Tình Sâu Không Đáy Yêu Em Không Phai


Tôi có thể hiểu bà, nhẹ nhàng vỗ lưng bà an ủi bà, đợi cảm xúc của bà bình ổn bà mới nói: “Mẹ và ba con lúc đó nhìn thấy con ở cửa chính phủ, lúc đó trong trấn đang sửa trạm điện, mẹ và ba con đi theo làm việc vất vả, năm đó rất khổ, không có xe gì cả, cả đoạn đường đều là đi bộ.

Quãng đường ba mẹ phải đi qua cổng chính phủ, mẹ và ba con nhìn thấy con, không khóc cũng không quậy mà cứ ngồi ở đó, khi đi vào buổi sáng nhìn thấy con, khi trở về cũng hơn 10 giờ tối, con vẫn ở đó, buổi tối thời tiết lạnh, quần áo trên người con lại ít, cuộn tròn người nằm ở bên đường, nhìn trông quá đáng thương, lại sốt cao, lúc đó ba mẹ không có con nên bế con về nhà.


Nghe thấy lời kể của bà, tôi có hơi xót xa, chỉ là không hiểu sao Lâm Khánh Ngân nói tôi là bị Lục Tuấn Kiệt làm lạc mất ở Giang Vân, nhưng khi mẹ nhặt được tôi, tôi lại ở thị trấn nhỏ của Giang Hoài.

Nếu tôi đi lạc ở Giang Vân, lúc đó tôi chỉ là một đứa bé 2 tuổi, tuyệt đối không thể một mình đi đến Giang Hoài.

Nếu bị người khác dẫn đến Giang Hoài, vậy sẽ là ai dẫn tôi tới? Tại sao lại mang tôi đến Giang Hoài?
Trong này có rất nhiều chỗ kỳ quặc khó hiểu!
Tôi suy nghĩ một lát rồi nhìn mẹ: “Mẹ, mẹ còn nhớ nơi nhặt con năm đó không? Con muốn đi xem thử.



Bà gật đầu: “Nhớ, nếu con muốn đi, ngày mai mẹ đi cùng với con một chuyến.


Khựng lại một chút, bà hơi chần chừ nhìn tôi nói: “Đường Hoài An, bệnh của Bảo Nam ở thị trấn nhỏ này, sợ là.


“Mẹ, chúng ta đưa Bảo Nam đến thủ đô đi, ở đó điều kiện y tế tốt, con cũng tiện chăm sóc cho hai người, mẹ không cần lo lắng chuyện tiền nong.

” Sợ bà nghĩ nhiều, tôi tiếp tục nói: “Con bây giờ làm việc ở Lục thị rất nổi tiếng, tiền lương khá ổn, có thể trả được phí chữa trị của Bảo Nam.


Tiền Cố Gia Huy cho, tôi không nhắc đến, nếu mẹ biết, chỉ sợ bà sẽ tức giận, còn cả chuyện của nhà họ Lục, tôi nghĩ đợi sau khi đến thủ đô rồi nói với mẹ.

Nghe vậy, mẹ thở phào, gật đầu liên tục: “Được, vậy con sắp xếp đi.


Ngày hôm sau.

Tôi và bác sĩ ở thị trấn nói chuyện về bệnh tình của Đường Bảo Nam, quyết định đưa thằng bé đến thủ đô chữa trị, đặt vé máy bay lúc sẩm tối, bởi vì nhớ phải đi đến nơi mẹ nhặt được tôi lúc đầu để xem thử, sau khi gửi gắm Đường Bảo Nam cho y tá, tôi và mẹ rời đi.


Giống như những gì mẹ nói, khu chính phủ ban đầu đã được quy hoạch thành khách sạn nghỉ dưỡng.

“Chính là nơi này, tuy khu chính phủ trước kia đã đổi thành khách sạn, nhưng vị trí cổng lớn không thay đổi, lúc đó con ngồi xổm ở đó, nhỏ bé, lúc đó trời lạnh, gò má vì lạnh mà đỏ ửng, không khóc cũng không quậy.

” Mẹ chỉ về phía bồn hoa ở cổng khách sạn, nói.

Tôi nghe mẹ nói, lúc đó tuổi quá nhỏ nên không có chút ấn tượng gì, nhìn nơi này sớm đã thay đổi dáng vẻ, ban đầu tưởng rằng có thể hỏi người dân sống quanh đây, có lẽ có thể hỏi được chút chuyện liên quan tới năm đó.

Nhưng nhìn tình hình này là hết cách tìm được rồi.

Tôi nhìn, khẽ thở dài, kéo mẹ nói: “Mẹ, đi thôi, chúng ta trở về.


Tuy mẹ không biết tại sao tôi muốn đến đây, nhưng bà cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu.

Tôi và mẹ vừa chuẩn bị đi.


Một chiếc xe Bentley màu đen dừng ở cửa khách sạn, đằng sau có một chiếc Land Rover đi theo, hai chiếc xe sang cùng lúc xuất hiện ở thị trấn nhỏ này, tôi không khỏi nhìn nhiều hơn.

Thấy cặp nam nữ bước xuống từ chiếc xe Bentley, là Cố Gia Huy và Lục Như Mai, tôi ít nhiều có chút bất ngờ, bọn họ đến đây làm cái gì?
Hai người vừa xuống xe đương nhiên cũng nhìn thấy tôi, đôi mắt đen láy của Cố Gia Huy liếc nhìn tôi, ánh mắt sau khi khựng lại một chút trên vết thương trên mặt tôi thì lạnh nhạt rời đi.

Ngược lại là Lục Như Mai, trong đôi mắt tuyệt đẹp là sự không cam tâm và oán hận.

truyện kiếm hiệp hay
Có điều cô ta diễn xuất rất tốt, cho dù trong lòng cô ta không cam tâm cỡ nào, lúc này vẫn ra vẻ nhìn tôi, biểu cảm khoa trương nói: “Đường Hoài An, cô sao cũng ở đây? Mặt bị làm sao vậy?”
Ha ha!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận