Tình Sắc Dân Quốc


Tiết Diệu Dẫn lắc càng thêm hăng, thầm nghĩ, dù anh không đủ tư cách thật thì cũng không thể nói tuột ra à nha, thế không phải sẽ khiến anh khó chịu ư.“Vậy thì không sao cả.” Thẩm Đạc dứt lời lại nhìn thẳng, tựa như không cần thiết phải nhắc đến nó nữa.Tiết Diệu Dẫn nóng nảy, vịn lên tay ghế, hướng dẫn từng bước: “Thì là…tình yêu không có ái tình sẽ không hạnh phúc đâu!”Tiết Diệu Dẫn muốn dùng đạo lý để dẫn đường đến cảm hóa, nào đâu, Thẩm Đạc còn chẳng buồn nghiêng đầu, nói: “Có dục tình là được.”“….” Tiết Diệu Dẫn hoảng sợ nhìn góc nghiêng của Thẩm Đạc, không hiểu nổi sao anh lại nói những lời cợt nhả như thế bằng vẻ đứng đắn như này.

Cô đoán rằng Thẩm Đạc cũng là kẻ hai mặt phong lưu giả đứng đắn, nhưng nhìn chòng chọc thật lâu vẫn không ra sơ hở gì, không khỏi bức bối trong lòng.Tiết Diệu Dẫn tự xưng bản thân là một nữ lưu manh, nhưng chỉ với một hai câu của Thẩm Đạc, cô liền nghèo từ không đối đáp nổi nữa rồi.

Hai giờ diễn kịch, Tiết Diệu Dẫn mém chút nữa là lột hết lớp sơn trên chiếc ghế đi luôn.Tiết Chính Dương và năm bà vợ lẽ ngồi sau gần như muốn dán lỗ tai sang, nhưng không nghe ra được sự thân mật của cả hai, âm thầm nóng vội.Rời khỏi Dạ Bất Thành, Tiết Chính Dương nhìn vẻ như đi vào cõi tiên của Tiết Diệu Dẫn, trừng cô, hận sao rèn sắt không thành thép, nhưng cũng không còn cách nào.Tiết Chính Dương nghĩ là người em rể rùa vàng này sẽ ‘ngoảnh về phương đông’, nào ngờ Thẩm Đạc lại chủ động mời họ ăn đồ Triều Châu.

Tiết Chính Dương nghĩ đây lại là một cơ hội nữa, gật gù thiếu điều rớt luôn quả đầu xuống đất.Trong lòng Tiết Diệu Dẫn không dễ chịu, uể oải lầm bầm: “Em muốn ăn món mặn cơ.”“Chậc, hai ngày trước còn bảo nóng trong người, ăn món mặn cái gì! Ngoan đi, đừng quậy nữa!” Tiết Chính Dương chọt khuỷu tay của cô, tròng mắt trợn trừng như muốn cảnh cáo.“Nhưng em bị dị ứng với hải sản mà!”“À…thế à.” Tiết Chính Dương đỡ trán, mãi mới nhớ ra em gái mình đúng là có cái tật ấy thật, có hơi khó xử nhìn Thẩm Đạc, thấy người ta đã khó lắm mới mời họ được bữa ăn, hắn băn khoăn vì xem nhẹ người ta.Thẩm Đạc lại không có ý kiến gì, còn sửa miệng: “Thế thì đi ăn món mặn cũng được.”Tiết Diệu Dẫn chỉ chờ một câu ‘ngày khác gặp lại’ của anh, nào ngờ đâu anh lại kiên nhẫn đến thế, không khỏi nhìn anh thêm lần nữa.

Nhưng nhìn vào, Thẩm Đạc vẫn mang dáng vẻ lạnh tanh như cũ, tựa như mọi cảm xúc mà anh có đều đúc kết bên dưới lớp băng lạnh lẽo ấy, không dễ dàng để lộ ra ánh sáng.Người như thế nên kiêu ngạo và tự chủ mới phải, Tiết Diệu Dẫn không hiểu sao anh lại đồng ý với hôn ước định miệng của các bậc phụ huynh.Chẳng có nhẽ là, ‘bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rửa’ ư? Quyền sinh sát đều nằm trong tay Thẩm Đốc quân ư? Tiết Diệu Dẫn hoảng loạn suy nghĩ rất lâu, rồi lại sinh ra một chút đồng tình với Thẩm Đạc.Đồ món mặn có vị thơm phưng phức, cay cay kích thích, nửa bàn ăn gần như chỉ toàn ớt là ớt.Bảy người trong nhà họ Tiết đều là những người không cay không vui, vậy nên trên bàn trà luôn chuẩn bị trà hoa cúc cẩu kỷ có tác dụng thanh nhiệt và giải nhiệt, chỉ khi khách khứa đến mới chuyển sang trà xanh.Tiết Diệu Dẫn ăn ngon ơi là ngon, thịt bò chín mọng lược qua nước chấm đỏ đậm lần lượt cho lên miệng, nhưng vẫn giữ được tướng ăn tao nhã vừa đủ, ngay cả khóe môi cũng không dính chút dầu.Thẩm Đạc thấy cô bị cay đến đỏ cả môi, không khỏi hoa mắt.

Nhưng trông cô ăn ngon như thế, dù miệng phát thèm thì dạ dày cũng không cho phép anh động đến, chỉ cầm đũa gắp miếng trứng xào hoa sen gần mình lên ăn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui