Vậy nên với ước nguyện duy nhất của ông cụ trước lúc lâm chung là hôn sự này, Tiết Chính Dương luôn để tâm, có thể thành công thì tuyệt không thất bại, mà không thành cũng sẽ hơi tiếc nuối.
Tiết Diệu Dẫn nghĩ đến đây, cân nhắc phần trách nhiệm và tỉ lệ bằng lòng, không biết nên thiên về hướng nào cho phải.
Thẩm Đạc nghe cô khe khẽ thở dài, giương mắt lên nhìn cô, bất ngờ lên tiếng: “Tôi đã chọn được một chú ngựa hợp với cô, chờ đến lúc nào rảnh sẽ dẫn cô đi xem.
”Tiết Diệu Dẫn hoàn hồn, vội đáp: “Được đó, được đó, lúc nào tôi cũng rảnh cả!”Thẩm Đốc quân nghe thế, dù trong lòng hay ngoài mặt cũng thở phào một hơi.
Nuôi heo nhiều năm, cuối cùng nó cũng chịu hái cải trắng nhà người ta rồi, mừng quá đi mất!Ăn cơm xong, Thẩm Đốc quân sợ Tiết Diệu Dẫn cảm thấy Thẩm Đạc buồn chán quá, bèn ân cần giới thiệu: “Diệu Diệu đi du học về nên chắc chắn sẽ hiểu tiếng nước ngoài nhỉ, A Đạc nó cũng có sở thích giống cháu lắm đó! Trong phòng sách của nó bày những hai kệ sách, cháu vào xem có thứ gì thích thì cứ lấy đi!”Đọc sách với Tiết Diệu Dẫn là một việc vô cùng vui thích, lúc cô xuất ngoại xách theo ba chiếc vali, trong đó hai chiếc toàn sách là sách, lúc về nước thì mang luôn gấp hai lần.
Tiết Chính Dương cứ mãi cằn nhằn cô gặm sách thay cơm, sớm muộn gì cũng sẽ biến thành con mọt sách thôi.
Nhưng Tiết Diệu Dẫn không những không thành mọt sách, còn gặm ra được một ‘phòng của quý’.
Tiết Diệu Dẫn thật sự không biết Thẩm Đạc cũng là mọt, nghiêng người hỏi: “Thiếu soái còn có thời gian đọc sách sao?”Thẩm Đạc thấy hình tượng của bản thân thì có gì mà không hợp để đọc sách, chỉ là sau khi trưởng thành thì ít động vào hơn.
Bàn tay đặt nơi cửa phòng sách của anh hạ xuống, dẫn Tiết Diệu Dẫn đi vào trong, giải thích: “Đều đọc lúc đi học thôi, bây giờ đúng là hiếm có thời gian rảnh thật.
”Anh đã quen với việc giải phóng áp lực lên súng ống, đạn dược, chuyện đọc sách quá đỗi bình thản, không thể áp chế những cơn áp lực được anh tích góp từng chút, từng ngày.
Thẩm Đạc vừa mở cửa phòng sách ra thì Viên Sĩ Quan đi lên, hình như có việc muốn báo cáo, đành để Tiết Diệu Dẫn đi vào một mình, còn mình thì đi xử lý chuyện riêng.
Tiết Diệu Dẫn nhìn hai kệ sách song song với nhau, tầng dưới cùng còn có những cuốn sách võ thuật vẽ tay được lưu hành rất lâu rồi, không khỏi bật cười: “Đúng là đọc lúc đi học thật này.
” Nhìn kệ sách được bày biện đã lâu không thêm sách mới vào, nhưng không hề nhiễm bụi, chắc rằng có người thường xuyên lau dọn.
Sách trên kệ được sắp ngăn nắp theo độ dày và lớn nhỏ, chỉ duy mỗi chỗ chưa hoàn hảo là một góc nhỏ trên cùng có một xấp giấy mỏng nhàu nát bị chệch ra.
Tiết Diệu Dẫn ngó trái ngó phải, thấy khó chịu vô cùng, nhịn không được phải kéo một chiếc ghế tới dẫm lên.
Một xấp giấy mỏng tang kẹp giữa những cuốn sách dày nặng, nhưng không nhét hết vào, Tiết Diệu Dẫn đành dịch hai cuốn sách để lấy trang giấy đấy ra.
Khác hẳn những cuốn sách khác, cái này không có bìa sách nên trông thật tồi tàn, ngay cả mặt trang giấy cũng hoen ố vàng vọt, kẹp vào chính giữa đúng là không hợp chút nào.
Tiết Diệu Dẫn cho rằng những thứ khác biệt sẽ rất quý báu, vậy nên cẩn thận mở ra một tờ, nét mặt nghiêm túc chợt cứng đờ, dần dần sâu xa hơn.
Thẩm Đạc mở cửa đi vào đã nhìn thấy đôi chân trần đứng trên ghế của ai kia, đang nghiêm túc mở sách ra xem.
Anh nhàn hạ đi qua, thuận tay giữ lưng ghế, hơi ngẩng đầu lên, “Vừa mắt thứ gì?”.