Anh ta cau mày, gương mặt xấu xa chợt lộ ra chút ý cười: “Đường Hoài An, cô đang muốn qua cầu rút ván sao?”
Tôi lắc đầu: “Không phải.
”
Anh ta cúi đầu, tự cười giễu cợt, từ sâu trong mắt vẫn rất nghiêm túc nhìn tôi nói: “Nếu bây giờ tôi thật sự nghiêm túc muốn hẹn hò với cô thì sao?”
Tôi mím môi, nhìn anh ta đáp: “Tình yêu là hai người thích nhau muốn ở bên nhau, nhưng bây giờ chúng ta cũng không thích nhau, cho nên…”
“Cô không phải là tôi, sao cô biết tôi không thích cô?” Anh ta cắt ngang lời tôi, vẻ mặt còn vô cùng nghiêm túc nhìn tôi.
Bốn mắt nhìn nhau, bỗng dưng tôi im lặng.
Đứng hình một hồi tôi mới nhìn anh ta nói: “Xin lỗi anh Hàn Trung Kiên, tôi đã thích người khác rồi.
”
Anh ta cười nhạt: “Cố Gia Huy à?”
Tôi im lặng.
Anh ta không thèm để ý nói: “Anh ta đã kết hôn, Đường Hoài An, nếu cô đủ tỉnh táo và đủ trách nhiệm đối với cuộc sống của mình, cô sẽ chẳng mãi nhớ thương anh ta không chịu buông tay như thế này, đời người rất dài, cô sẽ không thích anh ta mãi, cũng sẽ không mãi không thích tôi, vậy nên tôi có đủ kiên nhẫn chờ cô buông tay anh ta, cũng chắc chắn để cô yêu tôi.
”
Nói xong, anh ta tháo thắt lưng, nhìn tôi nói: “Nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì thì cứ gọi điện cho tôi.
”
Thấy anh ta rời đi, trong lòng tôi bỗng thấy luống cuống.
Đúng thế, đời người rất dài, tôi phải có trách nhiệm với cuộc đời của mình.
……
Vốn là ngày cuối tuần, tôi đang ngủ ở nhà, lúc thức dậy thì thấy có tận mười mấy cuộc gọi nhỡ, đều là của Lâm Khánh Ngân và mẹ tôi gọi đến.
Tôi ngồi trên giường chậm chạp một hồi, chuẩn bị gọi điện lại cho mẹ trước tiên.
Nhưng chưa kịp gọi đi thì Lâm Khánh Ngân đã gọi điện đến, tôi thuận tay bấm nhận, còn chưa mở miệng thì bên kia đã truyền đến giọng nói của Lâm Khánh Ngân: “Hoài An, con đang ở đâu?”
“Cháu ở khu chung cư Vân Đồng, sao thế ạ?”
Lâm Khánh Ngân: “Tối qua, anh trai con xem camera theo dõi cả đêm, phát hiện một phần camera trong khách sạn đã bị người khác xóa mất, chỉ thấy video có hình con ở phía sân sau, bên cảnh sát muốn con đến đồn cảnh một chuyến để thẩm vấn, chắc là đội cảnh sát đang đến chỗ con rồi.
”
Tôi rũ mắt nhìn xuống,dừng một chút rồi đáp với giọng nói từ điện thoại: “Phương Mỹ Trúc tỉnh rồi sao?”
Lâm Khánh Ngân thở dài: “Sợ là không tỉnh được, giữa trưa nay mẹ và ba con có qua thăm, bác sĩ nói sau sáu giờ vẫn chưa tỉnh thì rất khó tỉnh lại, không chừng sẽ thành người thực vật.
”
Ngoài cửa có tiếng ai gõ cửa, tôi không nói thêm nữa, cúp máy đứng dậy ra mở cửa.
Ngoài cửa có hai cảnh sát, thấy tôi, sau khi họ đưa giấy chứng nhận thân phận ra, nhìn tôi nói: “Cô Đường, cô đi cùng tôi một chuyến, có liên quan đến vụ án của bà Phương Mỹ Trúc, chúng tôi cần một số thông tin từ cô.
”
Tôi gật đầu, cũng không nói nhiều, cầm áo khoác lên rồi đi theo họ.
Đồn cảnh sát.
Cảnh sát hỏi một số chuyện tối hôm qua, bởi vì liên quan đến camera, tuy tôi có nói về chuyện Lục Như Mai có tranh cãi với Phương Mỹ Trúc, nhưng nếu Lục Như Mai vẫn cứ phủ nhận rằng không hề có chuyện cô ta cùng ra sân sau với Phương Mỹ Trúc, thế thì không thể tìm được chứng cứ gì, thậm chí cũng không tra ra được gì khác.
Đi ra từ phòng thẩm vấn, thấy Cố Gia Huy ngồi trong đại sảnh, vốn dĩ người đàn ông này rất đẹp trai, hơn nữa khí chất còn hơn người, lẫn trong đám đông cũng vẫn rất nổi bật, rất khó để người khác bỏ qua.
Thấy anh, tôi sững người mất mấy giây, anh đến đón tôi sao?
Suy nghĩ này hiện lên, chỉ vài giây sau tôi đã phủ định ngay, bởi vì chưa gì tôi đã bị Lục Như Mai đẩy ra từ một phòng thẩm vấn khác, cô ta nhìn tôi vô cùng bất mãn, nhưng bởi vì có Cố Gia Huy ở đây nên cô ta hết sức kiềm chế, thấp giọng nói: “Cô cho rằng cô chỉ cần vu oan cho tôi, cảnh sát sẽ không thể bắt cô được sao?”.