Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi

Ta còn đang sững sờ, Nguyên Phi Cẩm đã kéo ta qua, khẽ cười: "Ngây ra làm gì? Đi thôi!"

Ta theo bản năng hỏi: "Đi đâu?"

Gã vẫn cười: "Còn có thể đi đâu? Đi gặp huynh ấy."

Ngước mắt nhìn nam tử trước mặt, gã vẫn cười, nụ cười ta đã lâu không thấy lại. Từ sau khi gã và Nguyên Thừa Hạo có khúc mắc, gã dường như lập tức trưởng thành, đã không còn là Nguyên Phi Cẩm của trước khi.

Nhưng giờ khắc này...

Bỗng dưng nhớ tới lời gã vừa nói, ta bật thốt lên hỏi: "Ngài nói cái gì?"

"Nghe không hiểu sao?" Gã hỏi lại.

Ta sao lại không hiểu? Ta chỉ là...

Nhịn không được mà bật khóc: "Không phải ngài nói chàng không ở đây sao?"

Nguyên Phi Cẩm quăng cái khăn cho ta: "Đang ở trên đường, khóc lóc sướt mướt thành bộ dáng gì hả? Thời đại này, ngay cả Hoàng Thượng cũng có thể giả, ta làm sao bảo đảm ngươi không phải giả chứ?"

Thô lỗ bắt lấy tay gã, ta vừa khóc, lại vừa muốn cười. Rõ ràng biết gã cố ý, nhưng dù thế nào ta cũng không tức giận, chỉ cần chàng ở đây, ta yên tâm rồi.

"Còn sợ ngươi không đoán được ý của ta, chuyện con diều kia ta tốn tâm huyết mấy đêm." Gã nhỏ giọng, tỏ vẻ đắc ý.

A Man cao hứng: "Vương gia thật biết hù dọa người, nô tỳ cũng bị ngài dọa sợ rồi!"

Gã nhìn A Man, nhíu mày hỏi: "Sao sắc mặt kém như vậy? Bị thương? Đúng rồi, ta còn chưa hỏi sao các ngươi có thể chạy tới đây."

A Man cười đáp: "Nô tỳ không sao, chỉ bị đánh mấy cái thôi. Đều nhờ nương nương thông minh, nô tỳ chỉ cần nghe theo sự sắp xếp của nương nương."

"Vậy sao?" Gã nổi hứng thú, lại nhìn ta, "A Tụ, ngươi nói đi. Ta còn đang thương lượng với Tùy đại nhân làm sao mới có thể đón người từ trong cung ra đấy!"

Quả nhiên Tùy thái y cũng ở đây, như vậy, tỷ tỷ của ta và Tô Diễn cũng nên ở nơi này.

Nhưng ta lại cảm thấy sự việc có chỗ không đúng.

Ngước mắt nhìn gã, ta hỏi: "Hoàng Thượng đâu?"

Vì sao thả diều lại là chủ ý của Nguyên Phi Cẩm, mà không phải chàng? Vì sao thương lượng tìm cách cứu ta ra là Nguyên Phi Cẩm và Tùy thái y, không phải Nguyên Thừa Hạo?

Gã ngẩn ra, nụ cười trên mặt dần biến mất.

"Hoàng Thượng xảy ra chuyện gì sao?" Lòng ta bắt đầu căng thẳng.

"Từ Du Châu về đây, Hoàng Thượng hôn mê tới hiện tại."

Đây là ý gì chứ?

"A Tụ!" Thấy ta sắp ngã xuống, gã vội đỡ lấy ta, nhíu mày bảo, "Ngươi không thể có chút tiền đồ sao? Tùy thái y ở đây, huynh ấy sẽ không sao."

Tùy thái y xuất cung đã bao nhiêu ngày, nếu ông ấy có cách, chàng sớm đã tỉnh, không phải sao?

Ta không biết bản thân theo gã về vương phủ thế nào, cả người cứ phiêu phiêu, dường như chân không hề chạm đất.

Cửa phòng mở ra, bên trong có một thân ảnh quen thuộc.

Thấy ta vào, mọi người đều đứng dậy.

Trong phòng đặt rất nhiều lò sưởi, màn mỏng chậm rãi bay bay.

Nắm lấy tay hắn, hắn gầy đi rất nhiều, tay cũng lạnh hơn trước. Đau lòng mà khóc lên, ta cuối cùng cũng biết nguyên nhân vì sao hắn còn sống nhưng lại án binh bất động, hắn như vậy, sao có thể khiến mọi người tin rằng hắn mới là hoàng đế thật sự?

Huống hồ, Nguyên Phi Cẩm có lòng muốn tạo phản, ngay cả Thái Hoàng Thái Hậu cũng biết, nếu công khai sự thật, sợ là Thái Hoàng Thái Hậu cũng không đứng về phía Nguyên Thừa Hạo.

Tình thế hiện tại đối với chúng ta thật sự rất bất lợi.

"Tùy thái y..." Ta gọi.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, sau đó, nghe Tùy thái y nói: "Nương nương, Hoàng Thượng bị thương quá nặng, lại mất máu nhiều, có thể giữ được mạng đã là kỳ tích. Thần đã tận lực trị liệu, có thể tỉnh lại hay không, phải xem... Tạo hóa."

Cái gì là tạo hóa? Chàng là thiên tử, là thiên tử!

"Hạo, thiếp tới rồi, còn không mở mắt nhìn thiếp sao?" Ta nhìn hắn, nắm chặt tay hắn, hi vọng có thể cảm nhận được ngón tay hắn cử động. Nhưng không có, cái gì cũng không có.

Hạo, chàng có nghe mọi người nói chuyện không?

Nước mắt nhỏ giọt trào ra, dừng trên tay ta, sau đó chậm rãi lăn xuống chăn đệm.

Tùy thái y ở sau lần nữa nói: "Nương nương yên tâm, thần tuy chưa về Du Châu nhưng người Cung phủ đều đã rời đi."

Ta gật đầu, việc giao cho ông ấy ta đương nhiên yên tâm.

"Thần cũng là xuất cung mới gặp được người của vương gia, mới biết Hoàng Thượng ở Quỳnh Quận."

Ta chỉ nghe, không nói chuyện, ánh mắt vẫn hướng về hắn.

Thì ra ta thích nhìn hắn cười. Dù là vui vẻ hay tức giận, tất cả đều tốt hơn hiện tại, an tĩnh đến khiến ta không cảm nhận được sự tồn tại của hắn. Chỉ biết nắm chặt, ta nắm chặt tay hắn.

"Nương nương!" A Man đột nhiên gọi.

Mang hai mắt đẫm lệ quay đầu nhìn, cửa phòng không biết lần nữa mở ra khi nào, ta thấy một nha hoàn ôm hài tử vào, tầm mắt mơ hồ, ta không nhìn rõ lắm.

"Nương nương..." Nha hoàn quỳ xuống.

Là Hành Nhi, thật sự là giọng của Hành Nhi!

A Man chạy tới bế hài tử trong lòng nàng, nức nở nói với ta: "Nương nương, là tiểu hoàng tử! Thật sự là tiểu hoàng tử!"

Tuyền Nhi...

A Man bế hài tử tới, cả người ta run rẩy, căn bản không dám duỗi tay đón lấy, sợ rằng sẽ làm nó té ngã.

Trong đầu nhớ lại ngày đó ở Du Châu, ta tưởng người nọ muốn xuống tay giết Tuyền Nhi, chẳng lẽ, không phải sao?

Nguyên Phi Cẩm giải thích: "Hành động ngày đó là ý của Hoàng Thượng, huynh ấy muốn ta dẫn ngươi và hài tử đi. Chỉ tiếc, người tính không bằng trời tính, ngươi thế mà không ở Cung phủ, hết cách, ta đành thuận tay đưa Hành Nhi theo. Hài tử còn nhỏ, chúng ta vội vàng tới Du Châu, không mang theo nha hoàn, sợ không có ai chăm sóc hài tử."

Hai tay run rẩy xoa mặt hài tử, nó đã lớn hơn trước, khuôn mặt hồng nhuận, hàng lông mi cũng đã dài thêm.

Hành Nhi đứng dậy, nhỏ giọng: "Nương nương xin yên tâm, vương gia đã tìm bà vú tốt nhất, điện hạ ăn rất tốt."

Ta yên tâm, ta đương nhiên yên tâm.

A Man vừa khóc vừa cười: "Vương gia, nô tỳ không biết phải cảm tạ ngài thế nào."

Sắc mặt gã có nét u buồn, cười bất đắc dĩ: "Ta còn không biết nên cảm tạ Hoàng Thượng thế nào."

Ta ngẩn ra.

Gã đi tới bế Tuyền Nhi từ tay A Man, thấp giọng: "Đi đường dài như vậy chắc cũng mệt mỏi, ta đã sai người thu dọn phòng, nghỉ ngơi trước đi. Bên cạnh Hoàng Thượng đã có hai vị thái y. Biết ngươi có rất nhiều điều muốn hỏi, ta có rất nhiều gian, cho ngươi từ từ hỏi."

Gã thật hiểu ta.

Nhưng ta không muốn rời đi, sợ rằng vừa đi, giấc mộng này lập tức tỉnh.

"Nương nương đi nghỉ ngơi đi, thần luôn canh giữ ở nơi này." Tùy thái y nhỏ giọng khuyên.

Do dự một hồi, không biết làm sao, hài tử đột nhiên bật khóc.

Ta kinh hãi, nghe Nguyên Phi Cẩm dỗ nó: "Ngoan, Tuyền Nhi ngoan, phụ hoàng con đang ngủ."

"Nương nương đi nghỉ ngơi đi." Tô Diễn cũng khuyên ta.

Ta đứng dậy, bảo A Man cũng về phòng trước. Được Hành Nhi dìu về phòng, Nguyên Phi Cẩm ôm Tuyền Nhi theo, ta không ngờ gã lại thuần thục ôm hài tử như vậy.

Hành Nhi ra ngoài, gã dỗ Tuyền Nhi ngủ xong, mới tới trước mặt ta ngồi xuống, khẽ cười: "Mấy ngày nay ta vừa làm cha vừa làm mẹ, mệt chết. Bây giờ tốt rồi, ngươi đã đến, ngày khác Hoàng Thượng cũng tỉnh, chuyện chăm sóc hài tử vẫn là để hai người làm."

Trong lòng rõ ràng có vô vàn lo âu, nhưng nghe gã nói, ta lại nhịn không được mà muốn cười.

Ta duỗi tay: "Giao Tuyền Nhi cho ta."

Gã nhíu mày: "Ngươi xác định có thể sao?"

Ta gật đầu, vừa rồi kích động nên run rẩy, sợ không bế được nó, nhưng hiện tại sẽ không.

Gã đứng dậy, cẩn thận bế hài tử qua cho ta. Ôm thân hình hài tử nhỏ bé trong lòng, lâu rồi không gặp, mùi hương trên người nó vẫn quen thuộc như vậy.

Hài tử như cảm nhận được, nghiêng mặt, chu miệng, đưa ngón tay vào miệng mút. Ta duỗi tay cản nó, nó thế mà bắt lấy ngón tay của ta, sức lực không lớn như đủ làm ta an tâm.

Tuyền Nhi, con của ta thật sự đã trở về!

Ta vui đến muốn khóc.

Hôm nay thật sự có quá nhiều chuyện vui. Gặp được chàng, gặp được hài tử, còn cả ở cái nơi Quỳnh Quận này.

"Còn tưởng ngươi thật sự ruồng bỏ Hoàng Thượng." Cảnh tượng huynh đệ bọn họ quyết liệt ngày đó còn ở trước mắt, việc đó, muốn khuyên lại không khuyên được, không ai rõ ràng hơn ta.

Gã chỉ cười: "Đừng nói ngươi, ngay cả ta cũng cho rằng giữa ta và Hoàng Thượng chỉ còn quan hệ quân thần."

Ta cả kinh, không khỏi ngước mắt nhìn gã.

"Hôm đó ngươi ở trong cung, Hoàng Thượng đột nhiên tới, ta và huynh ấy cãi nhau một trận, những việc đó đều là sự thật, không phải ngụy trang. Bên cạnh huynh ấy có Thái Hoàng Thái Hậu, mà bên cạnh ta có phụ hoàng của ta."

Điều này ta hiểu.

Người hai bên sẽ khuyên thế nào, ta không cần chính tai nghe thấy cũng biết.

"Nhưng rốt cuộc... Vẫn là Hoàng Thượng cúi đầu trước." Hai mắt gã đỏ lên, đó là cảm động, "Buổi tối trước ngày ta và phụ vương rời kinh, huynh ấy phái người đưa cho ta một phong thư, trên thư chỉ nói, muốn đánh cược với ta một ván."

"Đánh cược cái gì?"

"Đánh cược mạng của phụ vương ta." Sắc mặt gã trở nên ngưng trọng.

Không khỏi nhớ lại cái ngày Cảnh Vương gặp chuyện.

Kinh ngạc nhìn gã, ta vội hỏi: "Đó là kế hoạch của ngươi và Hoàng Thượng?"

Gã cười nhạo: "Không thể xem là kế hoạch, chỉ là con đường ta và phụ vương đi không giống nhau mà thôi. Ý của Hoàng Thượng có kẻ muốn dùng kế ly gián, mà kế ly gián kia căn bản ở chỗ phụ vương ta."

Ta luôn cho rằng Nguyên Thừa Hạo khi đó bi phẫn quá độ, lại không ngờ thì ra hắn vẫn còn giữ lý trí.

Sơ hở rõ ràng như vậy, hắn rốt cuộc vẫn nhìn ra.

Đối phương quá rõ nút thắt giữa họ, Cảnh Vương vừa chết, huynh đệ bọn họ tất nhiên sẽ tan vỡ. Mà điều ta không ngờ chính là, Nguyên Thừa Hạo sớm đã có phòng bị.

"Ngươi nói Cảnh Vương kỳ thật không có..."

Gã khẽ cười: "Đã nói ta và phụ vương không chung đường."

Mọi người chỉ trông thấy con đường Nguyên Phi Cẩm đi, ai cũng không ngờ kỳ thật Cảnh Vương sớm đã đi con đường khác.

"Vậy Cảnh Vương..."

"Phụ vương ta tất nhiên đang an hưởng tuổi già. Không nói đến ta và Hoàng Thượng có thật sự trở mặt không nữa, ngươi xem Hoàng Thượng thật tàn nhẫn, thế mà chỉ hôn nữ nhi Diệp gia cho ta. Phụ vương ta tuổi đã lớn, nhìn lại ta, nào có nửa phần lợi hại như Hoàng Thượng?"

Đột nhiên nhắc đến Diệp Mạn Trinh, ta không khỏi ngẩn ra.

"Trước khi đi, ta cố ý để lại cuốn kinh Phật kia, Hoàng Thượng thấy, trong lòng đương nhiên sẽ hiểu. Ván cược Hoàng Thượng muốn đánh, ta đồng ý." Gã cười nhìn ta.

Ta lại nhớ tới ngày đó, bọn họ rời khỏi dịch quán, Nguyên Thừa Hạo không vội vã hồi cung, mà ở lại dịch quán một lúc. Còn nhớ thời điểm Thường công công mang kinh Phật tới nói là tìm được trong phòng Nguyên Phi Cẩm, hắn nhẹ nhàng bâng quơ mà nói "Đồ vô dụng, đốt". A, không chừng khi đó lòng hắn đang nở hoa! Cái gì là đồ vô dụng, rõ ràng hắn biết nó có công dụng gì!

Nhưng sợ rằng bọn họ không ai ngờ thích khách lại tới nhanh như vậy. Hôm đó ta và Nguyên Thừa Hạo vội vàng ra khỏi thành, một khắc thấy Nguyên Phi Cẩm bị thương...

"Ngày ấy ngươi bị thương..." Đó cũng không phải giả vờ.

Gã theo bản năng vỗ ngực: "Đó chỉ là ngoài ý muốn, có điều cũng nhờ vậy, những kẻ đó càng thêm tin rằng ta và Hoàng Thượng trở mặt, không phải sao? Rốt cuộc cũng khiến họ không kìm nén được."

Nghe gã nói, ta lại nhớ đến chuyện đi Du Châu, nguyên nhân phía sau ta vẫn luôn muốn biết.

"Như vậy lần này vì sao Hoàng Thượng lại đi Du Châu?" Dương tướng quân đi theo, tin rằng Nguyên Phi Cẩm cũng đi, chẳng qua là theo âm thầm. Nếu không, Nguyên Thừa Hạo bị thương, gã đã không kịp đưa hắn về Quỳnh Quận.

"Vì một phong thư."

"Thư gì?"

"Có người sống trong Tân Vương phủ."

Gã nhàn nhạt nói, mà ta thật sự giật mình, sau đó lại cảm thấy buồn cười, khó trách thời điểm hỏi người nọ vì sao lại tới Du Châu, hắn nói, đó không phải điều ta muốn biết. Hắn thế mà dùng cách này lừa Nguyên Thừa Hạo tới...

"Hoàng Thượng... Tin sao?"

"Hoàng Thượng đương nhiên không tin, huynh ấy kết luận có kẻ muốn dùng danh nghĩa Tân Vương phủ để gây chuyện, cho nên ta và Dương tướng quân đều đi theo. Bởi vì Hoàng Thượng âm thầm tới, cho nên không phái người tới Cung phủ báo với ngươi, cũng vì sợ kẻ có lòng biết ngươi cũng ở Du Châu sẽ gây bất lợi với ngươi, nhưng kỳ lạ là, ngươi thế mà biết Hoàng Thượng tới Du Châu?"

Ta ngẩn ra, ta cũng vì cho rằng người ta gặp ở yển hồ là Nguyên Thừa Hạo nên mới biết hắn tới Du Châu. Ta nào ngờ rằng, kẻ mình gặp ở yển hồ không phải chàng?

"Nếu như... Có Tân Vương phủ thật sự còn người sống thì sao?"

Gã nhíu mày, nghiến răng: "Ngươi cũng hồ đồ sao? Mười bảy năm trước Tân Vương phủ sớm đã không còn ai."

Nhấp môi, ta cuối cùng vẫn nuốt lời định nói xuống, người đó, có được tính là người của Tân Vương phủ không?

Gã như nhớ tới một chuyện, nhẹ giọng hỏi: "Nhắc tới kẻ cả gan làm loạn trong cung kia, ta từng hỏi hai vị thái y, bọn họ đều nói không nhìn ra thuật dịch dung, chẳng lẽ trên đời này còn có thuật lợi hại hơn thuật dịch dung sao?" Lời này, gã đương nhiên không phải hỏi ta.

Ta cúi đầu không đáp.

Bọn họ đều là thái y, nếu không nhìn ra bất cứ dấu vết dịch dung nào, tin rằng trong lòng bọn họ kỳ thật đều hiểu rõ. Chỉ là việc này nằm ngoài sức tưởng tượng, cho nên không ai dám nói năng lung tung.

Quan trọng hơn là, hiện tại ai có thể nói người trong cung là Hoàng Thượng giả, ngoài cung mới là Hoàng Thượng thật?

"Đúng rồi, nghe nói tối hôm đó ám vệ đi theo Hoàng Thượng bị ngươi đuổi đi?" Gã đột nhiên hỏi.

Ta ngẩn ra, nghe gã nói tiếp: "May là ngươi, nếu không ta chắc đã nghĩ Hoàng Thượng đuổi ám vệ đi vì có dụng ý khác. Đã là lúc nào rồi, Hoàng Thượng ngài ấy cũng dám!"

Tay nắm chặt lại, việc đó, ta vẫn luôn cảm thấy có lỗi với chàng.

Nếu không phải ta, chàng sẽ không để kẻ khác có cơ hội thừa nước đục thả câu. Chàng tới Du Châu cũng đã mấy ngày, đối phương vẫn không tìm được cơ hội xuống ta, là ta đã cho đối phương cơ hội tốt như vậy.

"Là... Vương gia cứu chàng sao?" Theo tình hình hiện tại, có lẽ Dương tướng quân không hề hay biết sự thật. Như vậy, người cứu Nguyên Thừa Hạo chỉ có thể là Nguyên Phi Cẩm.

Gã thoáng chần chờ, hơi gật đầu: "Xem như vậy đi?"

Ta nhíu mày, cái gì gọi là xem như vậy đi?

Gã đứng dậy: "Ta vốn dĩ âm thầm theo đến Du Châu, Dương tướng quân cũng không biết, hôm ấy thời điểm ta biết xảy ra chuyện đã là nửa đêm, người ta phái đi tìm kiếm đều không có kết quả. Nhưng ta không cam lòng, về sau cuối cùng cũng phát hiện được Hoàng Thượng ở gần cổng thành, nhưng... Nơi đó lúc trước người của ta đã tìm qua..."

Ta nghe đến hồ đồ.

Ý gã là có người đưa Nguyên Thừa Hạo tới đó?

"Lúc ấy ta lo lắng gần chết, nào còn quản được nhiều người như vậy, phái người tới Tân Vương phủ mời Tùy thái y, nhưng thị vệ trở về báo với ta Hoàng Thượng đang ở Tân Vương phủ!" Gã đột nhiên kích động, mặt đỏ lên, "Nếu Hoàng Thượng ở Tân Vương phủ, vậy người ta cứu là ai? Trò đùa này cũng lớn quá rồi! A Tụ, ngươi nói xem Hoàng Thượng ngươi có nhận ra không?"

"Vương gia..." Kỳ thật ta muốn nói, nếu gã thật sự gặp người nọ, khó chắc gã sẽ nhận ra. Ngay cả ta thiếu chút cũng không phân biệt rõ ràng.

"Sau ta lại nghĩ, không chừng Dương tướng quân cũng phản bội Hoàng Thượng, cho nên việc này không thể truyền ra ngoài, chỉ có thể nhanh chóng đưa Hoàng Thượng rời khỏi Du Châu."

"Thời điểm các người đi có tới trước mộ Tân Vương phủ?"

Gã kinh ngạc: "Sao ngươi biết?"

Trách không được nơi đó để lại dấu xe ngựa, ta không nghĩ ra ai sẽ tới, thì ra, vẫn là Nguyên Thừa Hạo.

"Hôm ấy Hoàng Thượng có tỉnh lại một lúc, nói là tới mộ Tân Vương, dặn ta dẫn ngươi và Tuyền Nhi đi." Gã thở dài, "Không đón được ngươi, ta cũng không cần nói dối với huynh ấy, bởi vì huynh ấy không nghe thấy."

"Chàng... Vẫn chưa tỉnh lại lần sao sao?"

"Chưa từng, ta đã mời đại phu tốt nhất của Quỳnh Quận, lúc nào cũng canh giữ trước giường huynh ấy. Có hôm tâm mạch của huynh ấy yếu đến không thể bắt được, nhưng ta biết huynh ấy nhất định sẽ vượt qua, còn chưa gặp lại ngươi và hài tử mà! Huynh ấy ngay cả hài tử cũng chưa gặp lần nào."

Ta cúi đầu nhìn hài tử, nó ngủ rất ngoan. Nhịn không được mà hôn lên trán nó, ta nghẹn ngào: "Tuyền Nhi con nghe thấy không, bảo phụ hoàng con mau tỉnh lại, Tuyền Nhi còn muốn gọi tiếng phụ hoàng cho ngài ấy nghe, có phải không?"

Nguyên Phi Cẩm bỗng nhiên lại gần ta, hỏi nhỏ: "A Tụ, ngươi nói ta biết đi, cái người trong cung rốt cuộc ngụy trang giống Hoàng Thượng bao nhiêu phần? Hiện tại Hoàng Thượng đang hôn mê, ta không có người thương lượng, phải làm sao bây giờ?"

Ta ngẩn ra, có bao nhiêu giống...

A, giống đến... Căn bản chính là chàng...

Lời này bảo ta phải nói thế nào đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui