Tình Sâu Không Đáy Yêu Em Không Phai


Tôi bị thằng bé hỏi mà chẳng trả lời được câu nào, lòng thầm bối rối, tôi nói với nó: “Lo dưỡng bệnh cho tốt đi, đừng đoán lung tung.”
Thằng bé nhìn tôi, trong tròng mắt đen lộ ra vẻ áy náy: “Chị không kết hôn là vì bệnh của em sao?”
Tôi mỉm cười, ôm lấy thằng bé rồi nói: “Không phải, là vì chị chưa gặp được người chị muốn lấy làm chồng, không liên quan gì đến em hết, đừng nghĩ linh tinh nữa.”
Thằng bé còn định nói thêm nhưng đã bị mẹ lên tiếng cắt ngang: “Bảo Nam, không nói chuyện nữa, con phải nghỉ ngơi rồi.”
Nội tâm thằng bé muốn phản kháng, nhưng vì sợ mẹ nên đành chấp nhận im lặng.

Có lẽ là do tác dụng của thuốc nên chẳng mấy chốc nó đã chìm vào giấc ngủ.
Trong phòng bệnh yên tĩnh vô cùng.
Mẹ nhìn tôi, ngập ngừng như có điều muốn nói, sau một hồi đấu tranh tâm lý, mẹ mới lên tiếng: “Hoài An, mẹ biết con lớn rồi, có suy nghĩ của riêng mình.


Nhưng nếu con đã có bạn trai thì tranh thủ thời gian dẫn về ra mắt ba mẹ đi.

Dù sao con cũng là con gái, còn chưa kết hôn mà đã có vết sẹo ở bụng, không cần biết cậu ta là người như thế nào, nhưng tóm lại ba mẹ vẫn không yên tâm.”
Tôi cúi đầu, bỗng chốc không biết nên trả lời mẹ thế nào, im lặng một hồi mới mở miệng nói: “Mẹ, con và anh ấy đã chia tay rồi.”
“Chia tay rồi?” Mẹ tôi thoáng sửng sốt, nhìn tôi với vẻ mất bình tĩnh: “Sao lại chia tay? Một đứa con gái như con phá thai vì cậu ta, bây giờ lại nói chia tay rồi, là sao chứ?”
“Mẹ đừng nhắc chuyện này nữa, con biết con sai rồi!” Nhìn mẹ, tôi quả thực không thể nào giải thích rõ mọi chuyện cho mẹ nghe.
Mẹ giận đến nỗi đứng ngồi không yên, lại không nỡ nặng lời với tôi, chỉ đành thở dài nói: “Tội nghiệp, nếu ba con mà biết thì...!haiz!”
Bà ngồi trên ghế lau nước mắt, tôi cúi đầu, lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh.
Ra khỏi bệnh viện, tôi vô thức đi về căn hộ tôi thuê.

Nhiều ngày rồi không tới đây, trong nhà bám đầy bụi bẩn, tôi chịu khó dọn dẹp cả một buổi chiều mới tạm gọi là sạch sẽ.

Căn hộ này đến lúc phải trả lại rồi.
Lúc Cố Gia Huy về, tôi đang tắm trong phòng tắm nên không nghe thấy tiếng mở cửa.

Có lẽ anh nghe tiếng nước chảy nên biết tôi ở đây.
Chợt bị anh ôm lấy, tôi giật mình hét toáng lên, tưởng rằng có người vào nhà ăn trộm, trong lúc cuống cuồng còn cắn anh bị thương.
Anh bế tôi đến bồn rửa tay, giọng nói trầm thấp: “Là tôi!”
Nghe được giọng nói quen thuộc, cả người tôi cứng đờ, sau đấy thở phào nhẹ nhõm.


Lau khô nước đọng trên mặt, lúc này mới thấy gương mặt tuấn tú của anh đang nhìn thẳng vào tôi.
Mãi mới ý thức được cơ thể mình đang trần truồng, tôi đẩy anh ra theo phản xạ, hai gò má ửng đỏ: “Tôi tắm xong ngay đây.” Ý tôi là bảo anh ra ngoài trước.
Cánh tay anh dùng sức, không bị tôi đẩy ra, ngược lại còn sát gần tôi hơn.

Anh ép tôi lên lớp gạch sứ lạnh toát, sau đó không nói không rằng hành sự ngay trong phòng tắm.
Mới vừa phá thai không bao lâu, đột ngột bị anh dày vò nên bụng dưới của tôi cảm thấy nhẩm đau.
Làm xong việc, anh ném cho tôi một chiếc khăn, còn mình thì lau khô người rồi thay áo choàng tắm, ra khỏi phòng với vẻ mặt u ám.
Tôi chỉnh trang xong, trùm khăn tắm bước ra.
Trong phòng ngủ, thân hình cao lớn của người đàn ông đứng trên ban công, giữa những ngón tay còn kẹp một điếu thuốc chưa hút được nhiều.

Nghe thấy tiếng động, anh quay đầu nhìn lướt qua tôi, sau đó dập điếu thuốc.
Đôi mắt đen lạnh lùng dừng trên người tôi, giọng nói thờ ơ: “Muốn cái gì?”
Tôi hơi sững sờ, ý của anh rất rõ ràng, anh đến để cắt đứt quan hệ với tôi.

Muốn cái gì ư?
Tôi mím môi, không nhịn được cười, nhìn về phía anh: “Tổng giám đốc Cố thấy nên cho tôi cái gì thì tôi sẽ không quấy rầy cuộc sống hạnh phúc của anh và cô Lục đây?”
Anh cau mày, sắc mặt tối sầm xuống: “Đường Hoài An, đừng cố chạm đến giới hạn cuối cùng của tôi, được chứ?”
Đây là lời cảnh cáo sao?
Tiến đến gần anh, mùi thuốc trên người anh đầy mê hoặc, tôi tham lam muốn dựa vào lồng ngực anh giống như Lục Như Mai từng làm, lắng nghe nhịp đập trái tim anh lần cuối, nhưng lại bị anh chán ghét đẩy mạnh ra.
Trước khi anh cất lời, tôi đứng thẳng người, nhìn anh và nói: “Con số này!” Sau đó giơ ngón tay ra.

Tôi hiểu rõ hơn ai hết, nếu còn tiếp tục dây dưa với anh thì tôi chắc chắn tôi sẽ không được lợi gì.
Anh nhìn lướt qua ngón tay tôi, ánh mắt ẩn chứa vẻ chế giễu, cười khẩy nói: “Mười lăm tỷ, Đường Hoài An, cô đúng là tham lam!”
….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận