Tình Sâu Không Đáy Yêu Em Không Phai


Tôi ngẩn người, gật đầu đáp: “Tổng giám đốc Lục nói đi.


“Trong buổi họp lần trước, bản dịch của cô rất xuất sắc, cho nên không biết cô có thể cân nhắc về việc làm lâu dài ở Lục Thị không?” Anh nhìn tôi, mỉm cười nói: “Đãi ngộ dành cho nhân viên của Lục Thị chắc chắn sẽ không làm cô thất vọng đâu.


Bỗng nhiên được đối xử tốt làm tôi thấy lo lo, phao cứu sinh của anh lúc này đối với tôi chẳng khác nào giúp người đang gặp nạn.

Dần dần ổn định lại tâm trạng, tôi không hề câu nệ mà đưa tay ra với anh, đồng thời nói: “Vậy thì cảm ơn tổng giám đốc Lục nhiều.


Anh nở nụ cười cởi mở, bắt tay tôi và nói: “Hợp tác vui vẻ.


Sau câu tạm biệt ngắn gọn, tôi xuống xe, vừa đi chưa được mấy bước, giọng nói của anh vang lên sau lưng: “Đường Hoài An!”
Lần đầu tiên nghe thấy anh gọi cả họ lẫn tên, tôi quay đầu, vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía anh.


Anh tựa vào xe, sắc mặt khá là nghiêm túc: “Sắp đến ngày cưới của Cố Gia Huy và Như Mai rồi, tôi mong cả cô và anh ta đều sẽ trở về với cuộc sống vốn có của mình.


Anh ăn nói rất khéo léo, nhưng vì đôi bên đều hiểu rõ nhau nên những lời khéo léo này thực sự khiến người ta rất khó xử.

Nhìn anh, tôi há miệng, một lát sau mới thốt ra được một từ: “Được!”
Một người trẻ tuổi có địa vị cao như anh ấy thì sao có thể là hạng người bình thường chứ? Tôi và anh ấy chỉ mới gặp nhau có hai lần, còn chưa tính là quen biết.

Hôm qua anh ấy giúp đỡ tôi, hôm nay lại tốt bụng cho tôi công việc, mọi thứ anh ấy làm đều rất chu toàn, đơn giản là vì không muốn tôi trở thành hòn đá ngáng đường trong cuộc hôn nhân hạnh phúc của Lục Như Mai thôi.

Nghe được câu trả lời của tôi, anh ấy nở nụ cười dịu dàng, nói: “Cảm ơn cô!”
Tôi không biết cảm giác lúc này là gì, cố giãn cơ mặt mỉm cười với anh ấy, đáp lại: “Tổng giám đốc Lục, cô Lục có người anh tốt như anh đúng là may mắn.


Anh ấy mỉm cười, bình thản nói: “Sắp mưa rồi, tôi đi trước đây.


Tôi không có nhiều bạn ở thủ đô, những năm qua ở cùng Cố Gia Huy, vì phải để ý quá nhiều chuyện nên không còn liên lạc với các bạn đại học nữa, người duy nhất tôi vẫn giữ liên lạc là chị Trần.

Mà người lúc này tôi có thể nhờ cậy cũng chỉ có mình chị ấy.

Thấy tôi ở trước cửa nhà, Trần Thục Khuê đang bế đứa bé tầm mấy tháng tuổi vội kéo tôi vào nhà, đưa đứa bé cho tôi rồi nói: “Em đến rồi đấy à, cơm trưa nguội mất rồi, em bế đứa nhỏ đi, chị đi hâm nóng thức ăn cho em.


Bế đứa bé mềm mại trong lòng, sự chú ý của tôi bị thu hút, không kiềm lòng được mà thơm đứa bé một cái.

Trần Thục Khuê vừa hâm thức ăn vừa nói: “Sáng nay chị có hỏi thăm chuyện nhà ở rồi, vừa hay dưới lầu có người cho thuê, buổi chiều chủ nhà tới, em xuống xem phòng xem sao.

Sắp tới có dự định gì không?”
“Chắc là em sẽ đến tập đoàn Lục Thị làm việc.


” Tôi lên tiếng, chơi đùa với đứa bé trong lòng mình.

Chị ấy dường như rất bất ngờ: “Được đó, đãi ngộ ở Lục Thị tốt, môi trường làm việc cũng tốt, bao nhiêu người muốn chen chân vào mà có được đâu.


Tôi cười cười, đáp lại: “Là Lục Tuấn Kiệt sắp xếp đó.


Chị ấy ngạc nhiên, cầm cái muôi đứng tựa vào cửa phòng bếp, cất cao giọng: “Lục Tuấn Kiệt ư? Là tổng giám đốc trẻ tuổi của tập đoàn Lục Thị đó hả?”
Tôi gật đầu: “Vâng!”
“Sao anh ta lại làm thế?”
“Vợ sắp cưới của Cố Gia Huy là em gái Lục Tuấn Kiệt.

” Trần Thục Khuê đã biết chuyện của tôi và Cố Gia Huy.

Khóe miệng chị ấy hơi mấp máy, sau đó à một tiếng, chị nói: “Chiêu trò của nhà họ Lục này cũng được đấy, người ta thì muốn đuổi đi, hoặc là đưa tiền hoặc là dùng bạo lực, đằng này họ đúng là thâm độc, bố trí ngay trong tầm mắt mình luôn, có muốn làm gì cũng không được.


Tiến lùi có chừng mực, thuyết phục trước gây áp lực sau, không bới móc được chút xíu lỗi sai nào.


Chẳng trách Phương Mỹ Trúc lại muốn Cố Gia Huy cưới Lục Như Mai đến vậy, nhà họ Lục có một cậu chủ như thế thì trước sau gì cũng phất lên như diều gặp gió.

Buổi chiều.

Trần Thục Khuê liên lạc chủ nhà sang để xem nhà, thấy mọi thứ đều ổn nên tôi quyết định thuê căn nhà này.

Dọn dẹp nhà xong xuôi cũng là lúc trời tối.

Nằm trên giường, tôi bỗng nhớ mẹ và Đường Bảo Nam, cầm điện thoại nhiều lần ngập ngừng muốn gọi cho họ.

Nhưng lại sợ nghe thấy mẹ xua đuổi và trách móc.

Cuối cùng tôi không giấu nổi lo lắng trong lòng, vẫn nhấn số của mẹ.

Điện thoại vang lên vài tiếng tút đã được kết nối, trái tim tôi bắt đầu thấp thỏm, dè đặt nói với mẹ: “Mẹ! ”
….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận