Tình Sắc Dụ Hoặc

_____

“Tịch...” Tiếu Dao có chút ngốc, chưa bao giờ thấy sắc mặt Nam Cung Tịch lạnh như thế, cô đi qua: “Làm sao vậy? Có phải miệng vết thương còn đau hay không?”

Lại nói tiếp, năng lực phục hồi của Nam Cung Tịch thật sự quá cường hãn, trước nay cô chưa thấy có người có thể sau khi trúng đạn, ba ngày là có thể xuất viện.

Nhưng hôm nay hắn đã bắt đầu hoạt động tự nhiên, một chút cũng không giống bộ dáng bị thương, nhưng lúc này, cầm di động nhìn chằm chằm cô, vì sao cứ cảm thấy ánh mắt hắn càng ngày càng lạnh?

“Tịch? Rốt cuộc làm sao vậy? Nhìn cái gì thế?” Tiếu Dao đi qua, cầm điện thoại hắn.

Trên màn hình di động biểu hiện một đoạn video đã phóng to, vẫn chưa click mở, Tiếu Dao nhìn hình ảnh tạm dừng trong video, hình ảnh này, làm tay cô run lên, di động từ trên tay rơi xuống, muốn lăn trên mặt đất.


Ánh mắt Nam Cung Tịch khóa trên mặt cô, chỉ là tùy tay chụp tới, di động rơi trong tay hắn, không biết ngón tay nào chạm vào màn hình di động, tuyệt đối không phải cố ý, nhưng, video bên trong đã được phát.

“A... Ân a... Cắm em, dùng sức cắm em, Mặc thiếu, dùng sức làm em, a...”

“Nói, hiện tại người đàn ông thao em là ai? Cho rõ ràng cho tôi!” Là giọng nói lạnh như băng của Tần Mặc, rõ ràng mang theo một chút động tình khàn khàn, nhưng vẫn lạnh làm người sợ hãi.

“Là... Là Tần Mặc, là Mặc thiếu, là Mặc thiếu đang thao em... A! Ân a... Dùng sức thao em, a a...”

Tiếng cô gái thét chói tai, làm cả người Tiếu Dao giống như bị người dội một chậu nước lạnh băng, cơ thể cô run rẩy, ngay cả hô hấp cũng đã quên mất.

Hình ảnh giữa hai người xem cũng không quá rõ ràng, góc độ cố định từ xa để quay, nhưng, chỉ cần người quen bọn họ, đều biết ngồi trên sofa làm đến khí thế ngất trời chính là ai.

Vì sao? Vì sao lại có video như vậy? Tuy rằng hình ảnh không rõ ràng lắm, cũng không phải không thể thấy, nhưng mà, vì sao lại có đoạn video này?

Là ai? Là ai quay đưa cho Nam Cung Tịch? Là ai đưa một mặt dâm đãng của cô, cứ thế trần trụi hiện ra trước mặt Nam Cung Tịch đơn thuần vô tranh?

Tần Mặc?

Biểu tình lúc này của Tiếu Dao, đã đem mọi chuyện thể hiện rõ ràng, đoạn video này không phải giả, hai người trong video, xác thật là cô và chú nhỏ.


“Bắt đầu từ bao giờ? Em và chú nhỏ?” Hắn bỗng nhiên không biết mình rốt cuộc muốn nghe cái gì, chỉ biết, ngực giống như bị đồ vật sắc bén nào đó mạnh mẽ đâm, rất đau! Đau khiến hắn ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó chịu!

Trái ngược Tiếu Dao ở trong ánh mắt thâm trầm của hắn mà bình tĩnh, đi đến mép giường, cầm di động bị hắn ném đi, click mở màn hình.

Hóa ra do dãy số lạ gửi tới đây, không chỉ có video cô và Tần Mặc trên sofa trong phòng điên cuồng làm tình, còn có mấy tấm ảnh cô ở tàu biển chở khách chạy định kỳ trong đại sảnh ngồi trên đùi Quân Dạ Huyền.

Ảnh chụp chụp rất rõ ràng, bàn tay Quân Dạ Huyền sờ vào nội y bên trong, đang xoa vú cô.

A, đã như vậy, còn có cái gì để giải thích? Đưa điện thoại di động thả lại đến trên giường, cô xoay người đi đến bàn, đưa lưng về phía Nam Cung Tịch: “Em sớm nói muốn chia tay với anh, là chính anh ăn vạ không muốn. Em đúng là người như vậy đó, hiện tại, anh thấy rõ chưa?”

Chàng trai phía sau không có bất cứ phản ứng gì, chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng lạnh như băng của cô, tâm hắn cũng dần dần lạnh lẽo.

Nếu muốn tàn nhẫn, vậy cứ tàn nhẫn đi.


Cô nhắm mắt, giọng khàn khàn: “Anh biết rõ từ lúc bắt đầu người em muốn câu dẫn là Quân Dạ Huyền, là chính anh xông tới, mang em đi.”

“Chú nhỏ thì sao?”

“Mặc thiếu là người đàn ông đẹp trai còn có mị lực như vậy, em không thích anh ấy, chẳng lẽ em sẽ thích một tiểu gia hỏa non nớt không nên chuyện như anh?”

“Tôi non nớt, đúng không?”

Phía sau, một dòng khí lạnh đánh úp, Tiếu Dao có chút trở tay không kịp, người đã bị hắn ném trên giường.

Xoẹt một tiếng, váy ngủ bị hắn xé đi một mảng lớn, một đầu v* trắng nõn lập tức nhảy ra, bị hắn dùng sức nắm ở trong tay: “Tôi tôn trọng cô, không muốn thương tổn cô, nghĩ để lần đầu tiên của chúng ta lưu lại cho đêm tân hôn, nhưng cô lại đã sớm... Ai cũng có thể làm chồng!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận