Hàn Nguyên Thanh nghe bên kia nói xong thì gật đầu đáp vâng, rồi lại thở dài một tiếng: “Anh Cửu, lần này chúng ta thiếu Thẩm Đạc một cái nghĩa rất lớn.
”Bên kia hình như cười hỏi lý do, sắc mặt của Hàn Nguyên Thanh rối rắm, đáp: “Lần này đến giúp mình, bị cụ nhà họ Hàn dồn ép không còn cách nào khác, giả gái luôn rồi…”Bên kia, Phù Đại đang nằm trong lòng Tưởng Sở Phong gặm táo, nghe được một câu như thế thì trong thoáng chốc liền sáng mắt lên, “Thẩm Thiếu soái giả gái ư?!”Tưởng Sở Phong véo cái miệng nho nhỏ của cô ấy, tuy rằng trong lòng cũng kinh ngạc, nhưng không xem nó là một trò cười, dọn đường cho Hàn Nguyên Thanh: “Món nợ với người này khá lớn đấy, tôi thay cậu trả một nửa.
”Hàn Nguyên Thanh quét mắt nhìn đường phố, nói thêm mấy câu nữa mới cúp điện thoại.
Phù Đại vẫn còn đang hưng phấn và kinh ngạc vì sự ‘hy sinh’ của Thẩm Đạc, ngửa mặt suy tư: “Em tưởng người như Thẩm Thiếu soái sẽ rất rắn rỏi, dẫu sao cũng không thể nào dùng cách thức ‘vòng vèo’ như thế, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
”“Nếu là Thẩm Đạc thì chắc chắn sẽ không làm, song phải kể đến sự lợi hại của vị hôn thê.
” Tưởng Sở Phong trước kia không để trong mắt, bây giờ không khỏi lau mắt mà nhìn.
Phù Đại phản ứng lại, chớp mắt giật mình hỏi: “Diệu Diệu cũng đi Bình Châu ư?”“Hình như không cùng mục đích, không biết sau lại chạm nhau.
” Tưởng Sở Phong không nói quá nhiều về chuyện này, đứng dậy vớt Phù Đại từ sô pha lên, “Ngủ trưa với em nhé, hai ngày nữa chắc họ sẽ về đây thôi, đến khi ấy có khi sẽ được chiêm ngưỡng tâm tình khác của Thẩm Thiếu soái cũng nên.
”Phù Đại tự nhiên quàng tay qua cổ Tưởng Sở Phong, nghe anh ta nói mà chờ mong quá thể.
Lại nói về bên kia, cả đoạn đường Tiết Diệu Dẫn và Thẩm Đạc di chuyển rất trót lọt, nhưng khi đến bến tàu thì bị kẹt lại.
Bến tàu này chính là đất của nhà họ Tô, nhà họ Hàn không có cách nào đi tra xét, chỉ đành lùi về tính đường tiếp theo.
Tiết Diệu Dẫn nhìn cửa cống ngăn cách tạm thời trước mắt, người và xe muốn đi qua đều phải kiểm tra rất tỉ mỉ, đầu ngón tay cô không khỏi siết thật chặt, nước da cũng có chút nhợt đi vì căng thẳng.
Thẩm Đạc nắm cổ tay cô, khẽ nói: “Cục diện như này thì nhà họ Hàn không có ý định dễ dàng thả người đâu, một lát nữa cô tự đi trước, đừng bận tâm cho tôi.
”Tiết Diệu Dẫn thấy anh muốn đứng lên thì đè chặt anh về lại, “Chưa đến cuối cùng thì không biết được kết quả! Chờ một lát… để tôi ngẫm lại xem!”Thẩm Đạc nhìn cô mím chặt môi, không khỏi cạn lời, cổ tay bị cô giữ chặt cũng không động nữa.
Tiết Diệu Dẫn thấy sắp đến nơi kiểm tra, cùng Thẩm Đạc đi xuống xe trước, nhường đường cho nhiều người ở phía sau.
“Tôi đi đến bến tàu tìm Tô Thừa trước, xem anh ta có cách nào không.
Anh chờ tôi, tạm thời đừng đến cửa cống!”Tiết Diệu Dẫn nhận được lời đồng ý của Thẩm Đạc mới xoay người chạy đi, được hai bước lại quay về hỏi: “Anh có vật làm tin nào với Tô Thừa không? Tôi sợ anh ta không nhận tôi.
”Trên dưới người Thẩm Đạc cũng không có cái vật làm tin dấu hiệu gì đó, anh nghĩ ngợi rồi nói: “Cô cứ nói thẳng cô đến từ căn nhà số 48 phố Ninh Võ, chỗ đó chỉ có bọn Hàn Nguyên Thanh biết, Tô Thừa nghe xong sẽ hiểu.
”Tiết Diệu Dẫn gật đầu, xoay người chạy về cổng vào.
Thẩm Đạc nhìn dáng vẻ chạy chậm, vạt váy sườn xám tung bay, đôi chân trắng nõn nà lắc lư thế kia, trông còn chói mắt hơn ánh mắt bên ngoài, không khỏi nheo mi.
.