“Bả vai bị đau nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, Thiếu soái còn trẻ, chú ý dưỡng thương.
Tôi xem giúp anh xem có nên châm cứu hay không.”Thẩm Đạc nghe thế, nhìn sang ánh mắt có phần muốn khiển trách của Thẩm Đốc quân đang run rẩy cả lên, đổi hướng chân đi về phía sô pha ngồi xuống.Tiết Diệu Dẫn liền mạch như thế nên Thẩm Đốc quân dứt khoát đứng dậy, chắp tay ra sau lưng đi ra ngoài: “Cha nhớ còn có chuyện muốn nói với Sĩ quan, các con cứ nói chuyện đi.”Tiết Diệu Dẫn không nghi ngờ ông, Thẩm Đạc yên lặng dõi theo Thẩm Đốc quân đi ra ngoài, vẻ mặt không khỏi bất đắc dĩ.Tuy rằng tuổi Tiết Diệu Dẫn còn trẻ, nhưng vọng, văn, vấn, thiết lại ra dáng ra hình, có điều Thẩm Đạc nhìn cô vận sườn xám ngồi bên ấy, thấy thế nào cũng chẳng ra dáng của một lão trung y, anh không bận tâm cô có phân biệt tốt xấu gì chăng, trái lại rủ mi nhìn chằm chằm những đốt ngón tay đang đặt trên cổ tay mình mà sững sờ.“Cởi đồ ra.”Lúc Thẩm Đạc nghe được ba từ này thì có hơi sửng sốt, nâng mắt lên nhìn gương mặt Tiết Diệu Dẫn.Tiết Diệu Dẫn gật đầu lặp lại thêm lần nữa, “Tôi phải xem vết thương của anh, nếu không sẽ không thể đưa ra được kết luận đúng.”Người học y xem bệnh bắt mạch đều rất nhanh vào việc, Tiết Diệu Dẫn không hề thấy những lời mình nói mang hàm ý nào khác, sắc mặt bình tĩnh chờ đợi.Thẩm Đạc nam giả nữ còn không biến sắc mà chấp nhận, thì xem bệnh cởi đồ chỉ có gọi bằng sư phụ.
Anh khựng lại trong chớp mắt, vươn tay cởi từng cúc áo ra.Mới bắt đầu Tiết Diệu Dẫn chỉ bĩnh tĩnh nhìn, đến lúc những chiếc cúc áo mở ra để lộ cơ bụng rắn chắc, khẽ vuốt dái tai và lặng lẽ mở mắt ra nhòm.Tuy rằng Tiết Diệu Dẫn có tà tâm thật nhưng không có cái gan đó.
Cô đứng dậy đi vòng ra sau lưng Thẩm Đạc, kéo tư tưởng đang đi chơi xa của mình về.Cơ lưng cường tráng có màu sắc hơi thâm, hai vết thương từ súng hiện lên rất rõ, một vết ở giáp vai, vết kia nằm chếch xuống bên trái.
Tiết Diệu Dẫn quen với vị trí cơ thể, nhìn là nhận ra vị trí này rất gần với trái tim, không khỏi thầm kinh ngạc, bị thương ở nơi này mà vẫn còn sống sót được thì đúng là được ông trời thương xót.Thẩm Đạc ngồi thẳng lưng, hai tay đặt trên đầu gối, khi ngón tay của Tiết Diệu Dẫn chạm ra sau lưng, vẻ mặt của anh chợt thay đổi nhỏ, đường cong sắc bén của cơ lưng khe khẽ chuyển động, tựa như không kiên nhẫn với sự lay động của những ngón tay thon dài ấy.Tiết Diệu Dẫn dừng xoa bóp bờ vai anh, đi ra trước bàn trà ngồi xuống sửa lại xấp giấy trắng, cầm bút viết vài dòng trên đấy, vừa nói: “Xương cốt không có vấn đề gì cả, nhưng vết thương từ súng không được chăm sóc tốt.
Tôi viết cho anh toa thuốc chăm ngoài da, mỗi ngày trước khi đi ngủ Thiếu soái chườm nóng một lần, cách ba ngày tôi sẽ qua châm cứu cho anh.”Tiết Diệu Dẫn xé đi toa thuốc đã viết đưa sang cho Thẩm Đạc, nhưng nhớ ra Linh Thảo Đường nhà mình tiện lấy hơn, thế là rụt tay về dò hỏi: “Hoặc không thì Thiếu soái đến thẳng nhà tôi hay Linh Thảo Đường?”Thẩm Đạc kéo áo lại, bàn tay cài nút áo khựng lại một lát, mở miệng nói: “Vậy thì phiền cô Tiết rồi.”Phiền ở đây, chắc chắn là phiền phải đến nhà người ta rồi.Tiết Diệu Dẫn lại không thấy có gì quá lớn, cất toa thuốc về mới nói: “Vậy tôi về Linh Thảo Đường trước để bốc thuốc cho anh.”.