Tiết Diệu Dẫn thở dài nhìn sách trong tay: “Nội dung không tệ, chỉ là sản xuất không đủ hoàn mỹ, vài hình vẽ nhìn không rõ lắm.
”Thẩm Đạc nhìn sách trong tay cô được hạ xuống, gương mặt trước nay sóng yên biển lặng, lần đầu tiên xuất hiện gợn sóng, có điều cũng chỉ trong chớp mắt, tiện đà nương theo ý Tiết Diệu Dẫn: “Đây chỉ là tái bản, bên trái là bản gốc.
”Tiết Diệu Dẫn vừa nghe thấy thế thì sáng mắt lên, không hề cảm thấy việc quang minh chính đại thảo luận một cuốn Xuân Cung Đồ với Thiếu soái là chuyện gì to tát.
Cô đỡ kệ sách, nghiêng người qua, lấy một hộp giấy ở nơi mà Thẩm Đạc vừa chỉ.
Bên trong quả nhiên vẽ tinh xảo hơn nhiều, trên sách là hình một mỹ nữ, từ đầu tóc đến ngón chân đều miêu tả cực kỳ chi tiết, đương nhiên là không mặc áo quần gì rồi.
Tiết Diệu Dẫn vừa lật vừa thở than: “Đúng là tay nghề người xưa tốt hơn, bây giờ hiếm tìm ra được những cuốn miêu tả tinh tế thế này lắm.
”Thẩm Đạc cũng là một người đàn ông, đối với đàn ông mà nói, dù có tinh tế đến đâu thì nó cũng chỉ là loại truyện người lớn, ngoại trừ tác dụng giải tỏa tình dục ra thì chẳng còn gì sất.
Vậy nên anh không thể hiểu được Tiết Diệu Dẫn nhìn ra được sự nghệ thuật từ những cuốn sách người lớn này bằng cách nào, có điều cô đã dám xem thì anh cũng chả phải xấu hổ gì.
Chuyện ấy giữa nam và nữ cũng chỉ thường tình như ăn cơm uống nước, làm quá lên mới là kỳ lạ.
Thẩm Đạc thấy cô xem đến mất hồn bèn đi qua bàn ngồi xuống, xem vài phần tài liệu xong cũng không có gì làm, thế là ánh mắt vô tình lại chuyển động theo thân ảnh của Tiết Diệu Dẫn.
Ánh sáng hắt vào từ ô cửa kính mạ vào người đang ngồi trên ghế, chiếc sườn xám màu xanh cũng bị ánh nắng pha loãng làm nhạt màu đi, tựa như chồi non được nước mưa gột rửa, để lộ ra sự tươi tắn và sức sống vô tận.
Đôi chân dài mượt mà và thẳng đuột được tấm vải xanh che lấp, không khỏi khiến ai phải thôi thúc ham muốn tiếp tục khám phá.
Thẩm Đạc nhận ra bản thân sắp bứt khỏi suy nghĩ bậy bạ, vội rời mắt đi, trên mặt mơ hồ như vừa tỉnh khỏi cơn hốt hoảng, rồi trong chớp mắt nét mặt càng thêm khó coi.
Anh, ấy vậy mà cứng trong vô thức!Đối với Thẩm Đạc mà nói, trước nay chưa từng có chuyện gì mà anh không tự giải quyết được, bao gồm cả tình dục.
Đàng điếm dâm lạc, ngợp trong vàng son, ở trong cái vòng xã giao này đều là bình thường, cũng có kẻ bàn tán về phụ nữ, giới hạn cuối cùng luôn là không có giới hạn.
Thẩm Đạc không hiểu được đại đa số đàn ông lấy đâu ra sự khoái hoạt mỗi khi bàn luận về phụ nữ như thế, với anh mà nói, phản ứng sinh lý tuy là tự nhiên nhưng vẫn có thể khống chế bằng tâm lý của mình.
Đổi phương thức cũng đồng nghĩa đổi được cách giải quyết, huống hồ chi anh cũng không quá mãnh liệt với ảo tưởng về tình dục đến thế.
Chỉ là, nhìn ‘trạng thái đột phát’ trước mắt này, Thẩm Đạc không thể không thừa nhận rằng, bản thân có một sự ảo tưởng nào đấy mà anh không phát giác ra dành cho Tiết Diệu Dẫn.
Thẩm Thiếu soái sáng suốt cơ trí, lần đầu tiên phạm vào một chuyện làm lòng ai khó khăn.
Dục vọng thì cần phải giải quyết, chỉ là anh không thể ngồi ở nơi này sục, hoặc với tay vào quần trước mặt Tiết Diệu Dẫn được.
Tuy rằng Thẩm Đạc không bận tâm đến ánh mắt của người khác thật, nhưng bản thân vẫn phải cần mặt mũi.
Tiết Diệu Dẫn thưởng thức xong đồ quý của Thẩm Đạc lại cẩn thận đặt về chỗ cũ, thấy anh an tĩnh ngồi ở đấy, cũng không biết đang nghĩ gì, bèn dời bước đi về hướng của anh.
.