Type: Thanh Hà
Có những vấn đề lần đầu tiên gặp phải thì xử lý cũng khá khó khăn, hơn nữa bản thân vấn đề ấy lại cực kỳ nhạy cảm, ví dụ như vấn đề mà hiện
tại Giang Hành Chi đang gặp phải – “Nếu bạn gái người anh em thân thiết của mình ngoại tình, vậy thì nên cho người anh em đó biết? Hay là lựa
chọn che giấu?” Giang Hành Chi ngừng làm việc hít sâu một hơi, anh ta
thấy tim gan phèo phổi như lộn tung lên, như thể người ngoại tình không
phải là bạn gái của người anh em, mà là bạn gái của chính mình…
Giang Hành Chi đau đầu xoa xoa huyệt thái dương đang giật giật liên tục, sau
đó quyết định lên mạng nghe chút ý kiến, bèn tìm một nick cũ không đăng
bài đã nhiều năm trên diễn đàn, rồi lập một topic, nội dung là: “Nghi
ngờ bạn gái của một người anh em ngoại tình, tôi có nên nói cho người
anh em ấy biết không?”
Loáng một cái mà đã có một bình luận trả
lời Giang Hành Chi: “Đối tượng ngoại tình chính là anh chứ gì? Anh em là để đỡ dao hộ mình, anh mau đi đâm cho anh em mình một dao đi.”
Giang Hành Chi bình tĩnh bỏ qua bình luận đó.
…
Ninh Nhiễm Thanh bị Giang Hành Chi cho ăn quả đắng, chán nản lên mạng dạo
diễn đàn, nhìn thấy một topic vợ của anh em ngoại tình bèn hứng chí kick vào xem, kết quả phát hiện ra phía dưới chỉ có một bình luận trả lời.
Chủ topic thật quá đáng thương, Ninh Nhiễm Thanh định giúp topic của anh ta sôi nổi lên một chút, bèn nghiêm túc hỏi: “Quan hệ giữa anh và người
anh em đó ra sao?”
Giang Hành Chi thấy bình luận thứ hai đến từ
tên nick “Thỏ lưu manh chít chít”, trả lời: “Cậu ta là người anh em thân thiết nhất của tôi.”
Ninh Nhiễm Thanh không ngờ chủ topic lại
trả lời mình nhanh như vậy, ngẫm nghĩ một thoáng, cảm thấy chắc chắn chủ topic này cực kỳ cô đơn bèn chống cằm suy tư một lát, đúng lúc Vương
Trân và A Thẩm đi ngang qua, cô bèn hỏi hai người họ: “Hai người tới đây xem thử đi, gặp vấn đề này thì nên giải quyết thế nào?”
A Thẩm
xem qua topic này rồi nói: “Tôi nghĩ là không nên nói, tuy đôi khi che
giấu là một kiểu xúc phạm, nhưng nếu người anh em của anh chấp nhận
không biết thì sao, người xưa có câu ‘Dỡ một tòa miếu cũng không hủy một cuộc hôn nhân’, chính là như thế đó.”
“Cũng đúng.” Ninh Nhiễm
Thanh múa tay trên bàn phím, gõ lại ý kiến của A Thẩm, đang định kick
xác nhận bình luận thì Vương Trân lại đưa ra ý kiến bất đồng.
“Tớ nghĩ nên nói cho người anh em kia biết, có khi người anh em nọ đang
muốn chia tay mà chưa tìm được lý do ấy chứ, ngoài ra, nếu anh em của
anh ta là người thật thà thì sao, người thật thà thì đáng bị lừa dối ư,
Võ Đại Lang (*) chết như thế nào? Nếu có ai cho Võ Đại Lang biết sự thật sớm hơn một chút thì anh ta cũng không bị hạ độc mà chết đúng không?”
(*) Anh của Võ Tòng, chồng của Phan Kim Liên trong Thủy Hử truyện
Ninh Nhiễm Thanh gật đầ0075, cảm thấy khó xử.
Đúng lúc đó Giang Hành Chi đi ra khỏi phòng làm việc, A Thẩm cười hì hì gọi
Giang Hành Chi lại đây, chỉ vào màn hình máy vi tính của Ninh Nhiễm
Thanh, nhìn anh ta với vẻ xin được chỉ giáo: “Luật sư Giang, ở đây có
một tên ngốc vừa lập topic, anh cho anh ta ý kiến đi?”
Giang Hành Chi liếc A Thẩm bằng ánh mắt kỳ dị, không thèm nhìn Ninh Nhiễm Thanh mà nhìn thẳng vào cửa sổ đang mở trên máy tính của cô, sau đó anh ta bỗng
đờ người ra.
Vì Giang Hành Chi vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình,
nên đương nhiên Vương Trân và A Thẩm đều cho rằng anh ta đang ngẫm nghĩ, trong lòng càng trông ngóng được nghe quan điểm của anh ta, nhất là A
Thẩm đã không nhịn được mà hỏi: “Luật sư Giang, anh nghĩ sao?”
Giang Hành Chi không trả lời.
A Thẩm và Vương Trân thoáng nhìn nhau, Ninh Nhiễm Thanh cũng nhìn Giang
Hành Chi với vẻ khó hiểu, bèn nói: “Luật sư Giang, anh thử nói cao kiến
của anh đi.”
Khuôn mặt tuấn tú của Giang Hành Chi đã hoàn toàn
nguội lạnh, “Lúc này đang là giờ làm việc hay là giờ nghỉ ngơi?!” Dứt
lời liền quay người đi thẳng về phòng làm việc của mình.
Ninh Nhiễm Thanh ngẩng đầu nhìn lên, đóng cửa sổ lại, trong lòng rầu rĩ, thật đúng là “Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.”
Hành động đầu tiên của Giang Hành Chi sau khi trở về phòng làm việc đó là
xóa tài khoản của mình trên diễn đàn, tài khoản này anh sẽ không bao giờ dùng nữa. Còn cái tài khoản “Thỏ lưu manh chít chít” gì đó? Đúng là hợp với con người cô!
Hôm qua Tần Hữu Sinh quay về còn cầm theo một
cuốn sách cho Giang Hành Chi, thời hai người còn học đại học thì có đợt
Giang Hành Chi luôn tìm cuốn sách này trên thư viện, nhưng vẫn không tìm được, lần này Tần Hữu Sinh nhìn thấy nó ở một phòng tư liệu tại San
Francisco, bèn mang về, tối qua bay về nước gặp Ninh Nhiễm Thanh thì cầm theo luôn.
Sách vẫn ở chỗ Ninh Nhiễm Thanh, hôm sau đi làm, cô
mang sách tới văn phòng Giang Hành Chi, “Thầy Tần đã trở về, anh ấy nhờ
tôi đưa cuốn sách này cho anh.”
Cuốn sách này viết bằng tiếng
Đức, Ninh Nhiễm Thanh đọc không hiểu nhưng khi nhận sách thì Giang Hành
Chi tỏ ra cực kỳ ngạc nhiên, nhướn mày hỏi cô: “Tần Hữu Sinh đã quay
về?”
“Đúng rồi.” Ninh Nhiễm Thanh gật đầu, “Tôi ra ngoài làm việc đây.”
“Khoan đã.” Giang Hành Chi sắp phát điên rồi, lần đầu tiên anh ta hoài nghi IQ của mình có vấn đề, hôm qua lại vì chuyện như vậy mà lập topic, anh ta
cố để bản thân bình tĩnh lại, một lần nữa cất tiếng thì giọng nói đã trở nên nghiêm túc vô cùng: “Lát nữa theo tôi đi gặp một khách hàng.”
Nghe nói vị khách hàng này là bạn học cấp hai của Giang Hành Chi, địa điểm
gặp mặt là một hội quán trà đạo, trong phòng trà chỉ có một người
phụ nữ đang ngồi trên chiếu pha trà, quay lưng lại với cửa, hương trà
thoang thoảng.
Chỉ nhìn bóng lưng, người phụ nữ ấy mặc áo len cổ
thấp màu đen khá bình thường, mái tóc đen dài dịu dàng buông trước ngực, Ninh Nhiễm Thanh tưởng rằng người phụ nữ này là thầy dạy trà đạo của
hội quán trà, không ngờ cô ta chính là khách hàng mà Giang Hành Chi cần
gặp, cũng là bạn học cấp hai của anh ta.
Người phụ nữ này có bóng lưng ưu mỹ tinh tế, nhất là khi cúi đầu pha trà để lộ cần cổ trắng
mịn... Ninh Nhiễm Thanh đoán rằng cô ta là một mỹ nhân, song khi cô ta
quay đầu lại, cô thoáng kinh ngạc vì mặt cô ta lại đeo khẩu trang.
Giang Hành Chi vẫn bình thản như không, anh ta đi vào phòng, ngồi xuống chiếu rồi nói thẳng vào vấn đề: “Cậu là Tô Niệm hay Tô Khả?”
Ninh
Nhiễm Thanh im lặng ngồi cạnh Giang Hành Chi, mỉm cười với người phụ nữ. Cô ta đeo khẩu trang, Ninh Nhiễm Thanh không nhìn thấy khuôn mặt, nhưng ngoài làn da trắng mịn, cô ta còn có đôi mắt tuyệt đẹp, đồng tử màu nâu tựa ngọc lưu ly, ánh mắt tĩnh lặng như nước, đôi mắt ấy như có sức hút
khiến người ta mê muội.
“Tôi là Tô Niệm.” Người phụ nữ trả lời câu hỏi của Giang Hành Chi, giọng khàn khàn như thể bị cảm mấy ngày chưa khỏi.
Không lẽ cô ta đeo khẩu trang vì bị cảm? Ninh Nhiễm Thanh lại chăm chú quan sát người phụ nữ tên Tô Niệm này lần nữa.
“Tô Niệm không nên ngồi ở đây.” Giang Hành Chi lạnh nhạt nói.
“Tại sao Tô Niệm không nên ngồi ở đây? Vậy luật sư Giang thử nói xem Tô Niệm nên ngồi ở đâu?” Cô ta cúi đầu, nói xong lại nhẹ nhàng pha cho Giang
Hành Chi và Ninh Nhiễm Thanh mỗi người một chén trà.
Người phụ nữ này đúng là... quá thu hút! Ninh Nhiễm Thanh ngoảnh đầu nhìn Giang
Hành Chi, không ngờ anh ta lại có một người bạn cấp hai như vậy.
Nhưng Tô Khả trong lời của anh ta là ai?
Tô Niệm... Tô Khả... Chẳng lẽ họ là hai chị em?
“Cậu có thể tháo khẩu trang ra không?” Giang Hành Chi đưa ra yêu cầu, giọng điệu rất chân thành.
Tô Niệm đưa mắt nhìn Giang Hành Chi và Ninh Nhiễm Thanh, lát sau, cô ta đưa tay tháo khẩu trang.
Ninh Nhiễm Thanh kinh ngạc tới mức nói không nên lời, rồi lại nghĩ bản thân
nhìn người ta như vậy thì đúng là bất lịch sự, bèn vội cúi đầu.
----- Khuôn mặt Tô Niệm chằng chịt sẹo.
“Là axid Sunfuric.” Tô Niệm hờ hững giải thích, giọng nói bình thản tới mức như đã không còn hỉ nộ ái ố.
Rốt cuộc là kẻ nào đã dùng acid sunfuric để hủy hoại khuôn mặt của một
người phụ nữ? Ninh Nhiễm Thanh quả thực không thể tin nổi.
Bước
ra khỏi phòng trà thì đã là buổi chiều, ngoài trời có mưa phùn, Giang
Hành Chi đi tới bãi đỗ lấy xe, Ninh Nhiễm Thanh đứng ở đầu đường chờ anh ta, khi Giang Hành Chi lái xe ra thì cô ngồi lên xe luôn.
“Tô
Niệm, Tô Khả là hai chị em sinh đôi, nhưng Tô Khả đã qua đời từ sáu năm
trước, khi ấy chủ nhiệm lớp chúng tôi còn tổ chức lớp cùng tới chia buồn với gia đình cậu ta, à phải rồi, có lẽ cô không biết, còn có một Tô
Niệm với khuôn mặt không bị hủy hoại vẫn đang sống khỏe mạnh trên đời,
giờ đã kết hôn với bạn trai thanh mai trúc mã.”
Ninh Nhiễm Thanh há hốc miệng: “Khoan đã, tôi bị loạn rồi...”
Giang Hành Chi nhìn tình hình xe cộ phía trước: “Cho nên hiện tại có hai giả thiết: Giả thiết thứ nhất là Tô Khả không chết, cậu ta chính là Tô Khả, cậu ta nói mình là Tô Niệm. Giả thiết thứ hai cậu ta đúng là Tô Niệm,
sau khi gặp tai nạn, khuôn mặt bị hủy hoại thì cậu ta đã trốn đi, còn Tô Khả không những chiếm lấy thân phận của Tô Niệm, mà còn kết hôn với bạn trai của Tô Niệm.”
Ninh Nhiễm Thanh sắp xếp lại mạch tư duy, “Tô Niệm và Tô Khả giống nhau lắm à, ý tôi là về tính cách, nếu Tô Khả thực sự đóng giả làm Tô Niệm, làm gì có chuyện bạn trai Tô Niệm không phát
hiện ra?”
“Điều này thì phải hỏi người trong cuộc, ngoài ra sau
khi Phó Cách Nhiên và người phụ nữ không biết là Tô Niệm hay Tô Khả kia
kết hôn, họ đã cùng di cư ra nước ngoài.”
Ninh Nhiễm Thanh: “Nước nào?”
Giang Hành Chi im lặng một thoáng, “Mỹ, San Francisco.”