nói nữ hài thập bát biến, từ một tiểu hài tử mà ngươi vẫn có thể nhận ra hình dáng hiện tại, huynh đệ à, ta quả thật là rất khó tin đấy!
Một đại hán giơ chén rượu trong tay lên, cười lớn nói.
Phong Ngữ Yên nhìn đại hán này, khẽ nhíu mày lại. Đối với tên gia hỏa này, nàng quả thật cảm thấy rất nhức đầu. Tên của hắn là Vương Sơn, là một nhân vật bá vương tại cực tây này. Hắn vốn đã theo đuổi Phong Ngữ Yên từ lâu, nhưng bởi vì ca ca của nàng là đội trưởng tuần tra binh, thủ hạ có đến hơn ngàn người, cho nên Vương Sơn cũng không dám dùng vũ lực. Hắn chỉ có thể thường xuyên chạy đến đây quấy rầy Phong Ngữ Yên.
Trương Tinh Phong nghe được những tiếng cười chung quanh, vẫn không nói gì, chỉ giơ chén rượu lên uống một ngụm, không hề để ý gì đến chung quanh.
- Mẹ kiếp, lão tử đang nói chuyện với ngươi, tiểu tử ngươi không nghe thấy à?
Vương Sơn đột nhiên quát lớn, hắn quả thật cảm thấy rất mất mặt. Vừa rồi hắn gọi Trương Tinh Phong là huynh đệ đã là nể mặt lắm rồi, không ngờ tên trẻ tuổi tóc bạc này lại chẳng hề đếm xỉa gì đến, phảng phất chỉ xem hắn như là không khí. Vương Sơn hắn chính là một đại nhân vật tại cực tây, ở nơi này có ai dám không nể mặt hắn.
Phong Ngữ Yên đột nhiên cảm thấy tức giận, tức giận vì tên Vương Sơn này lại ngang nhiên dám chửi mắng Trương Tinh Phong, nhưng chỉ trong nháy mắt nằng đã bình tĩnh lại. Nàng hiểu rất rõ thực lực của Trương Tinh Phong, nên không hề lo lắng, nàng hiện tại muốn xem thử tên Vương Sơn này sẽ biến thành cái dạng gì mà thôi.
- Tiểu tử ngươi vẫn còn dám uống rượu à? Ồ ...... đây là cái gì? Bầu rượu này hình như ta chưa từng thấy qua!
- Đó không phải là vật của khách sạn chúng ta, là của vị công tử này tự mình mang đến!
Phong Ngữ Yên lạnh nhạt nói, cũng không nói thêm lời nào nữa.
- Ồ ...... trong bình này nhất định là rượu ngon, để đại ca đây nếm thử xem!
Vương Sơn nói xong liền chuyển thân bước đến. Hắn không phải nhân vật bình thường, đương nhiên có thể nhận ra được bình rượu này không phải là vật phàm. Cường thủ hào đoạt vốn là bản tính của hắn, liền bước đến cầm lấy bầu rượu, tự nhiên như thể đó là vật của hắn vậy.
Trương Tinh Phong khẽ nhíu mày, nhìn tên gia hỏa không biết sống chết trước mặt, lạnh lùng nói:
- Chỉ bằng vào ngươi mà cũng muốn uống rượu của ta sao? Cút đi!
Vương Sơn ngẩn người. Hắn bị người khác mắng? Bá vương tại cực tây lại bị người khác mắng? Cái thế giới này loạn hết cả rồi. Vương Sơn trong lúc nhất thời sững sờ không có phản ứng gì, có lẽ là vì hắn chưa từng bị ai mắng như vậy.
Tất cả khách nhân chung quanh cũng đều ngừng lại, chuẩn bị xem kịch hay. Mọi người đều biết Vương Sơn là loại người gì, còn người trẻ tuổi tóc bạc này dường như cũng không phải là nhân vật bình thường, không cần nói đến khí chất, chỉ nhìn vào bầu rượu bằng bạch ngọc trên bàn thôi cũng đủ biết rồi.
Hiển nhiên Vương Sơn cũng biết nam tử trước mặt không phải là một nhân vật có thể dễ dàng trêu chọc. Một lúc lâu sau, hắn cố gắng kìm nén sự giận dữ trong lòng lại. Hắn có thể thoải mái làm một bá vương tại cực tây này, chủ yếu nhất chính là hắn biết người nào có thể đụng vào, người nào không nên đụng vào.
“Ha ha ……” Phong Ngữ Yên nhìn thấy Vương Sơn sắc mặt đỏ bừng liền bật cười. Mọi người chung quanh cũng đều bắt đầu nở nụ cười. Vương Sơn lúc này trong lòng đang đấu tranh, hắn cũng không biết sắc mặt của mình đã đỏ bừng lên. Nghe được những tiếng cười chung quanh, trong nháy mắt hắn cảm thấy không thể chịu nổi.
Hắn cảm thấy rất mất mặt, vô cùng mất mặt, tất cả đều là do tên trẻ tuổi trước mặt này gây ra. Vương Sơn nghe được tiếng cười của Phong Ngữ Yên, nộ khí cũng càng lúc lớn, có lẽ là bởi vì bị nữ nhân mình yêu thích cười nhạo là một chuyện vô cùng mất thể diện.
- Lão tử uống rượu của ngươi đã là phúc cho ngươi lắm rồi. Ngươi còn dám ......
Vương Sơn lớn tiếng quát, nhưng hắn vẫn còn chưa nói xong đã "A ......" lên một tiếng, cả thân hình bay ra ngoài.
Không ai biết chuyện gì xảy ra!
Chỉ có Trương Tinh Phong là biết. Vừa rồi khi Vương Sơn bước đến gần, hắn chỉ khẽ vung tay lên, trong nháy mắt đánh Vương Sơn bay ra ngoài. Đương nhiên là bởi vì thân thủ của hắn quá nhanh, cho nên không có ai nhìn thấy được, vì vậy mọi người đều cảm thấy khó hiểu.
- Ngữ Yên, ta đã trở về rồi!
Một đại hán trên người mặc chiến giáp màu đen giống như một vị tướng quân bước vào.
- Đại ca!
Phong Ngữ Yên cảm thấy xấu hổ, lập tức len lén liếc mắt nhìn Trương Tinh Phong. Mà lúc này, Trương Tinh Phong cũng đang kinh ngạc nhìn về phía nàng ......