Tình Sắc Dân Quốc


Thẩm Đạc là người rất ngại phiền, chỉ cần chuyện thuận hướng thì sẽ không do dự, vậy nên chưa từng kháng cự lại cuộc hôn nhân này, chỉ là bị Thẩm Đốc quân theo sau mông hỏi mãi không yên, nên mới thấy phiền hà không thôi.“Cô Tiết muốn từ hôn.” Thẩm Đạc không hề giấu diếm ý định của Tiết Diệu Dẫn.Thẩm Đốc quân cũng không nghĩ nhiều, dài mặt ra tỏ vẻ ghét bỏ: “Nhất định là do con không biết dỗ dành người ta đấy! Con nên đi mà học hỏi thằng Tưởng Cửu kìa, nhìn nó dỗ vợ nó như nào, ngay cả mặt mũi mà nó còn không thèm đấy!”Thẩm Đạc lại không hiểu những lời này thì khích lệ nơi nào, hơn nữa bảo anh đi học Tưởng Sở Phong là chuyện không thể nào.“Tóm lại, con không được dọa người ta chạy!” Thẩm Đốc quân giáo dục xong xuôi, mới đưa tối hậu thư cho Thẩm Đạc, dù sao chính ông đã quyết tâm nhận Tiết Diệu Dẫn là con dâu mình rồi.Thẩm Đạc không trả lời, cũng không cự tuyệt, vẫn mang dáng vẻ thuận theo tự nhiên.

Mà Tiết Diệu Dẫn thì vẫn không từ bỏ ý định thuyết phục Thẩm Đạc từ hôn, trong lòng anh thầm nghĩ chuyện này không sớm thì muộn cũng nổ ra thôi, nên có cũng được mà không có cũng chẳng sao.Trong mắt người ngoài thì hai người họ chỉ mới đi được bước đầu tiên thôi, nhưng tương lai thì tựa như ván đã đóng thuyền, nên cứ thế mà để thả họ tự do bay nhảy.Có điều, là một nữ thanh niên có chí vừa đi du học về nước, tâm tư của Tiết Diệu Dẫn gần như chỉ đặt trên nghề tổ.Nhà họ Tiết là ngôi sao sáng của giới trung y, chỉ là nhân số xưa nay luôn thưa thớt, đến đời của Tiết Chính Dương đã được định sẵn là không có tương lai nữa rồi.

Cụ Tiết liền đem tâm huyết cả một đời truyền dạy cho hai anh em, để tương lai có thể tiếp tục lan truyền cái nghề này.Anh em nhà họ Tiết cũng chỉ mới hai mươi tuổi hơn đã nổi tiếng khắp thành, sánh ngang với các lão lương y hành nghề hơn nửa thế kỷ của Trung Hoa, thật là một điều hiếm thấy.

Chỉ là ‘lão lương y’ trẻ tuổi như thế chung quy vẫn có hơi khó tin, lúc Tiết Chính Dương mới tiếp nhận Linh Thảo Đường, cửa tiệm vắng vẻ đến độ suýt chút nữa đã phải đóng cửa, chỉ là hắn cắn răng duy trì nó, đến lúc này Linh Thảo Đường mới có được vẻ huy hoàng của ngày xưa.

Đến tận ngày hôm nay, sẽ có không ít người không ngại vạn dặm xa xôi chạy đến Việt Châu chỉ để khám bệnh, nhưng vẫn không sắp được số.Tiết Diệu Dẫn đi du học hơn một năm, chuyện trong chuyện ngoài của Linh Thảo Đường đều dồn hết lên người Tiết Chính Dương, đôi lúc hắn bận đến to cả đầu.

Chờ đến khi Tiết Diệu Dẫn quay về, Tiết Chính Dương cũng xem như là thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thời gian nhàn hạ uống trà dưỡng sinh.

Chỉ là khi hắn thấy Tiết Diệu Dẫn cả ngày chỉ lo ngâm cứu sách vở, không lo hẹn hò thì lại nôn nóng thay.“Em nói xem, tuổi em còn trẻ mà cứ đọc mấy cuốn sách thảo mộc, người như một lão già trung y, mau thay đồ đi ra ngoài chơi đi.”Tiết Diệu Dẫn nhướng mi nhìn thoáng qua quả cầu sắt leng keng trong tay hắn và chiếc áo khoác xám trắng trên người, lặng thinh.Tiết Chính Dương hoàn toàn không nhận ra bản thân nom còn giống một lão trung y hơn cả cô, kéo áo khoác ngồi xuống trước người cô tiếp tục thúc giục: “Chậc, nói em đó, có nghe không? Hôm nay không cần em làm gì hết, em đi chơi đi! Về phòng thay lại đồ đạc đi đã!” Tiết Chính Dương nói rồi thì gom hết sách về, phất tay đuổi người đi.Bên ngoài đúng lúc gió xuân se lạnh, cạnh cửa sổ còn nghe được tiếng gió thổi vù vù, Tiết Diệu Dẫn thấy bấy giờ mà ra ngoài thì chỉ tổ khổ thân, lười biếng không nhúc nhích.“Có ai làm anh như anh không, lạnh thế này còn bảo em ra ngoài!”“Đâu có bảo em ra ngoài hít khí trời.” Tiết Chính Dương liếc cô, chen vào chiếm chỗ cô vừa ngồi, “Thẩm Thiếu soái vừa gọi điện thoại sang, nói là một chập nữa sẽ có một yến tiệc, anh đã đồng ý thay em rồi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui