Tình Sâu Không Đáy Yêu Em Không Phai


Nghe thế, anh ấy khẽ gật đầu, giơ cánh tay về phía tôi, tỏ ý tôi khoác tay anh ấy đi vào.
Tôi dùng thân phận bạn cặp của Lục Tuấn Kiệt tới tham gia hôn lễ.

Vừa vào lễ đường, Lâm Khánh Ngân đang đứng dưới vòm hoa tiếp đón khách khứa liền đi về phía tôi, vui mừng kéo tôi: “Đường Hoài An, con tới rồi.

Đi nào.

mẹ dẫn con đi gặp người nhà.”
Tôi bị kéo đi về phía người đàn ông trung niên đang đứng trước cửa.

Ngũ quan người đó sáng láng, dáng người bình thường, mặc dù tuổi đã lớn nhưng vẫn đầy khí chất, đôi mắt khôn khéo, già dặn.

Nhìn thấy tôi, trên mặt ông ấy hiện lên vẻ kích động khó nén nổi, Lâm Khánh Ngân cười nói: “Ông xã, con bé chính là Đường Hoài An.”
Người đàn ông gật đầu, mắt nhòe đi vì nước mắt, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Con bé lớn rồi.”
Tôi không rõ mình có cảm giác gì, ông chính là ba của Lục Tuấn Kiệt, cũng có thể là ba ruột của tôi.

Nhưng dù sao thì cũng không ở bên nhau mấy chục năm, nhất thời tôi vẫn chưa quen với tình thân này, tôi chỉ cười nhẹ mà không nói gì nhiều.
“Ba, mẹ, khách khứa đều đã đến gần đủ rồi, mọi người...” Lục Như Mai được trang điểm kỹ càng, nhấc váy cô dâu xinh đẹp đi ra.

Khi nhìn thấy tôi, rõ ràng sắc mặt cô ta hơi trầm xuống.
Cô ta đi về phía tôi, nói: “Cô Đường, chào mừng cô đến tham gia hôn lễ của tôi.” Lời này, hiển nhiên không phải là nói cho tôi nghe.
Tôi cười cười không nói gì.
Hôn lễ sắp bắt đầu, người nhà họ Lục vội vàng đi vào chiêu đãi khách khứa, Lâm Khánh Ngân kéo tôi dặn dò, bảo tôi sau khi hôn lễ kết thúc nhớ đợi bà, tôi gật đầu đồng ý.
Thấy những người khác đã đi hết, sắc mặt Lục Như Mai âm u nói: “Đường Hoài An, nếu cô dám làm loạn trong hôn lễ của tôi, tôi đảm bảo cả đời này cô cũng không bước chân vào cửa lớn nhà họ Lục được đâu!”
Ha!
“Cô Lục cảm thấy tôi sẽ bị cô uy hiếp sao?”
Cô ta sa sầm mặt nói: “Cô có thể thử, vẫn chưa có kết quả giám định cơ mà? Cô có phải con gái nhà họ Lục không còn chưa chắc.

Hơn nữa, dù cô vào nhà họ Lục rồi, cô nghĩ mình có thể gây ra sóng to gió lớn gì sao? Đừng nghĩ như lẽ đương nhiên vậy.”
Tôi nhìn cô ta nhưng không nói gì, chỉ thản nhiên nhìn Cố Gia Huy đang đi tới từ sau lưng cô ta.


Hôm nay Cố Gia Huy mặc áo đuôi tôm màu đen được thiết kế riêng, ngạo nghễ cao quý, rất chói mắt.
Anh đi tới bên cạnh Lục Như Mai, khi nhìn về phía tôi, đôi mày anh tuấn hơi nhíu lại: “Cô tới đây làm gì?”
Tôi kìm nén cảm xúc trong lòng, cười nhạt nói: “Phá đám.”
Anh nhíu mày, hiển nhiên là không vui.
“Cô Đường thật biết nói đùa!” Lục Như Mai mở miệng, nhìn tôi bằng ánh mắt cảnh cáo, sau đấy ngửa đầu nhìn Cố Gia Huy, nói: “Cô ấy là bạn nữ mà anh em dẫn tới.

Đi thôi, hôn lễ sắp bắt đầu rồi.”
Hai người khoác tay nhau, chầm chậm đi vào lễ đường.

Tôi đứng yên tại chỗ, trong đầu nghĩ tới câu nói kia của Lục Tuấn Kiệt, nếu bỏ lỡ thì có hối tiếc không?
Có, dù sao thì đây cũng là người tôi từng yêu.
Hôn lễ long trọng, khách khứa tới dự đều là những người có tiền có quyền ở thủ đô, người nhà họ Lục bận rộn chiêu đãi khách khứa, sau khi kéo tôi giới thiệu qua loa với mấy người thì cũng không còn thời gian để ý tôi nữa.
Tôi tìm một nơi không thu hút, lẳng lặng nhìn cặp vợ chồng mới cưới đang đi mời rượu, cảm giác chua xót dâng lên, hơi nước phủ đầy hốc mắt tôi.
Đã từng có lúc, tôi còn mơ mộng viển vông rằng Cố Gia Huy sẽ dắt tay tôi đi mời rượu khách khứa tới chung vui.

“Đường Hoài An, sao cô lại ở đây?” sự xuất hiện của Phương Mỹ Trúc không bất ngờ chút nào.
Bình ổn lại tâm trạng, tôi nhìn bà ta, hôm nay bà ta ăn diện rất lộng lẫy, nhưng mà quá đà quá nên nhìn trông có vẻ hơi nặng nề.

Tôi nhấp nhẹ một ngụm rượu rồi nói: “Dì Phương cảm thấy tại sao tôi không thể xuất hiện ở đây?”
Sắc mặt bà ta không tốt lắm, lớp phấn quá dày nên lúc bà ta nói chuyện khiến tôi có cảm giác mặt bà ta sẽ nứt ra: “Loại gái bán hoa như mày mà cũng xứng xuất hiện trong hôn lễ của con trai tao à? Nhân lúc tao vẫn chưa nổi điên lên, tao cảnh cáo mày, cút nhanh đi, không thì đừng trách tao nặng tay.”
Gái bán hoa!
Tôi lắc ly rượu rỗng trong tay, ánh mắt rơi xuống người bà ta, chế nhạo nói: “Tôi không xứng xuất hiện trong hôn lễ của con trai bà ấy hả? Dì Phương, bà đừng quên tôi và con trai bà từng triền miên trên giường, tôi còn từng mang thai con anh ta nữa đấy.

Sao tôi lại không xứng xuất hiện ở đây?”
….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận