Nguyên Phong ưỡn ngực bước lên.
Trước ánh mắt tò mò của lũ nhóc, anh vẫy tay nở nụ cười gượng chào tụi nó: "Hi, các bạn!"
Nhìn mấy gò má ửng hồng vì lạnh của lũ nhóc, anh thấy thương.
Trẻ nhỏ nơi vùng đá xám này chịu rất nhiều thiệt thòi.
Trong thời tiết lạnh giá ở vùng cao, các em vẫn phải đi mưu sinh mỗi ngày.
Trên tấm lưng gầy mong manh, bé nhỏ luôn oằn nặng chiếc gùi tre.
Đôi chân trần giẫm lên đất đá.
Anh ngồi thụp xuống mân mê gò má đỏ tụi nhóc rồi nói: "Nghe lời cô giáo hát hay múa giỏi nhé! Chú Phong sẽ có thưởng!"
Những đôi mắt đen láy tròn vo thơ ngây bẽn lẽn nhìn anh, những cái miệng nhỏ xinh xắn mang theo nụ cười giòn tan, gật đầu ngoan ngoãn: "Dạ!"
"Các con thật dễ thương!"
Nhìn thấy anh yêu thương mấy em nhỏ, Mặc Tâm cảm động.
Có một giây cô muốn nhào tới ôm anh, quên đi tất cả, cùng anh làm lại từ đầu, bỏ qua những tủi hờn, bỏ hết khúc mắc, kệ ba ngăn mẹ cấm.
Trong lúc lòng dao động, Mặc Tâm nghe Nguyên Phong dặn lũ nhóc: "Nhớ giữ cô giáo Mặc Tâm cho chú Phong nha! Rồi các con muốn gì chú chiều tất!"
"Nguyên Phong!" Tiếng gọi to của cô giáo làm thằng học trò lớn với mấy nhóc giật mình.
Cả đám ngước đôi mắt hồn nhiên nhìn cô giáo.
"Em cho gọi anh!" Nguyên Phong nhanh nhẹn tới trước mặt cô trình diện.
"Ở đây ai là em?" Thấy cô không mạnh tay tính nhờn mặt mua chuộc lũ học trò của cô hả? Anh đúng là xem thường em! Cô nguýt anh một ánh mắt sắc rồi từ từ cất giọng: "Con giới thiệu cho các bạn biết đi!" Mặc Tâm nghiêm mặt nhìn đứa học trò cao hơn cô cả cái đầu đề nghị.
"Giới thiệu gì em?" Anh trố mắt nhìn cô giáo.
"Phải gọi là cô!" Mặc Tâm trừng mắt, hạ thấp giọng: "Họ tên, tuổi, sở thích..." Kèm theo thông tin có vợ con chưa thì càng tốt!
À, tưởng gì?
"Anh tên..."
Cộc...cộc...cộc...
Tiếng cây thước gõ trên bàn cắt ngang lời giới thiệu của Nguyên Phong.
"Con tên..." Cô giáo Tâm nghiến răng nhắc nhở.
Trời, em yêu! Như thế này thì còn gì mặt mũi anh!
Vậy về đô thành học đi ha!
Thôi được, thương em, anh chiều!
"Con tên...Đường Nguyên Phong, sắp hai mươi tám tuổi.
Còn độc thân vì mãi chờ người mình yêu, con chỉ có một sở thích duy nhất là..." Anh lén nhìn Mặc Tâm rồi nói dõng dạc từng tiếng một: "...cõng cô giáo Tâm đi dạo!"
Lũ trẻ con đang hếch mặt chờ nghe sở thích của ông chú đẹp trai, chúng tròn mắt, đưa tay bịt miệng.
Nhưng tiếng 'wao' hâm mộ của lũ nhỏ vẫn lọt vào tai cô giáo Tâm.
Hai gò má cô nóng như lửa đốt, đỏ dần lên như màu hoa gạo làm tụi nhỏ phấn khích: "Cô giáo, mặt cô đỏ hết rồi kìa!"
Cộc...cộc...cộc...
Cây thước lại gõ xuống bàn, ngăn tiếng cười rúc rích của mấy đứa nhỏ.
Thật là cố tình làm cô xấu hổ mà!
"Nguyên Phong! Con hát múa một bài cho các bạn xem!" Để tôi coi anh còn đắc ý không?
"Bài gì em?" Anh nhìn cô.
"Bài gì...cô!" Mặc Tâm lại ban cho anh ánh mắt sắc như dao, rồi từ lạnh nhạt nói: "Bài gì cũng được!"
OK, em yêu!
Nguyên Phong hắng giọng, một tay giả làm mic nhìn cô giáo Mặc Tâm cười bí hiểm rồi lại nhìn các em nhỏ: "Vỗ tay cổ vũ chú đi nào!"
Mấy đứa nhỏ phấn khích vỗ tay, hóng chú Phong hát.
Không để cô giáo và các bạn nhỏ chờ lâu, Nguyên Phong bắt đầu cất tiếng hát: "Khi đôi môi em còn đỏ mộng, em muốn nói em yêu anh, khi hơi men còn trong hơi thở, lại gần hôn anh đi..."(Bài hát Một đêm say, sáng tác Thịnh Suy.)
"Thôi, được rồi!" Đang nhắm mắt hát nhập tâm, Nguyên Phong giật mình vì tiếng cắt ngang của cô giáo.
"Nhưng...con muốn hát tiếp!" Anh nhìn cô kì kèo.
Bài hát lả lơi, tình tứ gửi gắm khát vọng của chàng trai đến người mình thầm thích thật hay, anh muốn hát hết cho cô nghe.
"Được rồi, còn ương bướng là đuổi học!" Mặc Tâm dứt khoát.
Cô sợ anh sẽ làm hư lũ nhóc trong trẻo như hạt sương mai ở vùng cao nguyên đá.
Nguyên Phong ngoan ngoãn nào dám đôi co với cô giáo.
Anh trở về chỗ ngồi, hỏi tụi nhóc: "Chú hát hay không mấy đứa?"
Tụi nó nhìn anh chằm chằm rồi hỏi ngược một câu chí mạng: "Có phải chú bảo cô giáo Tâm hôn chú không?"
"Tan học!" Mặc Tâm thật không thể nhắm mắt làm ngơ thêm nữa.
Quá lắm rồi, hư hết rồi! Đường Nguyên Phong, tôi sẽ anh cho anh hôn!
"Mặc Tâm, em tha cho anh được không?" Nguyên Phong nhìn con mèo mun có đôi mắt vàng mà muốn khóc.
Cô bắt con này cho nó hôn anh á? Anh sợ nhất là con vật chạm vào mềm oặt như nó.
Đã vậy còn đen bóng một màu nữa chứ!
Mặc Tâm ngồi bên vạt cải vàng mặt không thay đổi sắc nói: "Không phải anh thích...mèo hôn sao?"
Em à? Em đùa gì mà ác thế?
"Mèo anh thích là mèo người!"
"Yêu cầu không chính đáng nên bác bỏ! Anh nhích sát vào!" Mặc Tâm bế con mèo mun dí dí tới trước mặt anh.
Nguyên Phong nhìn đôi mắt vàng của nó rồi lại nhìn vào đôi mắt màu mật của Mặc Tâm, anh cười hì hì thương lượng: "Cho anh đổi được không?"
"Được!" Mặc Tâm đứng lên, bỏ con mèo vào lòng anh rồi nói: "Anh hôn nó đi!" Cô đi nhanh ra khỏi vạt cải.
"Em à, chờ anh!" Nguyên Phong đành ôm con mèo đen mềm không xương hối hả đuổi theo cô giáo.
Cứ như vậy, để minh chứng cho lời mình nói, Nguyên Phong như một chàng trai vừa bước vào tuổi biết thầm thương trộm nhớ một người.
Anh lặng lẽ ở bên Mặc Tâm, lặng lẽ đi theo cô qua các con đường ở bản làng vùng rẻo cao.