Mặc Tâm sững sờ trước hành động của anh.
"Thật đúng là phá gia chi tử!" Cô buộc miệng nói.
Nguyên Phong đang bức bối trong lòng vì việc đính hôn.
Tiếng nói bất chợt vang lên giữa trời đêm vắng lặng làm anh giật mình.
Anh xoay mặt nhìn về nơi đó.
Thì ra là con mèo rừng!
"Cô nói ai phá gì cơ?" Anh đến thẳng trước mặt cô, tay trái chống lên tường, tay phải nhàn nhã nhét túi quần từ trên cao nhìn xuống đỉnh đầu cô gái hỏi.
Qua ánh sáng thanh lạnh của ánh trăng, Mặc Tâm lén nhìn trộm người đối diện.
Anh đang nhìn chằm chằm vào cô.
Cô muốn đứng lên đối mắt với anh: Tôi nói anh là đứa trẻ ngỗ ngược sướng quá hóa ngu, ném tiền như ném một hòn sỏi!
Nhưng nghĩ lại thấy hơi kì vì vật kia thuộc sở hữu của người ta.
Người ta không phải con trai cô cũng chẳng phải đứa trẻ mẫu giáo mà cô nuôi dạy dỗ.
Nên Mặc Tâm vẫn ngồi đó.
Cô nói với anh: "Có nói ai phá gì đâu! Tôi chỉ chạnh lòng.
Ở đây, nhiều em nhỏ chỉ có những bộ quần áo cũ kĩ, mỏng manh thậm chí chân trần trong thời tiết giá lạnh.
Rất nhiều em không có điều kiện để tới trường mà phải lên nương, đi buôn bán nhỏ lẻ phụ giúp gia đình từ sớm."
"Chiếc điện thoại ấy anh không dùng nữa, đem bán mua quần áo ấm cho các em như thế chẳng phải có ích hơn không?"
Nguyên Phong nghe cô nói vậy, anh không giận mà còn cười.
Anh khom người, nói: "Tưởng nói ai phá gì? Thì ra là nói tôi phá của!"
"Sao? Xót vật xót người, hửm?" Anh thấy cô bặm môi có vẻ tức nên muốn trêu thêm: "Vậy cô có xót tôi không? Trái tim tôi đang thương tổn! Cầu người xoa!"
"Nè, tên công tử ngông cuồng kia! Đừng thấy chị nói mấy câu tình cảm mà nhờn chị nhé! Có tin chị cho chú bay về nơi xuất phát không?" Mặc Tâm đứng thẳng lên, xắn tay áo.
Anh đang cúi đầu nhìn xuống, cô cứ thế bất thình lình đứng lên.
Cái đầu nhỏ đụng trúng vào cằm anh.
"Hự!" Một tiếng kêu ngắn và nặng phát ra từ cổ họng Nguyên Phong.
Anh đưa tay xoa cằm, tức giận quát: "Đầu mèo cô là đá hả?"
Đầu mèo?
Mặc Tâm sực nhớ lại anh ta chê mùi mèo, cô cười khẩy một cái, nhìn anh nói: "Không phải chú em chê mùi mèo khó thở sao? Đứng gần vậy làm gì?"
Câu hỏi của cô gái làm Nguyên Phong sực tỉnh.
À ha, mình đứng gần cô ta làm gì?
Nguyên Phong chẳng hiểu vì sao? Mình cứ thấy con mèo sặc sỡ kia lại vô thức muốn đến gần.
Có thể do bộ trang phục đồng bào bản địa bắt mắt? Cũng có thể do anh đang nhàm chán vì không có ai để tập họp chơi bời?
Vốn quen ngày hai bận ở bar.
Nghe tiếng nhạc ác tiếng người quen tai.
Quen la, quen hét, quen đánh đấm.
Giờ ở chốn thanh tịnh này, anh thấy buồn chán.
Anh muốn kiếm một đồng minh.
"Không ấy cô làm bạn chơi với tôi đi!"
"Tôi không rảnh!"
"Vậy cô làm hướng dẫn viên cho tôi được không?" Một lời đề nghị hơi hấp dẫn.
"Thù lao?" Quả nhiên đã thu hút được con mèo kia.
"Cô cứ ra giá!" Đối với Nguyên Phong anh, tiền bạc không thành vấn đề.
"Nếu thuê cả ngày thì tôi tính rẻ cho anh...!" Cô gái đưa một bàn tay tới trước mặt anh.
"Năm mươi ngàn? Tôi trả cô gấp mười!" Nguyên Phong hào sảng.
"Chốt!" Mặc Tâm xòe bàn tay: "Mời đặt cọc!"
Nguyên Phong hứ một tiếng, lấy chiếc ví rút một tờ tiền đập vào tay cô.
Một đồng màu xanh có giá trị năm chữ số không.
"Chưa đủ!" Mặc Tâm nhìn tờ tiền rồi nhìn anh.
Nguyên Phong sợ mình đưa nhầm tờ tiền có mệnh giá nhỏ.
Anh cúi xuống nhặt lại đem đến soi vào bóng điện nhỏ ngoài hiên.
"Đủ mà!" Anh để nó lại vào tay cô gái.
"Chưa!" Mặc Tâm kiên quyết chưa chịu.
"Vậy cô muốn sao?" Cứ nói một tiếng.
Mặc Tâm cười hì hì, cô nói với anh: "Không phải anh hứa cho tôi gấp mười sao?"
"Đúng rồi! Năm mươi gấp mười không phải năm trăm à?" Anh nghi cô học không giỏi toán.
"Bậy! Tôi đưa giá năm trăm nghìn!" Cô đưa lại bàn tay tới trước mặt anh rồi cười thật tươi.
Dưới ánh trăng, Nguyên Phong bắt gặp nụ cười ma mị của cô.
Một nụ cười huyền ảo, mông lung, có sức lôi cuốn mạnh mẽ.
Nó đang câu dẫn trái tim anh có nguy cơ bị nghiện.
Nên mười tờ mệnh giá năm chữ số không mà con mèo rừng kia đưa ra chẳng nhầm nhò gì so với nụ cười anh vừa chiêm ngưỡng.
"OK! Không thành vấn đề!" Nguyên Phong lại mở ví.
Thêm chín tờ năm trăm nghìn sáng bóng tức thì nằm trong lòng bàn tay cô gái.
Mặc Tâm mắt nhìn mớ tiền, cô suy nghĩ một hồi rồi nói: "Tôi sẽ thay anh mua áo ấm tặng các em nhỏ ở đây!"
"Thay mặt lũ trẻ tôi chân thành cảm ơn anh!"
Sau đó cô rút lấy thêm bốn tờ gọn gàng cất vào túi.
Đem chỗ tiền còn lại đưa tới trước mặt anh: "Tôi sẽ đưa anh đi tham quan năm ngày!"
"Mười ngày luôn đi!" Nguyên Phong tự nhiên hơi luyến tiếc.
"Mười ngày luôn hả?" Cô còn có mấy cuộc hẹn, Mặc Tâm thật sự chưa biết quyết định sao.
"Tôi sẽ mua thêm áo ấm, đồ mới và cả dép cho lũ trẻ nữa!" Anh nhìn cô chờ mong.
Lâu lâu mới có vị khách sộp lại giàu lòng hảo tâm thương yêu các em nhỏ, Mặc Tâm không hề do dự bèn đồng ý: "Thôi được! Tôi sẽ dành cho anh mười ngày liên tiếp.
Do tôi còn có thêm mấy mối sau đó!"
Ở xứ du lịch này, cô cũng phải tận dụng mình là sân nhà, tranh thủ thời gian nghỉ kiếm thêm ít đồng trang trải cho việc học.
Cô không có ba mẹ, từ nhỏ được chú thím Dương nuôi dưỡng.
Tuổi thơ cô không có ngày nhàn hạ để chơi.
Ngày trước, phải theo chú thím lên rừng, lên rẫy.
Từ khi du lịch phát triển ở quê, những buối không đi học, cô cùng mấy đứa bạn trang lứa, mỗi độ xuân về, mang từng gùi hoa cải vàng hay hoa tam giác mạch lúc trời sang đông bán cho du khách thập phương.
Lớn thêm chút, vốn có khiếu ăn nói và ngoại hình ưa nhìn, cô làm hướng dẫn viên đưa khách tham quan một số địa danh ở tỉnh.
Lúc đầu là người đến ở homestay chú Dương, về sau có thêm nhiều mối mới.
Thường du khách đến đây không yêu cầu gì cao, chỉ đơn giản đưa họ tham quan vài thắng cảnh đẹp.
Nói cho họ nghe vài điều họ cần biết.
Vậy là được.
Nên cô dĩ nhiên trở thành người đưa du khách đến ở homestay chú Dương trải nghiệm trên các chặng đường thưởng ngoạn.
Cuộc sống khắc nghiệt ở vùng đất giáp biên giới này dạy cô phải biết tự thân vân động, tránh làm phiền thái quá vào người đã cưu mang, bao bọc cô từ thuở còn thơ..