Tình Sâu Không Đáy Yêu Em Không Phai


Tôi ngồi ngả lưng ở ghế trước, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không bao lâu sau, dường như cảm nhận được xe dừng lại, tôi mở mắt ra, đúng lúc xe đang đỗ trước cổng khu chung cư Vân Đồng.

Ghé mắt nhìn sang Lục Tuấn Kiệt, tôi nói: “Đến nơi rồi, cảm ơn tổng giám đốc Lục.”
Tôi đưa tay mở cửa xe, nhưng cửa bị khóa, không mở ra được, tôi quay đầu nhìn Lục Tuấn Kiệt.
Thấy anh ấy đang nhìn mình chăm chú, tôi bị dọa một phen, không khỏi toát mồ hôi hột, lặp lời lời mình lần nữa: “Tổng giám đốc Lục, tôi đến nơi rồi.”
Anh ấy vẫn không mở cửa xe mà chỉ hạ cửa kính xuống, thân hình cao lớn tiến sát lại gần tôi, khiến tôi sợ đến nỗi nép vào một góc, giơ tay ngăn anh ấy lại: “Tổng giám đốc Lục, anh...”
Anh ấy cụp mắt xuống, khẽ hôn lên trán tôi, thấp giọng nói: “Đường Hoài An, chỉ hai ngày nữa thôi là Như Mai và Cố Gia Huy kết hôn rồi.”
Tôi cau mày, chỉ cảm thấy anh ấy nói rất khó hiểu: “Tổng giám đốc Lục, anh không thấy làm như vậy rất thừa thãi sao?”
Anh ấy nở nụ cười dịu dàng: “Chúc ngủ ngon!” Sau đó mở cửa xe.
Tôi cạn lời trước một loạt hành động không thể hiểu nổi của anh ấy, gần như mở cửa xuống xe ngay tức khắc.
Còn không có tâm trạng tạm biệt anh ấy, định cứ thế đi về nhà.
Nhưng đi được vài bước, tôi bỗng nhận ra có điều bất thường, phía sau xe của Lục Tuấn Kiệt có một chiếc Bentley màu đen.
Xe của Lục Tuấn Kiệt vừa đi khỏi, người trên chiếc Bentley cũng xuống xe, không phải ai khác mà chính là Cố Gia Huy.
Nhìn người đàn ông sa sầm mặt đi về phía mình, tôi bỗng nhiên hiểu ra tại sao ban nãy Lục Tuấn Kiệt lại bất ngờ hôn tôi, còn nhắc nhở tôi về chuyện đám cưới của Lục Như Mai và Cố Gia Huy.

Tôi có cảm giác tổng giám đốc Lục này cố ý làm vậy.
“Mới đó mà Lục Tuấn Kiệt đã thành khách hàng thân thiết của cô rồi à?” Cổ tay bị Cố Gia Huy nắm chặt, nắm đến nỗi làm tôi thấy hơi đau: “Đường Hoài An, cô cô đơn đến mức nào mà phải vội sà vào lòng Lục Tuấn Kiệt vậy, hả?”
Khí thế lạnh lùng của anh dồn ép đến nỗi làm tôi thấy ngạt thở, bất giác lùi về phía sau, nhưng cánh tay đã bị anh níu lại, tôi không thể nào lùi nổi.

Bỗng chốc, tôi không nén nổi cơn giận: “Cố Gia Huy, anh có tư cách gì mà xen vào chuyện của tôi? Ai là khách hàng thân thiết của tôi thì có liên quan gì đến anh?”
“Ha!” Anh hừ lạnh, lập tức lôi tôi vào trong xe, sau đó hoàn toàn không cho tôi cơ hội giãy giụa, khởi động xe, lạnh nhạt nói: “Có liên quan hay không, phải do thằng này quyết định!”
Tiếng quát của anh khiến tôi sững sờ, đây là lần đầu tôi thấy anh giận dữ đến vậy, cũng là lần đầu thấy anh ăn nói thô tục.
Xe dừng lại trước một ngôi biệt thự, anh lôi tôi xuống xe, xách tôi hệt như xách con gà con rồi đi thẳng vào trong biệt thự.
Tôi bị ném lên giường, va đập đến nỗi đau điếng người, còn chưa kịp hoàn hồn thì anh đã đè lên người tôi.

Ý thức được anh sắp làm gì, tôi vội gào lên: “Cố Gia Huy, anh điên rồi!”
Mắt anh đỏ au, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Tôi đúng là điên rồi đấy!” Sau đó anh cởi sạch quần áo trên người tôi, không cho tôi có cơ hội nhiều lời, cứ thế vào thẳng “việc chính”.
Tôi không thể nào hiểu nổi tại sao anh lại phản ứng dữ dội đến như vậy.

Sau một đêm điên cuồng, cơ thể tôi như bị anh xé toang.
Cũng không biết rốt cuộc Lục Tuấn Kiệt nghĩ gì, anh ấy muốn cảnh cáo tôi hay là muốn khiêu khích Cố Gia Huy.

Nếu như biết những hành động của mình không những không khiến tôi và Cố Gia Huy giữ đúng phép tắc mà còn gây ra hệ quả này thì anh ấy sẽ có cảm giác như thế nào đây.
Cố Gia Huy rời đi khi trời còn chưa sáng.

Tôi không biết là vì anh muộn màng nhận ra hành vi bốc đồng sai trái của mình hay là vì nguyên nhân nào khác, tóm lại là lúc rời đi anh chẳng nói câu nào.
Hệt như cảnh một khách làng chơi phất tay bỏ đi sau khi được thỏa mãn.
Còn tôi thì cảm thấy tất cả mọi thứ đều thật nực cười.
Sáng sớm tôi mới thức dậy, nhìn đồ vật xung quanh mới tinh, tôi bắt đầu quan sát kỹ nơi đây.

Biệt thự này hình như là mới sửa sang xong chưa được bao lâu, đồ dùng trong nhà hầu như đều là đồ mới, trong phòng còn dán chữ hỷ nổi bật và treo một tấm ảnh cưới.
Tôi không khỏi sững người, Cố Gia Huy đưa tôi đến phòng tân hôn của anh và Lục Như Mai sao?
Anh đúng là điên rồi!
Tôi vội vàng rời giường, không kịp rửa mặt, mặc bộ đồ bị anh xé toạc không còn hình dạng ban đầu, lật đật chạy xuống lầu.
Nhưng có nhiều lúc, khi chúng ta càng sợ điều gì thì điều đó càng dễ xảy ra.
….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui