Tình Sắc Dân Quốc


Hôm nay cũng được xem như là lần đầu tiên mà Thẩm Đạc và Tiết Diệu Dẫn có buổi gặp mặt đúng nghĩa, Tiết Diệu Dẫn nhìn gương mặt hiếm hoi biểu cảm của Thẩm Đạc, xấu hổ đến nổi không sao mở miệng được, trong lòng điên cuồng suy nghĩ, thậm chí còn cân nhắc luôn cả hình lưỡi liềm trên móng tay của Thẩm Đạc.Tiết Chính Dương đã nhượng bộ Thẩm Đạc rất nhiều lần, Thẩm Đạc đi đằng trước, nụ cười tươi như hoa của Tiết Chính Dương cũng nhạt đi một chút, nhìn nhóm vợ lẽ của mình, dặn dò: “Một lát nhìn tình hình mà hành động, đừng có làm bóng đèn cho Diệu Diệu và Thẩm Thiếu soái, biết chưa?”“Biết rồi mà!” Năm bà vợ lẽ nũng nịu trả lời, đồng nhất như hô khẩu hiệu trong quân đội.Tiết Diệu Dẫn chỉnh lại tóc tai, mím môi trợn trắng mắt nhìn anh trai mình, rồi lại không thể không bội phục trình độ cưới vợ lẽ về nhà mà còn có thể khiến họ chung sống hòa thuận như thế, cả thành phố Việt Châu này chỉ sợ chưa từng có ai làm được.Tiết Chính Dương sinh ra đã có tật, đời này đã định không có cách nào kiềm chế được dục vọng, vậy nên dứt khoát sống trong sự buông thả, cưới năm bà vợ lẽ về, chỉ là không cưới vợ cả.

Những bà vợ lẽ này đều là người có số khổ, lúc quen Tiết Chính Dương, hắn cũng đã nói rất rõ ràng tình huống của bản thân, bà ở với tôi ngày nào, tôi sẽ không bạc đãi bà ngày ấy, nếu một ngày nào đó bà có con đường khác thì tôi cũng không ép buộc, sẽ an bài cho bà một khoảng phí đủ dùng, dễ đến thì dễ đi.Cũng vì như thế, nhóm vợ lẽ sống với nhau rất hòa thuận, chưa từng cáu giận cũng chưa từng truyền những chuyện xấu ra ngoài.

Mọi người chung quanh đều hâm mộ Tiết Chính Dương có cách quản lý gia đình, cũng xem như trong họa có phúc.Thẩm Đạc bao một căn phòng nhỏ ở lầu hai, Tiết Diệu Dẫn vừa vào cửa đã đi về hướng một cái ghế dài ở hàng sau, ngồi xuống, năm bà vợ lẽ vội chen qua, kéo cô đến đằng trước ngồi cùng với Thẩm Đạc.Đằng trước đặt ba cái ghế bành, giữa hai cái ghế đặt một cái bàn nhỏ, tuy rằng cách nhau có hơi xa nhưng cũng vừa vặn cho hai cánh tay.

Tiết Diệu Dẫn rất tự nhiên ngồi bên cạnh, Tiết Chính Dương thấy thế thì phất tay với Thẩm Đạc, Thẩm Đạc liền ngồi ở ghế giữa, cạnh bên cô.Tiết Diệu Dẫn ngửa mặt trừng mắt nhìn Tiết Chính Dương mấy bận, Tiết Chính Dương trao cô một ánh mắt ‘cố lên, đừng bối rối’ đặng cổ vũ.Phía sau Tiết Diệu Dẫn trang bị năm cái bóng đèn sáng trưng, ngồi cũng không yên.

May thay trên sân khấu không ngừng diễn, trong tiếng nói ồn ào ấy, sự trầm mặc giữa họ cũng không đến nổi quỷ dị lắm.Tiết Diệu Dẫn không thể giả vờ, lại thêm hôm nay xấu hổ vì không có tiến triển gì, cuối cùng vẫn không nhịn được nghiêng đầu sang gọi Thẩm Đạc một tiếng.

Cô đoán, vì quá ồn ào nên Thẩm Đạc không nghe thấy, đang định há miệng ra thì Thẩm Đạc lại nheo mày nhìn sang, đôi mắt đen láy lạnh lùng như mảnh kiếm rời vỏ, chém cho cô ngẩn ra.Trong lòng Tiết Diệu Dẫn đã tự thét chói toi rồi, nhưng gương mặt vẫn giữ sự bình tĩnh: “Thiếu soái, người quang minh chính đại không nói lời mờ ám, về chuyện hôn nhân giữa chúng ta…”Thẩm Đạc chỉ nghe cô nói được đoạn đầu, đã nói: “Có yêu cầu gì thì có thể đề xuất.”Nhất thời Tiết Diệu Dẫn không rõ ý tứ của anh, không khỏi thêm phần hiểu lầm, gọn gàng nói dứt khoát: “Thiếu soái, anh xem, hai chúng ta đính hôn cũng hơn năm rồi mà đến nay vẫn chưa thành, có thể thấy được ông trời cũng nhận ra chúng ta không xứng đôi, không thì… Quên hôn ước này đi nhé?”Âm cuối của Tiết Diệu Dẫn càng thêm nhỏ đi, cẩn thận liếc sang quan sát từng sắc thái nhỏ nhặt nhất của Thẩm Đạc.Chỉ là biểu cảm của Thẩm Đạc chẳng thêm thắt được chút gì dù chỉ là một dao động nhỏ trong ánh mắt, khiến cho Tiết Diệu Dẫn cảm giác như một mặt hồ bị đóng băng trong mùa đông, sốc lạnh thấu xương.“Có người trong lòng?”Tiết Diệu Dẫn sửng sốt, lắc đầu nguầy nguậy.Thẩm Đạc lại hỏi: “Tôi không đủ tư cách?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui