Tình Sâu Không Đáy Yêu Em Không Phai


Tôi lấy lại tinh thần, theo bản năng quay đầu sang nhìn anh, nói: “Ừm, lần trước bị cảm nặng, hơn nữa ở Giang Hoài không được điều trị kịp thời nên tế bào ung thư dần chuyển biến xấu hơn, sau khi trở về từ Giang Hoài cũng xạ trị bằng hóa chất mấy lần, kết quả vẫn không tốt lên, trong thời gian ngắn cũng không tìm thấy tủy sống phù hợp để tiến hành phẫu thuật.

Nhận ra mình đang nói hơi nhiều, tôi hơi ngây ra rồi ngậm miệng lại, sau đó cảm thấy hình như mình không cần phải nói nhiều với anh như vậy.

Anh đang lái xe, có vẻ đang suy nghĩ chuyện gì đấy.

Tôi cũng không tiếp tục nói về chủ đề này nữa, vốn dĩ tôi nghĩ chủ đề này sẽ kết thúc tại đây, không ngờ đột nhiên anh lại mở miệng nói: “Cần tôi làm gì không?”
Tôi sững người một lúc, tưởng mình đang bị ảo giác, mờ mịt nhìn anh: “Gì cơ?”
Anh đưa mắt liếc nhìn tôi một cái, sau đó lại nhẹ nhàng nói: “Không có gì.



Giống như câu nói vừa nãy thật sự là ảo giác của tôi.

“Mẹ anh… có khỏe không?” Trong xe quá im lặng, tôi không chịu được mà mở miệng.

Anh gật đầu, ừ một tiếng, trên mặt anh lộ rõ vẻ mệt mỏi, có lẽ gần đây anh bận rộn nhiều việc.

Xe dừng lại dưới bệnh viện, tôi nhìn anh, mở miệng nói một câu: “Cảm ơn.


Anh gật đầu, cũng không nói gì thêm.

Giữa chúng tôi, hình như cũng chỉ có thể dùng cách thức xa lạ không thân thiết này để ở cạnh nhau, tôi đưa tay mở cửa xe, nhưng dừng lại một lúc, cố lấy hết can đảm nhìn anh, mở miệng nói: “Anh kết hôn với Lục Như Mai, bởi vì trong tay cô ta có giữ cổ phần công ty thuộc về con gái nhà họ Lục sao?”
Anh nhìn tôi, vầng trán tuấn tú, nhưng cũng không phủ nhận, đôi môi mỏng khẽ mở nói: “Đúng!”
Trong lòng tôi có một loại cảm xúc không nói nên lời, tiếp tục hỏi: “Bây giờ ly hôn với cô ta, cũng bởi vì cổ phần nhà họ Lục sao?”
Anh nhìn tôi, không trả lời, nhưng đôi mắt đen nhánh kia vẫn cứ nhìn thẳng vào tôi, dùng giọng trầm thấp nói: “Hoài An, cô muốn hỏi gì?”
Chính tôi cũng không biết tôi đang muốn hỏi gì, nhưng có một số chuyện nếu tôi không lên tiếng, cứ kìm nén ở trong lòng sẽ thấy rất khó chịu.


“Cố Gia Huy, tôi biết tôi không có tư cách để chỉ trỏ vào chuyện của anh, nhưng hình như bây giờ có một số việc đã liên lụy đến tôi rồi, tôi không muốn xen vào chuyện của anh và Lục Như Mai, cho nên dù sau này hai người có như thế nào, tôi cũng hy vọng anh đừng làm mấy chuyện khiến người ta hiểu lầm như ngày hôm nay nữa.

” Gọi xe không khó, chờ xe cũng không khó, nhưng có một số việc nếu không nói rõ ràng thì cả đời cũng sẽ không rõ ràng.

Anh nhìn tôi, đôi mắt đen sâu như đáy biển: “Vội vàng muốn thoát khỏi tôi để ở bên Hàn Trung Kiên sao?”
Tôi nhíu mày, bởi vì câu nói này của anh mà trong lòng cảm thấy rất tức giận: “Cố Gia Huy anh không thấy mấy lời này của mình rất xấu xa sao? Tôi đã từng ở bên anh, nhưng không phải đã kết thúc rồi à? Bây giờ anh đã kết hôn, có gia đình của mình, bây giờ anh nói mấy lời này với tôi không cảm thấy mình rất buồn nôn sao?”
Nhiệt độ trong xe giảm xuống vài độ, trong đôi mắt đen của anh nhiễm chút lạnh giá, trong mấy giây ngắn ngủi tôi đã nghĩ anh sẽ giận lên rồi bóp chết tôi.

Nhưng một lúc lâu sau, anh chỉ lạnh lẽo nhả ra hai chữ: “Xuống xe!”
Tôi mím môi xuống xe, còn chưa kịp đứng vững thì xe của anh đã nghênh ngang rời đi.

Nói không thương không yêu thì đó là lời nói dối, nhưng sự giáo dục tôi nhận được đã nói cho tôi biết, cái gì có thể yêu, cái gì không thể yêu, quá trình buông bỏ rất đau đớn nhưng thà đau ngắn còn hơn đau dài.


Huống chi giữa tôi và anh, ngay từ khi bắt đầu có lẽ cả hai đã không đơn thuần, vốn dĩ đó chính là một tình cảm không bình thường.

Bệnh viện.

Mẹ đang ngồi trước cửa phòng cấp cứu, chỉ mấy ngày chưa gặp mà gần như tóc bà đã thành tóc hoa râm rồi, thấy tôi, giọng bà nghẹn ngào: “Hoài An làm sao bây giờ, khi nãy em trai con đã ra rất nhiều máu, làm sao bây giờ đây?”
Bà nắm chặt tay tôi, cả người run lẩy bẩy, tôi an ủi bà, lục tìm điện thoại di động muốn gọi điện cho người trong chợ đêm, hỏi thử xem cuối cùng có tìm được tủy sống phù hợp chưa.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận