Tình Sâu Không Đáy Yêu Em Không Phai


Tôi vừa xuống lầu thì đã nghe thấy ngoài cổng biệt thự có tiếng nói chuyện: “Bà chủ, váy cưới của cô Lục đã được đưa tới, hay là lát nữa bà gọi cho cô Lục bảo cô ấy sang thử váy xem sao, tiện thể kêu thợ trang điểm đến trang điểm thử luôn.”
Giọng nói này là của Quý Thanh Hà.
Cửa sắt bị đẩy ra, một giọng nói hòa nhã đáp lại: “Ừ, có khi bây giờ con bé Như Mai vẫn đang ngủ, để lát nữa tôi sẽ gọi cho nó, chúng ta mang váy cưới vào trước đi.”
Là giọng của Lâm Khánh Ngân.
Tôi biết lúc này mình mà ra ngoài thì chắc chắn sẽ chạm mặt, đành phải hít thở một hơi, trốn sau tấm rèm cửa sổ.
Hai người họ đi vào phòng khách, đặt váy cưới xuống, Lâm Khánh Ngân nhìn cách bày trí trong biệt thự, khẽ thở dài, có vẻ suy tư: “Bảo Vy của tôi cũng đến tuổi lấy chồng rồi, không biết con bé...” Dường như nhắc đến chuyện đau lòng, bà ấy cúi đầu, đưa tay lau nước mắt, lại thở dài.
Quý Thanh Hà đứng bên cạnh bà ấy hơi ngẩn người, tiếp lời: “Bà chủ, bao năm qua bà vẫn luôn tìm kiếm cô Bảo Vy, tin rằng trời cao sẽ không phụ lòng người, một ngày nào đó chắc chắn cô Bảo Vy sẽ đoàn tụ cùng bà thôi.”
Lâm Khánh Ngân khẽ thở hắt ra, sau khi nhìn quanh biệt thự một lượt, bà ấy dặn dò vài câu rồi rời đi.
Quý Thanh Hà trải váy cưới ra, chuẩn bị treo lên.

Tôi đứng sau rèm cửa sổ, có hơi đau đầu, mong chị ta sẽ không nán lại quá lâu, nếu không thì tôi sẽ đi làm muộn mất.
May mà chị ta treo áo cưới xong là ra ngoài luôn.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, không suy nghĩ nhiều, tôi vội vàng ra khỏi rèm cửa sổ, định chuồn khỏi đây.
Thế nhưng mới vừa ra tới cửa thì lại bắt gặp Quý Thanh Hà quay trở vào.
Nhìn thấy tôi, chị ta trợn tròn hai mắt, không thể tin nổi: “Sao cô lại ở đây?”
Tôi á khẩu, không biết giải thích thế nào.
Ánh mắt chị ta dừng trên dấu hôn rõ ràng mà Cố Gia Huy để lại nơi cổ tôi.

Là người lớn, dĩ nhiên chị ta biết chuyện gì, do dự một lúc, chị ta lên tiếng hỏi: “Hôm qua cô và tổng giám đốc Cố ở lại đây hả?”
Tôi mím môi, không có từ nào để miêu tả tâm trạng mình lúc này.
Thấy tôi không trả lời, chị ta giơ tay lên định cho tôi ăn tát: “Đường Hoài An, cô đúng là trơ trẽn!”
Tôi phản ứng mau lẹ, chặn tay chị ta lại, nghiêm mặt nói: “Tôi có trơ trẽn hay không, chị cũng không tư cách phán xét.”
Thấy không lên mặt được với tôi, chị ta tức đến mặt đỏ tía tai, doạ nạt tôi: “Đường Hoài An, cô cứ chờ đó.”
Hất tôi ra, chị ta tức tốc rời khỏi biệt thự.
Không cần nghĩ cũng biết, chị ta muốn đi mách lẻo với Lục Như Mai.
Tôi thở dài.
Việc làm này của Cố Gia Huy gây rắc rối lớn rồi.
Về nhà thay quần áo xong, tôi lập tức tới công ty, may mà tôi không đi muộn.
“Đường Hoài An, tổng giám đốc Lục bảo cô lát nữa sắp xếp tất cả bản dịch của công ty bên Anh rồi mang sang cho anh ấy!” Tôi mới vừa ngồi xuống, Lưu Thanh Tâm đã đi tới nói.
Tôi gật đầu, lấy tài liệu ra, chuẩn bị làm việc.
Lúc Lục Như Mai bước vào, tôi đang sắp xếp lại tài liệu.

Tài liệu trong tay tôi bị giật lấy, sau đó một tiếng “roẹt!” vang lên, tài liệu tôi đã chuẩn bị xong xuôi bỗng chốc biến thành những mảnh giấy vụn rơi đầy đất.
“Bốp!” Còn chưa kịp xót cho tập tài liệu của mình thì ngay sau đó tôi đã bị tát một cái thật mạnh.
Trong văn phòng vang lên tiếng mọi người hít ngược một hơi, ngay sau đó là giọng nói tức giận như muốn phát điên của Lục Như Mai: “Đường Hoài An, cô đúng là đồ đê tiện, sao cô cứ phải bám víu đàn ông vậy hả?”
Tôi biết giây phút này sớm muộn gì cũng đến, vậy nên tôi không bất ngờ cho lắm.

Ngước mặt nhìn cô ta, tôi hơi nheo mắt lại, lên tiếng: “Cô Lục nghĩ chỉ dựa vào một mình tôi mà vào được phòng tân hôn của cô à? Cô nên đi hỏi anh chồng chưa cưới của cô thì hơn đấy?”
“Đồ đê tiện!” Cô ta tức đến mức lồng ngực phập phồng, mặt mày nhăn nhúm: “Tôi quá coi thường cô rồi, xem ra cô thấy ba mình chết chưa đủ, phải mẹ mình chết nữa thì cô mới vừa lòng phải không!”
Tôi cứng đờ người, đè thấp giọng mình: “Ý cô là sao?”
….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui