Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi

Vứt bức họa trong tay xuống đất, ta thong dong quỳ gối: "Tần thiếp không cẩn thận làm hỏng bức họa của nương nương, thỉnh nương nương trách phạt."

Kỳ thật, vô luận là người của Hiền Phi, hay người của Hoàng Hậu, xét đến cùng đều là người của Thái Hoàng Thái Hậu. Ta không biết liên quan tới các nàng, không phải vì Nguyên Thừa Hạo, chỉ vì ta không muốn.

"Nhị tiểu thư!" Vân Mi kinh hãi, vội quỳ xuống theo ta.

Hiền Phi nhịn không được mà đứng lên, cúi đầu nhìn ta: "Chẳng qua là một cung nữ mà thôi, ngươi tội gì?"

Cung nữ, cũng là một mạng người.

Ta không vào cung, Vân Mi cũng không cần vào cung.

Cúi đầu, ta nhẹ giọng: "Nương nương phạt đi."

Đường Tiệp Dư cũng đứng lên, giật mình nhìn ta, tiếng lục lạc theo bước chân của nàng mà vang lên.

Hiền Phi lạnh lùng lên tiếng: "Hôm nay ngươi không biết tốt xấu làm hỏng bức họa của bổn cung, vậy ra ngoài quỳ, khi nào biết lỗi rồi, bổn cung mới cho đứng lên."

Ta hiểu ý nghĩa của "biết lỗi" mà nàng nói, ta nghĩ, ta vĩnh viễn không biết.

Đứng dậy ra ngoài, Vân Mi muốn đuổi theo, lại bị Hương Lăng ngăn cản: "Ngươi không cần chịu phạt cùng."

"Nhị tiểu thư!" Vân Mi nào chịu, nhưng đã có thái giám tới giữ chặt lấy nàng.

Ta hít một hơi thật sâu, lần này, Hiền Phi quang minh chính đại phạt ta. Nếu Nguyên Thừa Hạo hỏi tới, ta đương nhiên thừa nhận mình xé bức họa của nàng, vừa nhìn liền biết là cố ý.

Ra ngoài quỳ, đầu gối chạm sàn nhà, quả nhiên không hề thoải mái. Ta nghĩ, Hiền Phi chính là muốn như vậy, trừ phi, ta chịu thua nàng ấy.

Nhưng ta không muốn.

Trong lòng rõ ràng, trong hậu cung này, đối nghịch với Thái Hoàng Thái Hậu, ta sẽ không có kết cục tốt. Nhưng...

Vừa nhớ tới chén thuốc Thái Hoàng Thái Hậu từng ban cho ta, ta thật không thể cam tâm tình nguyện đứng cùng phía bà ấy. Cúi đầu nhìn sàn nhà, nghĩ cách, ta phải nghĩ cách...

Đừng nói giờ phút này không có người đi thông báo với Nguyên Thừa Hạo, cho dù hắn biết, sợ là cũng không tới. Ta nên dùng cách gì kêu hắn tới đây?

Thời gian cứ thế trôi qua, tận lực ép bản thân không được hoảng loạn, ta không nhận sai, chắc chắn chỉ có thể tiếp tục quỳ. Ta không phải Vân Mi, Hiền Phi sẽ không dám lấy mạng ta.

Buổi trưa, ánh mặt trời chiếu xuống sống lưng, rất nóng, y phục dán trên người, tất cả đều là mồ hôi.

Lăng Hương đi ra, đứng trước mặt ta, cười hỏi: "Nương nương chúng ta hỏi tiểu chủ đã biết lỗi chưa?"

Ta cũng cười: "Trở về nói với nương nương, tần thiếp làm sai, nương nương trách phạt là điều nên hiển nhiên."

Nàng giật mình, cuối cùng mặt không cảm xúc quay vào bên trong.

Vân M i bị ép đứng dưới mái hiên, nàng tránh không được, chỉ biết nhìn ta mà khóc. Đầu gối bắt đầu đau, ta cắn răng chịu đựng, trong đầu hiện lên vô số ý tưởng, chỉ là vẫn không có cách thoát thân.

"Hoàng Hậu nương nương giá lâm!" Bên ngoài đột nhiên truyền tới giọng bén nhọn của thái giám.

Ta kinh hãi, nhìn thấy Hiền Phi cùng Đường Tiệp Dư ra nghênh đón. Thời điểm đi ngang qua ta, bước chân của Hiền Phi rõ ràng cứng lại, còn liếc xéo ta một cái. Ta thầm cười trong lòng, chẳng lẽ nàng cho rằng Hoàng Hậu tới cứu ta sao?

Phía sau, truyền tới tiếng hành lễ.

Tiếp theo, nghe Hoàng Hậu lên tiếng: "A, đây là làm sao vậy?"

"Hồi Hoàng Hậu nương nương, Tiệp Dư mạo phạm Hiền Phi nương nương, còn không biết hối cải." Đường Tiệp Dư vội đáp.

"Vậy sao?" Hoàng Hậu được Thiển Ca dìu đi về phía trước, lại nói, "Hiện giờ Tiệp Dư là sủng phi của Hoàng Thượng, Mạn Tâm, muội không sợ Hoàng Thượng biết được sẽ không cao hứng sao?"

Hiền Phi hừ một tiếng, hợp tình hợp lý mà trả lời: "Hoàng tử phạm pháp tội như thứ dân, nếu đã phạm lỗi, đương nhiên phải chịu phạt. Hôm nay Hoàng Thượng tới, cũng sẽ như thế."

Hoàng Hậu cười rộ lên: "Nếu đã vậy, bổn cung cũng không can thiệp. Hôm nay bổn cung tới là có vài lời muốn nói với muội."

"Vậy thỉnh nương nương vào trong nói chuyện." Hiền Phi không nóng không lạnh mà đáp, nàng thậm chí một tiếng "Tỷ tỷ" cũng không gọi.

Mọi người đều đã vào bên trong, ta vẫn còn quỳ.

Lại không biết qua bao lâu, thân mình ẩn ẩn bắt đầu không thoải mái.

Bụng vô cớ mà đau lên, duỗi tay xoa, tính toán thời gian, hẳn là nguyệt tin. Trong lòng chấn động, đúng rồi, đây không phải lý do tốt sao?

Nặng nề hừ một tiếng, ta nghiêng người ngã xuống.

"Nhị tiểu thư!" Vân Mi sợ hãi tới sắc mặt trắng bệch, cho rằng ta xảy ra chuyện. Cung nhân bên ngoài cũng đưa mắt nhìn về phía ta.

Ôm bụng, ta kêu lên: "Đau bụng quá, Hoàng Thượng... Gọi Hoàng Thượng tới, hài tử..."

Trong hậu cung này, không phải tất cả mọi người đều cho rằng Nguyên Thừa Hạo muốn ta hoài hài tử sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui