Trên cung đường đèo rải nhựa uốn lượn ngoằn ngoèo, không gian bao phủ sương mù, chiếc xe phân khối lớn thuộc dòng Sportbike rầm rú vang trời phi nhanh với tốc độ chóng mặt.
Nguyên Phong không quan tâm mình đang đi trên cung đường nguy hiểm khi một bên là núi cao, một bên là vực thẳm.
Những lời mẹ nói sáng nay khiến lòng anh bí bách đến khó thở.
"Tuần sau con phải đính hôn với Yên Linh rồi hai đứa sang Anh du học!"
Anh vốn yêu thích tự do.
Không hứng thú với sách vở.
Gò bó trong hôn nhân và từ 'du học' kia không thích hợp với anh.
Anh phải tìm một nơi cách xa đô thành, tránh vòng kim cô đang ngày càng thít chặt trên đầu.
Chín giờ đêm, Nguyên Phong dừng chân tại một homestay.
"Dạ, cháu là Đường Nguyên Phong, đã booking vào ngày bảy tháng Một." Trước mặt người đàn ông trung niên tự giới thiệu là chủ homestay, Nguyên Phong nói với ông ta như vậy.
Người đàn ông sau một lúc kiểm tra danh sách, vẻ mặt hơi kinh ngạc, nhìn anh mỉm cười: "Phòng thứ ba...!trên tầng hai!"
"Dạ, cảm ơn!"
Cả ngày lang bạt rong ruổi khắp nơi từ một quán bar ở đô thành rồi đến một nơi xa lắc như thế này, cơ thể đã mỏi nhừ, anh thèm nằm.
Vậy mà...
Giây phút cửa phòng bật mở, điện được bật sáng, Nguyên Phong không khỏi kinh ngạc.
Trên chiếc giường êm ái đã có sẵn một người.
Tấm lưng gầy mảnh mai quay ra hướng cửa.
Mái tóc trải đen xuống chiếc ga giường trắng tinh.
Bộ trang phục sặc sỡ đồng bào bản địa càng tôn thêm vóc dáng yêu kiều.
Không khó để nhận ra đây là một tiểu mĩ nhân.
Nguyên Phong nhẹ nhàng tiến lại gần.
Chiếc gối nhỏ che khuất gương mặt cô gái.
Cơ thể anh đang rã rời, anh cũng không hứng, không rảnh để đứng chờ đợi cái gối kia rơi ra mà nhìn ngắm một con mèo rừng say giấc.
"Cút!" Anh thô bạo trở chân đá mạnh vào thành giường, quát.
Tiếng quát và cú đá gây chấn động không hề nhẹ làm cô gái đang ngủ ngon kia giật mình.
Đôi mắt mở to tức thì, cô xoay mặt.Thoáng thấy có người đàn ông đứng cách giường chưa đầy nửa mét, cô ngồi bật dậy với tốc độ nhanh như chớp.
Một đòn đá thấp tung ra chớp choáng tấn công vào đùi đối phương khiến Nguyên Phong trong một giây bất cẩn đã đập thẳng mặt xuống sàn.
"Trộm vật hay cướp sắc?" Cô gái thẳng thừng ấn mạnh luôn bàn chân phải lên vai anh, hét lớn.
Nguyên Phong hừ lạnh, lật người đưa tay giữ chặt cổ chân người con gái rồi âm thầm dùng chút sức kéo mạnh về hướng mình.
Một thân hình mảnh mai theo đó ngã sấp xuống.
Anh giơ tay đỡ lấy thân ảnh gầy gò kia tránh cho cô gái trẻ một cú ngã úp mặt.
Ở một khoảng cách gần, đập vào mắt anh là đôi mắt hốt hoảng cùng gương mặt sợ hãi nhưng trắng trẻo dễ thương.
Còn đập vào mắt cô là một gương mặt góc cạnh ngả ngớn, có vẻ trêu ngươi.
Anh thấy cô thú vị nhưng cô thì chẳng có thiện cảm gì với anh.
"Mau buông ra!" Cô gái hét lên.
Cùng với tiếng hét của cô gái, Nguyên Phong cũng buông tay.
Cơ thể mềm mại kia cứ thế rơi thẳng vào lồng ngực anh.
Nguyên Phong thuận tay vòng giữ lại.
Hai người xa lạ vì tiếp xúc gần mà xảy ra phản ứng.
Cách hai lớp áo nhưng cô cảm nhận được sức nóng từ thân thể người con trai.
Còn anh cảm thấy cơ thể con mèo rừng quá ư thơm mát, mềm mại.
Tự nhiên anh có chút say còn cô nhận ra tâm hồn mình xao động.
"Còn không buông!" Mặt cô gái dần đỏ lên.
"Tôi cướp sắc nên dễ gì buông!"
"Để tôi cho anh cướp!" Cô gái dứt khoát đập mạnh trán mình vào trán anh.
"Aizza!" Cú đập chính diện làm trúng chỗ đau do cú ngã sấp vừa rồi làm Nguyên Phong thấy đau thật sự.
Anh đưa tay xoa trán.
Cô gái nhân cơ hội ấy, chống tay đứng thẳng lưng.
"Nói! Anh là ai? Lẻn vào phòng tôi có mục đích gì?" Cô chống hai tay lên hông nhìn người con trai còn nằm ăn vạ dưới nền nhà.
"Lẻn vào phòng cô?" Nguyên Phong thấy nực cười với điều cô vừa hỏi.
Anh ngồi bật dậy, quăng luôn chiếc chìa khóa dưới đất: "Tôi đường đường chính chính bước vào!" Anh ngước mắt nhìn người trước mặt: "Cô mới là kẻ lẻn vào! Còn không mau cút!"
"Ha..ha..cút? Vì sao tôi phải cút?
"Vì tôi là chủ căn phòng!"
"Xin lỗi anh trai! Đây là phòng tôi!"
"Của tôi!"
"Của tôi!"
Lời qua tiếng lại lúc đêm vắng làm mấy vị khách phòng bên cạnh không được yên thân.
Họ đi tìm chủ homestay đứng ra giải quyết.
Người đàn ông trung niên sau khi có mặt tại phòng, nhìn thấy cô gái, ông tỏ ra ngạc nhiên: "Mặc Tâm, cháu về khi nào thế?"
"Cháu về đã hai tiếng rồi, thưa chú Dương!" Mặc Tâm cảm thấy mình thật lạc lõng.
Lâu lâu, mới có kì nghỉ về thăm nhà nhưng xem ra, người nhà này coi cô như kẻ tàng hình: "Riết rồi cháu không biết căn nhà này có còn đón cháu nữa không đây? Khi mà đến phòng của mình cũng bị kẻ khác chiếm rồi!"
Nghe những lời như trách của cô cháu gái, chú Dương cười ha hả rồi quay mặt nói với vị khách nam thuê phòng: "Thật xin lỗi chàng trai! Chú sẽ đổi cho cháu căn phòng khác!"
"Cháu thích căn phòng này!" Nguyên Phong tỏ rõ ý.
Anh nhìn hai chú cháu nhà kia đang há miệng chằm chằm vào anh: "Tôi rất mệt! Cảm phiền hai người!" Anh đưa tay chỉ ra cửa.
"Ý gì đây?" Mặc Tâm thật không thể tin.
Cô nhìn anh: "Nhưng đây là phòng tôi!"
"Nhưng từ giờ nó là của tôi!" Anh thong dong hai tay nhét túi quần nhìn gương mặt đỏ lựng lên vì bất cam của cô, anh cười đưa ra một đề nghị: "Nếu cô thấy có hứng với tôi...chúng ta có thể ở chung một phòng, thậm chí...ngủ chung một giường!"
"Đồ biến thái!" Mặc Tâm ném cho anh ánh mắt sắc lẹm rồi xoay người rời khỏi phòng..