Cả đêm Nguyên Phong ngồi trầm tư ngoài hiên vắng.
Mới năm giờ sáng anh đã trở lại bản làng sau khe đá.
Sương trắng còn viền quanh vách đá cheo leo, lãng đãng vướng trên vai áo anh.
Trong màn sương bảng lảng, anh lần tìm đến một ngôi nhà.
Cánh cổng nhà khép hờ.
Anh đưa tay đẩy nhẹ vào trong.
Bước chân ngập ngừng, dừng lại trước hiên.
Cửa nhà còn cài then kín mít.
Có tia sáng vàng le lói len qua khe.
Bên trong chắc ấm áp lắm! Chẳng bù cho anh ở bên ngoài, thật lạnh!
Nhìn sững vào cánh cửa một hồi lâu.
Cuối cùng anh cũng không dám bước đến gần đành ngồi xuống, lặng lẽ đợi trước mái hiên.
Trái tim đang không ngừng đập rộn khiến hơi thở cứ chẹn cứng trong lồng ngực.
Có mấy lần anh phải hít thật sâu mới đưa đủ ôxi thẩm thấu vào máu.
Tiếng gà ở bản đã rộn ràng báo sáng.
Nhưng người trong nhà vẫn chưa thức giấc.
Nguyên Phong uể oải ngồi tựa vào tường ở đầu hiên nhắm mắt mơ về một bóng hình.
Trong đầu anh lung linh một Mặc Tâm với bộ đồ sặc sỡ sắc màu, mái tóc dài đen buông lơi xuống bờ vai càng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ trắng trẻo dễ thương.
Anh bất giác nở một nụ cười.
Bình minh kéo mặt trời lên cao mang ánh nắng vàng rải xuống bản làng còn giăng trắng màn sương sớm.
Cây mận đầu hè đón tia nắng sớm chiếu lung linh hạt sương đêm đọng trên bông hoa trắng muốt đang e ấp bên bờ rào đá xám.
Nguyên Phong thẫn thờ nhìn cánh cửa nhà im lìm.
Trong đầu anh lập tức hiện lên cảnh vợ chồng nhà người ta đang ân ân ái ái quấn quýt chưa muốn rời.
Thật là chua xót cho anh mà! Có cảnh nào đau hơn cảnh người yêu cũ vì tương tư nàng mà không màng thể diện, không để ý đến lòng tự tôn quyết tìm gặp người mình yêu bất chấp mọi trở ngại như thế này?
Mặc Tâm à? Anh đã nói yêu em thì nguyện cả đời gắn bó! Sao em nỡ bỏ rơi anh đi lấy người khác? Như thế này thì phần đời còn lại anh biết phải làm sao đây? Chắc đau tình mà chết mất thôi! Anh nhắm nghiền mắt, một giọt lệ tiếc thương cho một cuộc tình theo bờ mi tràn lăn xuống gò má.
Chợt có tiếng lao xao ngoài cổng.
Trái tim anh theo đó nhảy lên điên cuồng như muốn bay vọt lên cổ họng.
Đôi mắt anh chằm chằm về hướng đó.
Bóng hình anh đang mơ tưởng lọt vào đáy mắt.
Giây phút này có trời mới biết, anh có bao nhiêu ham muốn chạy đến ôm chặt lấy người con gái vào lòng.
Ghì riết thân ảnh mỏng manh đó vào thân thể nóng hầm hập của mình, để hai con tim chạm vào nhau vơi bớt nỗi nhớ thương tháng ngày dài đằng đẵng cách xa.
Rồi anh ôm lấy mặt cô, hôn lên đuôi mắt long lanh gợn tình, hôn lên sóng mũi, lên má và đôi môi ngọt anh thèm khát hằng đêm.
Nhưng...chữ ba chữ 'đi với chồng' của con bé kia chặn đứng niềm khao khát, chôn cứng đôi chân, đành đứng lặng tại chỗ mà nhìn, kiềm nén tiếng lòng.
Không biết cô rời nhà sớm hay đã đi đâu với chồng từ hôm qua đến tận bây giờ?
Ý nghĩ phía sau vừa lóe lên trong đầu, đôi chân anh đã muốn lao nhanh về phía Mặc Tâm để hỏi cho ra lẽ: Em đã đi đâu, làm gì với người ta?
Nhưng người ta mà anh muốn chất vấn đó đã không còn thuộc về anh nữa! Anh bất lực lặng nhìn.
Mặc Tâm bước từng bước nhỏ vào sân.
Chợt cô có cảm giác bị nóng.
Cái nóng đó bắt nguồn từ một ánh mắt mang nhiều tia nhiệt đang chiếu thẳng vào cô.
Mặc Tâm bất giác nhìn về đầu hiên.
Cô kinh ngạc, mắt mở to thật không thể tin! Bàn chân nhẹ nhàng, từ từ bước về phía ấy.
Cách ba bước chân, cô dừng lại, giơ bàn tay nhỏ lắc nhẹ vài cái trước mặt người đang ngồi bất động, đôi mắt mang nhiệt chăm chú nhìn sững vào cô.
Bóng người đó vẫn ngồi tĩnh lặng.
Là cô hoa mắt sao? Hoa mắt do ngày đêm nhớ mong! Mong một ngày được gặp lại anh, một Nguyên Phong ngoài đời thực bằng xương bằng thịt, một Nguyên Phong mà cô có thể chạm vào chứ không phải một bóng hình mờ mờ ảo ảo trong mơ.
Một hình ảnh mơ quá đỗi chân thực, nhất thời Mặc Tâm không dám động.
Cô sợ mình sẽ làm vỡ mất đi hình ảnh thân thương trước mắt.
Thôi đành phải cam chịu cảnh mơ hình bắt bóng qua gương!
Sau ba năm gặp lại người mình yêu.
Giữa hai người đã ngăn cách một chữ 'chồng' kia, lòng anh đang đau khổ, bất lực nên nhất thời anh không biết phải làm sao, đành kiềm nén tiếng lòng, há hốc miệng, tắt luôn cả lời, giương mắt nhìn sững vào cô.
Cô tĩnh, anh cũng lặng thinh nên hai người vô tình tạo nên một bức ảnh kì lạ trong mắt người vừa theo vào phía sau.
Anh ta lặng lẽ ôm lấy eo Mặc Tâm kéo cô sát vào người mình, đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn cái gai đang muốn đâm vào mắt anh ta.
"Nguyên...!Phong?" Anh đưa ngón tay chỉ vào mặt người đang nhìn đắm đuối vào Mặc Tâm quát lớn: "Biến!"
Một tiếng 'biến' to của anh ta làm vỡ bức tranh tĩnh.
Cả Mặc Tâm và Nguyên Phong bất giác giật mình.